Nếu Không Phải Là Em

Chương 4




Trong một quán cà phê dành cho hội Viên, Tô Vận gác hai chân lên chiếc ghế bên cạnh, hắn nhìn Tố Vi và mỉm cười đầy khinh bỉ

-Tố Vi! Cô cũng mặt dày thật đấy ,vẫn còn muốn gặp tôi?

Hai tay Tố Vi nắm chặt góc váy, cô từ từ ngẩng đầu lên

-Hy vọng anh đừng hiểu lầm, tôi tìm anh chỉ vì muốn biết tung tích của Du Kỳ!

Tô Vận như nghe được câu chuyện hài

-Haha.. Cô nghĩ tôi sẽ nói sao?

Tố Vi hít sâu một hơi

-Tôi biết lúc Du Kỳ mất tích thì cô ấy đã đến tìm anh, Doãn Tổng đã đưa cô ấy đi, anh..  Làm ơn cho tôi biết, rốt cuộc Du Kỳ đang ở đâu?

Tô Vận hỏi lại một câu như không liên quan đến mình

-Cô muốn Phương Du Kỳ có kết cục như cô?

Mặc dù cảm thấy rất đau nhưng Tố Vi vẫn cố giữ bình tĩnh

-Tôi không hiểu lắm ý của anh!

Tô Vận uống một ngụm cà phê rồi trả lời

-Cô gái nào bị Thiên Duật nhắm tới, mà đúng hơn đó chính là nữ sát thủ thì kết cục chỉ có một,đó chính là...

Hắn ngừng một lát rồi nhả ra từng chữ trắng trợn ,nụ cười của hắn vô cùng xấu xa

-Dùng để phát tiết xong rồi giết! Nhưng... Phương Du Kỳ rất may mắn, cô ta có đến hai lựa chọn, một là ngoan ngoãn trở thành tình nhân bao dưỡng của Thiên Duật rồi sẽ được chiều chuộng, ngược lại ,nếu tìm cách bỏ chốn thì hậu quả rất khó lường!

Nghe vậy Tố Vi hoảng sợ vô cùng ,Tô Vận nhìn cô chằm chằm, chợt đt hắn reo, trên màn hình nhấp nháy hai chữ"Thiên Duật ".Hắn vội cầm điện thoại ra ngoài nhận, Tố Vi cũng lén theo sau để nghe lén

-Thiên Duật!Cậu không cần phải sốt ruột làm gì,chỉ trong vòng 24 tiếng thôi nếu Phương Du Kỳ không xuất hiện thì Phương thị coi như tiêu rồi, còn về Phương Trạch Nham sao, bên Từ Lâm đã sắp xếp rồi, chỉ chờ lệnh sẽ cho nổ hết, lúc ấy có lẽ ngay cả thần tiên cũng không cứu nổi!

Đầu dây bên kia vang lên tiếng nói lạnh băng của Doãn Thiên Duật

-Vất vả cho cậu rồi!

Tô Vận nói với giọng tán thưởng

-Cậu quả là con cáo già đấy!
Mượn danh nghĩa của bọn tớ một cách thần không biết quỷ không hay như vậy!

Nụ cười gian xảo của hai gã đàn ông vang lên rồi cuộc gọi kết thúc. Tố Vi đâu biết rằng cô đã gián tiếp làm hại Phương Du Kỳ.

----------------------------

Bạc Thiên Bảo

Sau khi Doãn Thiên Duật rời khỏi, Phương Du Kỳ tìm mọi cách để liên lạc với Kiệt nhưng đều thất bại, cuối cùng cô chạy đến bên cửa sổ, nhìn từ đây xuống dưới ,chắc phải hơn 50 tầng, từ đây nhảy xuống chắc chỉ có bỏ mạng... Cô ngiến răng nghiến lợi hất toàn bộ mái tóc ra phía sau .sau đó cô lấy hết đồ đạc trong phòng ném về phía cửa, vừa ném vừa hét

-Doãn Thiên Duật! Con rùa rụt cổ nhà anh, giỏi thì ra đây! Nhốt tôi như vậy thì quân tử lắm sao? Doãn Thiên Duật, đừng để tôi có cơ hội giết anh!

Cô la khàn cổ họng nhưng cũng chẳng ai vào, đồ đạc trong phòng đã thành một bãi chiến trường, vậy mà trong phòng đọc sách, Doãn Thiên Duật như đang xem kịch vui, bên môi hắn nở một nụ cười thâm sâu.

Phương Du Kỳ cuối cùng cũng mệt, lúc cô định từ bỏ hy vọng thì chợt cô cảm thấy móng tay của ngón tay cái hơi nhức.

Sao cô lại không nhớ ra nó nhỉ?

