Nếu Một Ngày Không Còn Yêu

Chương 115: Đau thì nói với anh (h+)




Tần Ý Linh được ba tuổi thì bắt đầu trở nên nghịch ngợm hơn, mỗi ngày đều chạy khắp nơi trong nhà, hoặc ra vườn hái hoa bắt bướm. Buổi tối, con bé cũng được tập cho ngủ riêng. Chủ yếu là vì Tần Thanh Tiêu dạo gần đây muốn hành sự nhưng luôn không có thời gian, không có điều kiện. Nếu con gái cứ bám dính lấy vợ anh thì ngoài ôm ấp ra anh làm được gì chứ?

Buổi tối vừa tắm xong, Tần Thanh Tiêu nhanh chóng đốc thúc vợ ru con ngủ. Sau khi xác định bé con đã an giấc, anh lập tức bế Khương Ý thả lên giường, cúi đầu hôn lên môi cô.

Đầu lưỡi linh hoạt vươn ra tìm kiếm chiếc lưỡi đinh hương, nhẹ nhàng liếm mút, mà bàn tay cũng không an phận di chuyển khắp trên cơ thể cô.

Ba năm sau khi sinh, một thời gian dài nỗ lực tập luyện và ăn uống kiêng cữ cẩn thận, cô đã lấy lại được dáng người đáng mơ ước. Tần Thanh Tiêu chen vào giữa hai chân cô, chỉ mới hôn một lát mà nơi đó đã sưng phồng lên, khó chịu muốn chết.

“Bà xã, hôm nay nhất định phải cho anh vào.”

“Ưm… Có ai không cho đâu? Anh không cần gấp gáp thế.” Đôi chân thon dài bị Tần Thanh Tiêu tách ra, cô cảm giác được dưới thân cũng đang liên tục rỉ nước.

Mùi hương ngọt ngào trên người cô khiến anh yêu thích không buông, vừa hôn vừa hít hà cổ cô. Tần Thanh Tiêu cởi quần của mình ném xuống giường, nhích người lại gần, dùng vật cứng cọ lên cọ xuống trước tiểu huyệt ướt đẫm của cô. Hơi thở nặng nề phả lên cổ cô, anh nói:

“Anh sợ con tỉnh ngủ giữa đêm.”

Sự ra đời của Tần Ý Linh là một món quà đặc biệt của trời cao, là tiểu thiên thần mà vợ chồng anh cưng chiều hết mực. Nhưng sự xuất hiện của con bé lại vô tình khiến sinh hoạt của hai người trở nên khó khăn.

Anh còn nhớ mấy lần vừa mới chuẩn bị vén váy vợ lên, con bé bỗng nhiên khóc ầm ĩ. Nhiều lần tích lại, anh cương rồi lại xìu, bắt đầu hoài nghi nhân sinh. Có khi nào anh sẽ vì chuyện này mà bị hỏng mất không? Khó khăn lắm con bé mới học được cách ngủ riêng, anh phải chớp lấy thời cơ tìm lại chính mình.

Mở hai chân Khương Ý ra, vật cứng sưng đỏ khẽ giật khi anh nhìn vào tiểu huyệt của cô. Hai ngón tay tách hoa môi ra, anh không kịp chờ đợi nữa liền thúc mạnh một phát, đem toàn bộ cự căn chen vào trong. Cảm giác nóng ấm trơn ướt quen thuộc làm anh thở ra một hơi sung sướng.

Khương Ý bị động tác hơi thô bạo ấy dọa giật mình, đỉnh đầu trượt thẳng vào trong, đụng tới nơi sâu nhất của cô. Có chút đau, có chút tê dại. Sống lưng cô như có dòng điện xẹt qua, cô cũng không kìm được mà kêu lên:

“A… Sâu quá, anh từ từ thôi…”

“Sâu lắm hả? Có đau không?” Tần Thanh Tiêu nhẹ nhàng cọ xát, thử đụng đụng vào trong.

“Không có.” Cô co mười ngón chân lại, từng nếp gấp bên trong co bóp ôm chặt lấy vật cứng.

“Đau thì nói với anh.” Người đàn ông dứt lời liền vòng hai tay xuống nâng chân cô đặt lên cổ mình, hông bắt đầu đưa đẩy, từ chậm rãi đến nhanh dần, mỗi lúc càng trở nên dồn dập.

