- Anh cứ nói chuyện như vậy làm em thấy bực ghê.
- Vậy bạn muốn tôi nói làm sao mới ko làm bạn bực?
- Thì anh cứ nói đại ra đi, cái gì mà anh cứ lấp lửng vậy?
- Xin lỗi bạn.
- Về cái gì?
- Sinh nhật bạn, và mấy ngày trước nữa tôi đã ko liên lạc.
- Sao phải xin lỗi, anh rãnh thì anh liên lạc còn ko thì thôi, có phải là gì đâu mà nhất định phải nhắn tin mới được.
- Bạn giận ko?
- Ko giận.
- Buồn ko?
- Mà thôi, qua rồi anh hỏi làm gì?
- Tôi xin lỗi.
- Mắc cái gì mà anh xin lỗi miết vậy?
- Tôi biết bạn buồn, bạn giận.
- Anh tự tin quá, làm gì mà biết người khác buồn, giận?
- Cách nói chuyện của bạn, vẻ mặt của bạn, làm cho tôi cảm thấy có lỗi.
- Giờ anh kêu ra đây chỉ để “xin lỗi bạn, xin lỗi bạn” thôi ha?
- Giờ tôi chưa biết phải nói làm sao
- Nói gì?
- Nói điều tôi muốn nói.
Chết thật, nói gì nói đại, làm tôi rối bời, hồi hộp muốn chết luôn, vậy mà cứ ấp a ấp úng, lúc mới gặp đâu có vậy, haiz.
- Bây giờ nói chung anh muốn nói gì vậy?
- Bạn chưa có bạn trai đúng ko?
- Em ko cua được bạn đó.
- Vậy …
- Sao?
- Bạn có thể cho tôi …. Theo đuổi …… bạn đc ko?
- Hả?
- Tôi nói nghiêm túc, đàng hoàng.
- Anh muốn cua em hả?
- ….
- Ko phải hôm bữa anh nói ko thích em rồi sao?
- Bạn cứ trả lời đi.
- Em ko biết …
Tôi còn ấp úng hơn, mặt cúi xuống bàn, ko dám nhìn người đó nữa, như vậy ko biết có phải là tỏ tình ko nữa, sao mọi chuyện lại đi xa tưởng tượng của mình như vậy? Cuộc đối thoại này gây cấn và dồn dập nhau quá mức.
- Bạn có thích tôi chút nào ko?
- … Gật gật …
- Bạn ko chê tôi già sao?
- … Lắc đầu ….
- Vậy được rồi, cho tôi làm quen và tìm hiểu lại từ đầu được ko? Tôi hứa sẽ ko làm điều gì bạn ko thích, có gì ko thích hay ko thoải mái bạn cứ nói.
- ….. (ngồi im đứng hình, mắt nhìn xuống đất)
- Tôi sẽ ko làm quá, ko vội vàng hay ép bạn gì cả, nếu bạn thấy ko thích cứ nói ra tôi sẽ dừng lại.
- Nhưng bữa trước anh nói ko thích em mà (tôi lí nhí)
- Tôi đâu có nói là ko thích, tôi chỉ nói tôi ko phải thích bạn từ cái nhìn đầu tiên thôi.
- Vậy đến bữa nay anh mới thích em hả?
- Ko, trước hôm nay.
- Sao hôm nay anh mới nói?
- Vì hôm nay bạn mới bước qua 18t, tôi sợ khi phải yêu 1 cô bé chưa 18 tuổi, bạn vẫn vậy nhưng khi bạn 18 tôi sẽ tự tin hơn?
- (lại im lặng, mắc cỡ cứng hết cả mình)
- Ở nước ngoài, 1 người 18 tuổi sẽ tự quyết định cuộc đời mình, hay nói cách khác 18 tuổi là trưởng thành. Tôi đi học bên đó mấy năm cũng hiểu được điều này, có thể Việt Nam chưa hẳn giống thật sự. Có thể bạn vẫn như vậy, nhưng hôm nay tôi mới tự tin nói với bạn. Bạn ko chê tôi già là tôi mừng rồi.
- Vậy em với anh sẽ là bồ của nhau hả?
- (cười nhoẻn) Chưa, theo trình tự sẽ tìm hiểu nhau trước, biết đâu trong quá trình tìm hiểu bạn sẽ ko thích điều gì đó ở tôi thì sao?
- Hay ngược lại?
- Ko đâu, tôi thích bạn mà.
- Vì sao?
