Nếu Một Ngày Không Còn Yêu

Chương 14: Chạy à?




Kéo lại áo khoác ngoài, thấy Hoàng Cảnh Hiên ngẩn người đứng đó, Khương Ý khẽ lắc đầu với hắn rồi trở vào phòng thăm mẹ, không muốn tiếp tục vấn đề này thêm.

Lâm Ngọc Nghi đã tỉnh táo lại, đang nửa nằm nửa ngồi dựa vào giường, hai mắt nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt. Khi biết bản thân bị ung thư và tình trạng có vẻ rất nặng, phản ứng đầu tiên của bà không phải là sợ hãi trước bệnh tình hay cái chết, mà là lo lắng cho đứa con gái đáng thương của mình. Nếu bà xảy ra chuyện thì ai sẽ chăm sóc con bé bây giờ?

Bà nắm chặt lấy tay con gái, muốn cất tiếng an ủi, cuối cùng lại chỉ thở dài một hơi:

“Đúng là mệnh khổ mà.”

Khoảng chừng vài tiếng sau, sau khi đã gửi tin nhắn cho quản lý, Khương Ý nhận được điện thoại từ chị ấy, cô chủ động giải thích:

“Em không đi cùng giám đốc Tần được, mẹ em nhập viện rồi.”

“Bác gái sao thế em?”

“Cũng không có gì đâu.”

Quản lý tinh ý không hỏi nữa:

“Được rồi, vậy buổi tối mọi người tổ chức tiệc chiêu đãi giám đốc Tần, em nhớ đi đấy.”

“Em không muốn đi.”

“Chị xin em, hôm nay em thất hẹn với giám đốc rồi còn gì?”

Trong lòng Khương Ý dấy lên một trận khó chịu.

Công việc đón tiếp Tần Thanh Tiêu vốn dĩ không phải của cô, những người này chỉ biết đùn đẩy trách nhiệm vậy?

“Mình muốn nghỉ việc quá…” Khương Ý lẩm bẩm.

Quản lý nghe không rõ nên hỏi lại:

“Em nói gì cơ?”

Vì tương lai của mình, cũng vì bệnh tình của mẹ có lẽ phải cần nhiều tiền, cô không thể thất nghiệp, không thể từ chối yêu cầu của chị ấy được.

“Em biết rồi, nhất định sẽ đến.”

Khương Ý dứt lời liền tắt máy, sợ quản lý tiếp tục lải nhải chuyện của giám đốc Tần.



Sáng hôm sau.

Ánh nắng xuyên qua cửa kính trong suốt chiếu vào phòng làm Khương Ý nhíu chặt mày, cô mò mẫm ngồi dậy, đầu đau như muốn nứt ra.

Chuyện gì vậy? Cô đang ở đâu?

Khương Ý ngơ ngác nhìn xung quanh, là một phòng đôi kiểu mẫu của các khách sạn cao cấp, rộng rãi, sạch sẽ. Chóp mũi cô truyền tới mùi rượu rất nhạt, cũng không biết là do tối qua cô dự tiệc uống nhiều hay từ đâu ra!

Bàn tay trắng nõn vươn ra sờ soạng một chút, bỗng nhiên Khương Ý chạm vào thứ gì đó, cô giật mình rụt tay về, đưa mắt nhìn lại.

Dưới tấm chăn mỏng màu trắng hơi nhô lên kia, không cần kéo ra nhìn cũng biết là có ai đó đang nằm! Cô vội vàng kiểm tra thân thể, vừa cúi đầu xuống nhìn liền trông thấy trên người mặc áo tắm của khách sạn. Cô khiếp sợ đưa tay lên che miệng, sau lưng thấm mồ hôi lạnh.

Khương Ý chỉ nhớ tới qua mình đỡ rượu giúp Tần Thanh Tiêu, người đưa cô rời khỏi bữa tiệc cũng là Tần Thanh Tiêu!

Tiếng hít thở đều đều bên cạnh làm cả người Khương Ý chết lặng, cô không dám tin mình đã lên giường cùng người đàn ông khác, một người cô không yêu, cũng không muốn dính líu gì tới anh ta!

Khương Ý hít sâu mấy hơi, mò mẫm xuống giường. Cô không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng cô không thể đối mặt với Tần Thanh Tiêu vào lúc này được, cô thậm chí không thể đối mặt với chính mình!

Chân Khương Ý không còn cảm giác, cô lảo đảo đụng trúng chân bàn đặt bên cạnh giường, suýt chút nữa đã khiến những thứ bên trên rơi xuống. Trái tim cô đập nhanh đến nỗi tay chân luống cuống, mãi mới tìm được ví và điện thoại của mình.

Khương Ý rón ra rón rén như một tên ăn trộm, bởi vì trước khi Tần Thanh Tiêu tỉnh lại, cô phải rời khỏi đây! Lúc này đầu óc đã rối tung, cô tuyệt đối, cô tuyệt đối không thừa nhận!

Khi cánh cửa phòng khép lại, người đàn ông đang nằm trên giường cũng chậm rãi mở mắt ra. Hắn ngồi dậy, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên ý cười.

“Chạy à?” Tần Thanh Tiêu đưa tay luồn xuống dưới gối của mình, rút ra giấy chứng minh của cô gái.