Nơi đó bị anh đâm liên tục nhưng không hề đau chút nào, ngược lại nước chảy ngày càng nhiều, tích giọt trên ga trải giường. Cô dùng tay che miệng, sợ rên quá to sẽ ảnh hưởng đến con gái đang ngủ ở phòng bên.

Tần Thanh Tiêu nhịp nhàng ra vào, anh nắm lấy tay cô, nói: “Không sao đâu.”

“Em… Ưm… em sợ đánh thức con.”

“Con ngủ say rồi.”

Người đàn ông vừa nói vừa di chuyển hông, lúc rút ra gần hết, anh dừng một chút rồi một phát đút lút cán vào trong, dùng kỹ thuật chín nông một sâu tạo cho cô cảm giác hưng phấn cực kỳ. Mỗi lần anh tiến vào như vậy, nơi đó bị nhồi đầy, có chút căng trướng.

Khương Ý thở hổn hển, cố sức tiếp nhận thứ vừa to vừa nóng của anh. Trên thân gậy hơi sưng đỏ là những sợi gân xanh dữ tợn, mỗi lần Tần Thanh Tiêu phấn khích quá độ, nó đều ẩn ẩn đau. Anh phải vùi sâu vào trong cô mới có thể thỏa mãn, mới có thể giảm bớt sự khó chịu này.

Cơ bắp toàn thân anh căng chặt, tốc độ đẩy hông tăng dần lên, ép cho Khương Ý có chút thở không nổi.

“Ưm… Thanh Tiêu, chậm, chậm một chút…”

“Mở rộng chân ra, để anh đâm vào trong.”

Cơ thể Khương Ý rung lắc theo mỗi động tác của anh, cô cắn chặt môi, ngoan ngoãn dang rộng hai chân, đón nhận sự va chạm mạnh mẽ của chồng. Nơi hai người kết hợp không ngừng vang lên tiếng nước, làm cô xấu hổ nói:

“A… Anh lau giúp em đi chứ.”

“Sao phải lau? Em ra nhiều nước thì anh càng thích. Đâm tới nơi sâu nhất em cũng không bị đau, bé ngoan khóc nhiều quá này.”

Những lời dâm dục như vậy đã lâu cô chưa nghe thấy, người đàn ông tuấn tú nằm đè trên người cô, kéo căng hai chân thon dài, dùng cây gậy thô cứng của mình ra vào trong cô.

“Em có thích lút cán như vậy không? Hả?”

Tần Thanh Tiêu vừa dứt lời liền đẩy hông, để thằng em của mình cắm tới tận sâu bên trong cô. Khương Ý ngửa cổ, hít một hơi thật sâu. Trời ạ, cô thật sự không hiểu sao mình có thể ăn hết được nguyên cây gậy này, có chút tê tê. Nói không thích, không sung sướng là nói dối!

“Thích, hức… Thanh Tiêu, em thích lắm…”

Người đàn ông nghe cô nói vậy thì lùi về, cự căn rút khỏi tiểu huyệt phát ra âm thanh khá to, bởi vì không khí tràn vào nhiều không thể thoát ra nên lúc này, hoa huyệt cũng tạo thành tiếng động kỳ lạ.

Khương Ý xấu hổ che mặt, còn chưa kịp định hình lại, Tần Thanh Tiêu đã lật cô nằm úp sấp xuống, kéo mông cô lên cao. Cô nằm bò ra giường, mông bị anh giữ chặt lấy. Tần Thanh Tiêu đỡ cây gậy lớn đang căng đau của mình, chỉ vừa rút ra khỏi cơ thể cô một lát mà anh đã không chịu nổi, vội kéo căng hai bờ mông đẫy đà của cô ra, nhắm ngay lỗ nhỏ mà đẩy vào.

Anh không nóng vội di chuyển, chỉ nhè nhẹ ma sát. Dùng vật cứng đè ép vách thịt non bên trong, chậm rãi day nghiền. Anh dịu dàng giúp cô cảm nhận khoái cảm khi làm tình, Khương Ý rất thoải mái, từng nếp gấp bị anh kéo thẳng ra, bên trong phối hợp co rút ôm chặt lấy thân gậy của anh.

“A, ông xã, yêu anh chết mất!” Khương Ý không nhịn nổi mà rên khẽ.