- Bạn bớt hỏi đi, tôi ko thích người mình thích suốt ngày hỏi vì sao tôi thích người ta, như vậy vô nghĩa lắm. Tôi muốn bảo vệ bạn, che chở cho bạn, thích được gặp bạn, bạn mặc gì tôi cũng thấy dễ thương, thích nhìn bạn, tôi muốn nghe giọng của bạn. Như vậy thôi.
Nãy giờ trái tim tôi mém nhảy ra khỏi lồng ngực tới mấy lần, sao mà muốn ngộp thở, 2 tay tôi nắm vào nhau để cố giữ bình tĩnh mà 2 lòng bàn tay lạnh ngắt. Trong khoảnh khắc tôi nghĩ ngay đến chuyện sẽ được hẹn hò, sẽ nắm tay nhau, sẽ hôn nhau, ôi … cảm giác đó, thật là ngộ. Người này thích tôi thật rồi, tôi ko hoang tưởng nữa.
- Sao mấy ngày nay anh ko nhắn tin?
- Tôi suy nghĩ nhiều.
- Về chuyện gì?
- Về bạn, về tôi, tôi tự hỏi nhiều lần coi tôi có khả năng được bạn quan tâm ko? Tôi thấy mình ko phải người đến nỗi tệ, nhưng tôi nhớ bạn lắm, nhớ muốn điên, đêm nào cũng phải 3 4 lon bia tôi mới ngủ được,chưa bao giờ tôi có tâm trạng như vậy. Lúc nào cũng muốn chạy đến gần hẻm nhà bạn ko biết bạn có đi ngang ko, để nhìn thấy bạn cũng được.
- Em cũng vậy.
- Cũng nhớ cũng nghĩ về tôi hả?
- Uhm …
- Vậy bạn đồng ý chứ?
- Anh, như vậy có phải em sẽ thay thế vị trí của chị Yến kia ko?
- Nữa, bạn trả lời thôi, đừng hỏi chuyện ko liên quan nữa. Bạn là bạn, ko phải thay thế ai cả, tôi chỉ nghĩ về bạn thôi, lúc này.
- Uhm!
- Cảm ơn bạn.
- (im lặng)
- Xin lỗi.
- Anh đừng xin lỗi nữa.
- Tôi xin lỗi vì ko có quà sinh nhật cho bạn, tôi thật là tệ, nhưng tôi thật sự ko biết phải như thế nào mới được, tôi sợ là bạn thích người khác, sợ hy vọng nhiều sẽ thất vọng.
- Anh Thái!
- Sao bạn?
- ANh thích em, muốn em làm bạn gái của anh đúng ko?
- Uhm
- Vậy có thể kêu em là em, hay là bé Dung như mọi người, đừng có tôi với bạn hoài được ko?
- (Cười tươi, nét mặt ko còn căng thẳng nữa) Được, nhưng nếu tôi chưa quen bạn thông cảm nha.
Tôi gật gù ái ngại, mắc cỡ, dù gì đây cũng là người đã nhìn thấy vòng 1 của tôi sau sự cố bung nút áo, người đã ngủ chung nhà với tôi, người đã nuôi tôi trong bệnh viện ko những 1 lần mà tới 2 lần, người đã ôm tôi thật chặt trong khi đưa tôi đi cấp cứu. Tôi nhớ hơi ấm đó, sự khẩn trương và lo lắng đó. Thay vì những cảnh giác lúc đầu, tôi tin tưởng, và hình như đã đỗ ngay lần đầu tiên hôm nay, tôi ko cần tìm hiểu gì hết, rõ rang tôi cũng muốn gặp anh ta, nhìn mặt anh ta, nghe giọng anh ta, kể chuyện trời đất, tôi cũng muốn tối tối ôm điện thoại nhắn tin cho anh ta. Lạ thiệt, 18 tuổi 1 ngày có người tỏ tình, người lạ nhưng ko lạ, nhưng hẳn là 1 người tốt.
Tôi đưa ánh nhìn đầy thẹn thùng nhìn người mình sắp hẹn hò cùng, cũng đẹp trai lắm chứ, phải tới hôm nay ngay thời khắc đặc biệt này tôi mới chú ý kỹ những đường nét đó, làn da hơi ngâm đó, hàm râu quai nón lún phún đó, mái tóc đó, ánh mắt hiền và đầy yêu thương đó, bờ môi đó sau này có thể sẽ hôn tôi ….. Rồi tôi nhận ra, ko phải những suy nghĩ của mình là sai, rõ ràng tôi cũng cảm nhận được thứ tình cảm đó, ấm áp lắm, mãnh liệt chứ bộ.