Cô liền gỡ móng tay đó ra.
Đó chính là một lớp sơn tín hiệu mà cô đeo trên ngón trỏ do cô sáng chế ra, ngoài cô thì chỉ có một mình Tố Vi sở hữu cái thứ hai thôi.
Nhưng tại sao Tố Vi lại gọi?
Cô liền nhận tín hiệu, giọng Tố Vi vô cùng sốt ruột và lo lắng
-Du Kỳ! Rốt cuộc thì cậu đang ở đâu vậy? Cậu còn không mau trở về thì Phương Thị sẽ sụp đổ! Du Kỳ..  Bác trai.. Bác trai đang giao dịch ở bên Ý đã bị bao vây rồi, chỉ trong vòng 3 tiếng nữa thôi, khu vực đó sẽ nổ, là Doãn Thiên Duật, hắn đứng sau tất cả mọi chuyện, Du Kỳ! Hãy làm gì đó đi!

Sau khi tín hiệu bị ngắt, Phương Du Kỳ như người mất hồn.
Ba của cô.
Ông đang gặp nguy hiểm
Không thể nào!
Đó là người thân duy nhất còn trên đời của cô từ ngày cô mất mẹ.
Cô có thể mất Phương thị, nhưng cô không thể mất ba!

Phương Du Kỳ lập tức đứng lên đi về phía cửa, cô ra sức phá khóa

-Mau mở cửa! Tôi muốn gặp anh! Doãn Thiên Duật! Mau mở cửa!

Dĩ nhiên Doãn Thiên Duật đã thu hết hành động của cô vào trong mắt, lúc này hắn mới ra lệnh mở cửa ,còn hắn đã sang phòng ngủ đợi cô.

Phương Du Kỳ chạy hồng hộc vào phòng ngủ của hắn ,Doãn Thiên Duật nằm dài trên giường, bộ âu phục như còn nguyên, chỉ có vài cúc áo trước ngực được mở ra để lộ làn da màu đồng đầy khêu gợi, thậm chí giày hắn cũng chưa tháo ra, khi thấy cô đẩy cửa đi vào, hắn nhếch môi cười, nhìn cô trong bộ dạng tóc tai rối bù, chiếc áo sơ mi mà hắn mặc cho cô cũng trở nên xộc xệch, hắn không nói gì, chỉ cầm lấy điều khiển bật lên màn hình theo dõi khu vực của ba cô hiện giờ, thời gian chỉ còn khoảng hai tiếng, cô sốt ruột vô cùng, lúc này cánh cửa phía sau cô đã đóng lại, mà Doãn Thiên Duật cũng đi đến quầy rượu, hắn cầm một cái ly và một chai vang đỏ, thong dong rót rượu cho mình và nói

-Cô không còn nhiều thời gian đâu! Mau quyết định đi!

Phương Du Kỳ cố lấy lại bình tĩnh
-Rốt cuộc mục đích của anh là gì?
Hắn lại đi về phía giường, ngồi xuống rồi nói

-Chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Tôi chỉ hứng thú với cơ thể của cô mà thôi!

Phương Du Kỳ mặt cắt không còn giọt máu.
Quả nhiên hắn đã dùng tính mạng của ba cô để uy hiếp cô
Cô phải làm sao giờ?

Bíp
Bíp
Bíp

Chiếc đồng hồ hẹn giờ như quả bom thiêu rụi từng tế bào thần kinh của Phương Du Kỳ. Doãn Thiên Duật từ từ đứng lên, hắn chậm rãi cúi xuống tháo bỏ giầy,sau khi đã ném chiếc áo khoác lên giường ,hắn lại tiếp tục tháo gỡ mấy chiếc cúc trên cổ tay. Toàn bộ quá trình hắn đều nhìn cô không rời mắt

-Cô đi được rồi!

Một câu nói đơn giản tuyên bố cô không còn cơ hội .Sau đó hắn đưa tay cởi từng chiếc cúc áo, nhưng Phương Du Kỳ vẫn cố giữ bình tĩnh, cô bước lên tránh trước mặt hắn

-Anh sẽ không nuốt lời chứ? Chỉ cần tôi ngủ với anh thì ba tôi sẽ vô sự, tôi có thể đi?

