Tại sảnh lớn của Mạc Gia ..
Mạc Tĩnh nhìn chăm chăm ba người đối diện , Bối Bối ngồi trong lòng Nhược Hy ..Mắt bé con tròn xoe ,nhưng chẳng dám nhúc nhích vì cảm nhận được ông cụ đang không vui..Từng là chủ tịch một tập đoàn lờn.Khí thế của Mạc lão Gia cũng vô cùng áp bức ,vẻ ngoài uy nghiêm đến Nhược Hy còn không dám thở mạnh huống gì con gái cô..
Mạc Y Phàm vẫn bình thản như nước ,bàn tay anh vẫn nắm chặt tay vợ ..
Mạc Lão gia cau mày..
-" Nói , chuyện này là thế nào..?"
Mạc Y Phàm nhìn Nhược Hy và Bối Bối rồi mới nói với ông..
-" Ông nội ,đây là vợ và con gái cháu.."
-" Cái gì..?"
Tiếng Mạc Lão gia hơi lớn làm Bối Bối sợ hãi núp trong lòng Nhược Hy ,mắt ngân ngấn nước mắt nhìn Mạc lão gia ,môi mếu ra như sắp khóc..
Mạc Lão gia biết mình làm con bé hoảng sợ ,liền dịu giọng..
-" Bối Bối ngoan ,ông không la cháu .."
Khóe mắt Mạc Y Phàm hiện lên ý cười..
Anh nói..
-" Ông nội , chuyện ba năm trước ông còn nhớ không..?"
Mạc Lão gia không trả lời chỉ gật đầu ..
Mạc Y phàm nói tiếp..
-" Đúng vậy , Tiểu Hy là cô gái năm đó , còn Bối Bối cũng chính là con gái của cháu mà ba năm trước Tiểu Hy giữ lại..."
Anh không nói quá nhiều ,nhưng nhìn ánh mắt thể hiện sự đau lòng rõ ràng ..
Mạc Lão Gia thở dài..
Duyên nợ là thứ muốn chối bỏ cũng không thể nào làm được..
Nhìn Bối Bối trong vòng tay Nhược Hy , ông cụ mỉm cười ngoắc tay với Bối Bối..
-" Bối Bối sang ông bảo nào.."
Lúc vừa rồi nhìn ông còn giận dữ bây giờ đã hiền lành..
Bối Bối do dự ngẩng đầu nhìn Nhược Hy rồi nhìn Mạc Y Phàm..
Nhược Hy hôn lên trán con gái..
-" Bối Bối ngoan ,qua với ông đi con.."
Mạc Y Phàm bế con gái xuống khỏi người Nhược Hy ,hôn lên má Bối Bối..
-" Bối Bối qua nói với ông đừng giận ba mẹ nữa nhé.."
Bối Bối chu môi ,gật đầu với anh một cái rồi đi qua Mạc lão gia..
Mạc Lão gia ôm Bối Bối vào lòng vuốt tóc con bé ,đôi mắt nếp nhăn hiện lên niềm vui khó tả..
Bối Bối chu môi kéo tay ông..
-" Ông ơi...Đừng giận .."
Mạc lão gia cười khẽ bế Bối Bối đặt lên đùi..
-" Được rồi nể mặt Bối Bối ông sẽ không giận nữa.."
Nằm trong lòng Mạc Lão gia Bối Bối mím môi cười tủm tỉm nhìn Mạc Y Phàm và Nhược Hy..
Mạc Y Phàm cười đầy cưng chiều ..
Mạc lão gia hỏi..
-"Ba mẹ con biết chuyện chưa..?"
Nhắc đến chuyện này ,ánh mắt Mạc Y Phàn liền không có độ ấm..
Nhược Hy cào cào tay anh ,như bảo anh hãy bình tĩnh..
Mạc Y Phàm nói với ông cụ..
-" Không cần thiết ạ.."
Mạc lão gia không cho là đúng..nhìn qua Nhược Hy..
-" Hai đứa không nên có suy nghĩ như thế ,con cũng đã có rồi ,dù thế nào cũng phải cho mẹ con Tiểu Hy một danh phận..Ta nghĩ ba mẹ cháu sẽ không cố chấp đâu..Còn chuyện ngày xưa.."
Ông nhìn qua Nhược Hy..
-" Bỏ qua hết đi cháu nhé.."
Nhược Hy gật đầu..
-"Cháu nghe lời ông ạ.."
Mạc lão gia vừa lòng gật đầu ,chỉ có điều sắc mặt Mạc Y Phàm không tốt...Nhược Hy có thể bỏ qua được nhưng anh thì không ..Chỉ cần nghĩ đến ngày đó , anh có thể mất cả vợ con mình.. Còn ba năm dài đăng đẳng xa cách vợ con mì..
Lòng anh liền dậy sóng..
Anh nói..
-" Ông ! Chuyện đấy tính sau đi.."
Mạc lão gia hiểu rõ Mạc Y Phàm đang suy nghĩ gì ,ông nhẹ nhàng khuyên bảo..
-" Y Phàm nghe lời ông ,chuyện này cứ để ông làm chủ.Nếu ba mẹ cháu vẫn cố chấp ông sẽ để cháu quyết định mọi thứ.."
Mạc Y Phàm không nói nữa , anh có suy tính riêng cho bản thân mình ..
Anh chỉ biết ,nếu ai không biết giới hạn chạm đến Nhược Hy và Bối Bối một lần nữa ,anh sẽ không bỏ qua dễ dàng..