Nếu Em Thấy Anh Bây Giờ

Chương 40




Đã một tuần trôi qua và sáng sớm Chủ nhật đó, Elizabeth ủ rũ đi quanh nhà trong bộ pyjama, đôi chân đi dép trong nhà lê từ phòng này sang phòng khác. Cô đứng trên ngưỡng cửa từng phòng, ngó vào trong và tìm kiếm... một thứ gì đó, tuy nhiên cô không biết đó là thứ gì. Chẳng căn phòng nào cho cô câu trả lời và vì thế cô vẫn tiếp tục lang thang. Ủ ấm hai tay bằng tách cà phê, cô đứng im trên hành lang, cố gắng nghĩ xem phải làm gì. Thường thì cô không di chuyển chậm chạm như thế và tâm trí cô chưa bao giờ cảm thấy mù mờ như thế, nhưng giờ đây cô có rất nhiều điều mà trước đây cô chưa từng có.

Không phải cô không có gì để làm; ngôi nhà đã đến kỳ lau chùi tổng thể mỗi tuần hai lần và vẫn còn một số thứ cần hoàn tất trong phòng trẻ ở khách sạn. Nói gì đến chuyện hoàn tất chứ, thậm chí nó còn chưa được bắt đầu. Suốt cả tuần Vincent và Benjamin đã nói đến thất bại của cô, cô còn bị mất ngủ nhiều hơn trước vì đơn giản cô không biết mình phải làm gì, hơn nữa, là người cầu toàn, cô không thể bắt đầu trừ khi mọi thứ trong đầu cô đã hoàn toàn rõ ràng. Giao việc này cho Poppy sẽ là một thất bại về phía cô. Cô là nhà nữ thiết kế tài năng, nhưng tháng này cô lại cảm thấy mình giống như một cô học trò, phớt lờ bút chì bút mực và tránh xa máy tính để cô không phải làm bài tập về nhà. Cô đang tìm kiếm một trò tiêu khiển, một lý do hợp lý để kéo cô ra khỏi tình trạng lãng đãng mà cô nhận ra mình đang mắc phải.

Cô chưa gặp lại Ivan kể từ bữa tiệc tuần trước; cô không nhận được một cú điện thoại, một lá thư, không gì hết. Như thể anh đã biến mất khỏi mặt đất, và cô vừa tưc giận vừa cảm thấy cô đơn. Cô nhớ anh.

Đã bảy giờ sáng và phòng trẻ đang rộn rã tiếng phim hoạt hình. Elizabeth bước dọc hành lang và bất thình lình thò đầu vào trong phòng.

"Bác xem cùng được không?" Bác hứa bác sẽ không nói gì đâu, cô muốn nói thêm.

Luke có vẻ ngạc nhiên nhưng vẫn gật đầu. Cậu ngồi trên sàn, gí sát mặt vào tivi. Tư thế này rất không đàng hoàng nhưng cô chọn cách im lặng thay vì phê bình thằng bé. Cô ngồi phịch xuống chiếc đệm nhồi hạt xốp bên cạnh thằng bé và co chân lên sát người.

"Con xem gì thế?"

"Bob Bọt biển Quần vuông."

"Bọt biển cái gì?" Cô bật cười.

"Bob Bọt biển Quần vuông," thằng bé nhắc lại, không rời mắt khỏi tivi.

"Nó nói về cái gì thế?"

"Một miếng bọt biển tên là Bob mặc quần hình vuông," cậu cười khúc khích.

"Hay không?"

"Cũng được," cậu gật đầu. "Nhưng con đã xem hai lần rồi." Cậu xúc một thìa Rice Krispies đút vào miệng một cách cẩu thả, làm sữa chảy xuống cằm.

"Vậy sao con còn xem lại? Sao con không ra ngoài trời hít thở không khí trong lành và chơi với Sam? Con đã ở trong nhà suốt cả kỳ nghỉ cuối tuần rồi."

Cô được đáp lại bằng sự im lặng.

"Thế Sam đâu rồi? Nó đi vắng à?"

"Bọn con không chơi với nhau nữa," Luke buồn bã nói.

"Tại sao?" Cô ngạc nhiên hỏi, ngồi thẳng dậy và đặt tách cà phê lên sàn.