Cô hỏi đầy kiên định, động tác cởi aó của hắn chợt dừng lại ,hắn nhìn cô đầy thích thú, nét cười cũng đậm hơn. Phương Du Kỳ vẫn nhìn chằm chằm vào hắn ,dường như cô đã biết câu trả lời.Cô tiến lại gần hắn hơn, sau đó lấy hết can đảm và đưa tay lên giúp hắn cởi tiếp từng cúc áo, sau khi chiếc aó sơ mi của hắn rơi xuống sàn ,trước mặt cô hiện giờ là một vòm ngực rắn chắc với nước da màu đồng khiến phụ nữ phải điên cuồng ,cơ bụng sáu múi cùng với bắp tay cuồng cuộn vừa nhìn là biết hắn rất chăm chỉ tập thể hình, mặt cô thoáng chút ửng hồng.Nhưng điều làm cô chú ý nhất là trên người hắn đầy dãy các vết sẹo nông sâu khác nhau, có những vết sẹo do súng gây ra, lại có những vết sẹo do bị đâm, bị chém... Ai có thể làm hắn bị thương chứ? Chắc hắn đã từng rất đau, nghĩ đến cảnh hắn phải cắn răng chịu đựng từng đợt chữ trị, cô cảm thấy nơi lồng ngực hơi nhói .Dường như cả thế kỉ cô mới lấy lại được tinh thần, cô nhớ lại những lời nói nhảm của Tố Vi khi cô ấy bày ra vẻ mặt háo sắc. Sau đó, cô đặt tay lên vùng bụng của hắn, cơ thể hắn như có ma lực, khiến cô nhất thời luống cuống, cô lại tiếp tục đưa tay còn lại chạm vào vai hắn, bàn tay kia nhẹ nhàng vẽ vài vòng tròn lên bụng hắn rồi trượt lên ngực hắn. Cô nở nụ cười xấu xa rồi ra sức khiêu khích dục vọng của hắn. Doãn Thiên Duật cảm nhận được vật nam tính của hắn đã thức tỉnh từ lâu
Cô gái chết tiệt
Dám khiêu khích hắn
Hắn thật sự không ngờ rằng cô lại to gan đến vậy, tuy hắn cảm thấy rất hài lòng vs việc làm của cô nhưng hắn rất ghét tư thế bị động thế này. Hắn liền đưa tay ôm chặt vòng eo mảnh khảnh của cô, bàn tay của hắn nhanh chóng luồn vào trong áo cô .Sau đó không chút khách khí, hắn kéo chiếc áo lót của cô xuống,bàn tay nhanh chóng phủ lên bầu ngực của cô và ra sức xoa nắn. Nhưng vẫn chưa đủ thỏa mãn

Xoạc

Chiếc áo bên ngoài của cô bị xé thành nhiều mảnh, đôi gò bồng đảo của cô hiện ra trước mặt hắn không một chút che đậy .Hắn kìm lòng không được liền vùi đầu vào rãnh ngực của cô ra sức cắn mút lưu lại nhiều vết hôn rất chói mắt

-Ưm...

Phương Du Kỳ cảm giác cô không thể đứng vững nữa ,cô không muốn đánh mất thế chủ động nên cô đợi đến khi Doãn Thiên Duật rời khỏi ngực cô, cô muốn chiếm thế chủ động nhưng lại bị hắn đọc được suy nghĩ

-Muốn khiêu khích tôi sao? Em còn non lắm!

Nói xong hắn liền đoạt lấy đôi môi anh đào của cô, đầu lưỡi bắt đầu vẽ theo viền môi của cô .Phương Du Kỳ cũng không phản kháng, cô chủ động vòng tay qua cổ hắn, môi và răng cô khẽ mở để đầu lưỡi hắn xâm nhập vào khoang miệng cô, nụ hôn ướt át và cuồng nhiệt kéo dài rất lâu

- Không sợ tôi sẽ "ăn "em một cách sạch sẽ sao?

Phương Du Kỳ Kỳ buông vòng tay trên cổ hắn ra, cô nở một nụ cười nhợt nhạt

-Vậy anh nghĩ tôi sẽ ra sức chống cự ư! Thật ấu trĩ.

Vừa dứt lời cô liền hôn dọc từ yết hầu của hắn xuống đến thắc lưng. Cuối cùng, cô quỳ dưới sàn, đưa tay chạm vào thắt lưng rồi từ từ giúp hắn cởi nó ra, khi chiếc quần tây được loại bỏ, cô càng cảm nhận rõ hơn vật đàn ông kia đã trướng to ra. Cổ họng của Doãn Thiên Duật bật ra những tiếng gầm nhẹ khi cô vừa đưa tay chạm vào con quái thú kia, lúc này hắn lại đưa tay xoa mái tóc mềm mại của cô

-Là tự em châm ngòi thì đừng hối hận!

Cô ngẩng đầu lên nhìn hắn rồi từ từ đứng lên
Hối hận ư?
Có lẽ là không!
Hắn nhìn cô bằng ánh mắt tàn độc, lập tức đưa tay xuống giữa hai đùi cô thăm dò

-Nhỏ thế này liệu sẽ chịu đựng được bao nhiêu đây ?

Sau đó không chút do dự, hắn cởi phăng chiếc quần đùi của cô. Bàn tay lại tiếp tục di chuyển trên từng tất da thịt cô rồi vỗ nhẹ lên cặp mông căng tròn. Nụ hôn điên cuồng của hắn lại tiếp tục, hai tay vẫn không ngừng xoa nắn hai bầu ngực. Khi hắn buông cô ra lần nữa, bàn tay tham lam lại trượt xuống giữa hai chân cô, chạm vào chiếc quần lót đã ướt đẫm xuân dịch của cô

-Ướt thế này rồi ư? Em thèm khát đến vậy sao?

Không để cô có cơ hội trả lời, hắn lại cởi bỏ chiếc quần lót của cô, ngón tay hắn bắt đầu tiến vào trong u cốc. Lúc này, Phương Du Kỳ không thể bình tĩnh nổi nữa, cô hoảng sợ lắc đầu
- Không... Không được!

Nhưng hắn lại càng điên cuồng hơn, ngón tay hắn cứ vào ra liên tục
- Giờ mới bảo dừng? Em tưởng tôi có thể?

Ngón tay lại tiếp tục tăng tốc ,cô khó chịu cầu xin

-Đừng mà...! Tôi.. Khó... Khó chịu!
Hắn hài lòng rút ngón tay ra, trên đó dính đầy xuân dịch, hắn không chút do dự đưa lên liếm sạch. Sau đó lại nhìn sang Phương Du Kỳ đang khó khăn hít thở, hắn nhanh chóng tóm lấy cô như bắt một chú gà con rồi bế cô đi về phía giường

- Không... Mau thả tôi xuống!

Nhưng hắn đã nhanh chóng ném cô xuống giường, hắn đứng bên cạnh giường nhìn dáng vẻ gợi tình của cô

-Thật giống mẹ em năm đó, hạ tiện và dâm đãng như nhau!

Phương Du Kỳ bị câu nói của hắn làm bất ngờ

-Anh vừa nói gì cơ? Anh... Biết mẹ tôi sao?

Hắn không thèm trả lời cô mà đã nằm đè lên người cô, ánh mắt hắn như ma quỷ khát máu, Hắn hung hăn tách hai chân cô ra rồi vòng nó qua thắt lưng của mình

-Aaa..

Hắn hung hăng đâm vào mà không báo trước khiến cô đau đớn muốn ngất đi. Một giọt nước mắt tuôn ra.
Cô đau lắm!
Vừa định quay mặt đi hắn lại tiếp tục tăng lực luận động

-Aaa.. Đau..

Hắn nắm lấy cằm cô

-Mở mắt ra nhìn kỹ người đàn ông của em là ai.

Cô ngoan ngoãn mở mắt ra nhìn hắn. Doãn Thiên Duật hài lòng nhếch khóe môi, hắn đưa tay vuốt nhẹ mái tóc đã ướt đẫm mồ hôi của cô, sau đó liền tăng thêm lực

-Ngoan...! Ôm chặt lấy tôi nào!

Cô đau đến mức không còn ý thức, cô dùng hai tay ôm chặt lưng hắn, vì quá đau đớn nên cô đã vô thức cào lên lưng hắn, hai chân cô quấn chặt thắt lưng hắn, môi của cô đặt trên vai hắn cũng do quá đau nên cô đã cắn mạnh lên vai hắn. Rõ ràng hắn cũng đau nhưng cũng không hề nhíu mày, trong mắt hắn chỉ còn lại dục vọng mà thôi. Hắn lại gầm nhẹ

-Thật chặt..! Cứ thế này em sẽ bức điên tôi mất..quả nhiên là con gái của một ả dâm phụ! Còn không rên đi!

Hắn lại điên cuồng luận động hơn nữa. Phương Du Kỳ k kìm chế được đã bật ra những tiếng rên kiêu kiều .
Vậy là đã kết thúc, cô đã hoàn toàn trở thành phụ nữ, người phụ nữ của một ác ma. Nhưng đây là do cô lựa chọn.
Động tác của Doãn Thiên Duật ngày càng nhanh hơn,, hắn càng lúc càng tiến vào sâu hơn. Trên chiếc giường xa hoa, hai thân thể một cường tráng, một mảnh mai cùng quấn quít triền miên tạo nên một bức tranh vô cùng mê người .Tiếng thở dốc của đàn ông cùng tiếng rên rỉ của phụ nữ kết hợp lại tạo nên một khung cảnh của mùi vị hoan lạc .Không biết Doãn Thiên Duật đã đòi hỏi bao nhiêu lần, hắn ôm Phương Du Kỳ thay đổi rất nhiều tư thế, cô cảm giác muốn ngất đi rất nhiều lần nhưng điều khiến cô bận tâm hiện giờ là tại sao hắn biết mẹ cô!
Còn có....
Những gì hắn nói là có có ý gì?