Luke nhún vai.

"Hai đứa cãi nhau à?" Elizabeth hỏi dịu dàng.

Luke lắc đầu.

"Nó nói gì làm con buồn à?"

Một cái lắc đầu nữa.

"Thế thì có chuyện gì?"

"Chẳng có chuyện gì cả," Luke giải thích. "Hôm trước bạn ấy chỉ bảo với con là bạn ấy không thích chơi với con nữa."

"Chuyện đó chẳng hay chút nào," Elizabeth nói nhẹ nhàng. "Con có muốn bác nói chuyện với bạn ấy không, để xem tại sao?"

Luke nhún vai. Một khoảng im lặng bao trùm khi cậu tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình, chìm trong suy nghĩ của mình.

"Con biết không, bác biết cảm giác nhớ nhung một người bạn, Luke ạ. Con có biết chú Ivan bạn bác không?"

"Cậu ấy cũng là bạn con."

"Đúng rồi," cô mỉm cười. "Bác nhớ chú ấy lắm. Đã cả tuần nay bác chưa gặp chú ấy."

"Ôi, giờ cậu ấy đi rồi. Cậu ấy nói với con thế mà. Cậu ấy phải đi giúp người khác."

Mắt Elizabeth mở to và sự giận dữ trào lên trong cô. Anh ta còn không đủ lịch sự để chào tạm biệt cô. "Chú ấy tạm biệt con khi nào? Chú ấy nói gì?" Nhìn khuôn mặt kinh ngạc của Luke cô lập tức không đưa ra những câu hỏi quá dồn dập nữa. Cô cần phải nhắc nhở bản thân rằng thằng bé mới có sáu tuổi.

"Cậu ấy tạm biệt con cùng ngày cậu ấy tạm biệt bác mà." Giọng thằng bé cao vút lên như thể cô bị mất trí vậy. Mặt nó nhăn lại rồi nó nhìn cô cứ như cô có mười cái đầu, và nếu không quá bối rối đến thế thì cô đã cười phá lên trước bộ dạng của thằng bé rồi.

Nhưng trong thâm tâm thì cô không cười. Cô dừng lại suy nghĩ một lát rồi thốt lên. "Cái gì? Con nói cái gì thế?"

"Sau buổi tiệc trong vườn, cậu ấy đến nhà và nói với con rằng công việc của cậu ấy với chúng ta đã hoàn thành và cậu ấy sẽ lại trở thành người vô hình như trước kia, nhưng cậu ấy sẽ vẫn ở quanh đây và điều đó có nghĩa là chúng ta đã ổn rồi." Thằng bé vui vẻ nói và lại hướng sự chú ý về cái tivi.

"Vô hình," Elizabeth phát âm từ đó như thể nó là một thứ gì rất xấu.

"Đúng vậy," Luke líu lo. "Không phải tự nhiên mà người ta lại gọi cậu ấy là tưởng tượng đâu ạ!" Cậu tự đánh vào đầu mình rồi ngã lăn ra sàn.

"Anh ta nhồi cái gì vào đầu con thế hả?" Cô làu bàu tức tối, tự hỏi không biết mình có sai không khi đưa một người như Ivan vào cuộc đời Luke. "Khi nào thì anh ta quay trở lại?"

Luke vặn nhỏ tiếng tivi và lại quay sang cô với cái vẻ mặt kỳ lạ như lúc nãy. "Cậu ấy không quay lại đâu ạ. Cậu ấy chẳng bảo với bác thế rồi còn gì."

"Anh ta không..." Giọng nói của cô không như cô muốn.

"Có mà, trong phòng ngủ của bác ấy. Con nhìn thấy cậu ấy đi vào mà; con nghe thấy cậu ấy nói nữa."

Elizabeth lục lại trong đầu những ký ức về buổi tối hôm đó và về giấc mơ của cô, giấc mơ mà cô đã nghĩ tới suốt tuần nay, giấc mơ đã quấy rầy cô và đột nhiên, tim cô chùng xuống khi cô nhận ra đó hoàn toàn không phải là một giấc mơ.

Cô đã mất anh. Trong giấc mơ và trong đời thật, cô đã mất Ivan.