Nếu Em Ở Lại (If I Stay)

Chương 17




[17] 7:16 A.M

Trời đã sáng. Bên trong bệnh viện lại diễn ra một buổi bình minh khác hẳn, những gương mặt thay đổi, những cặp mắt tỉnh táo. Theo một vài khía cạnh, bệnh viện không bao giờ ngủ, ánh đèn luôn sáng với các y tá túc trực. Nhưng kể cả lúc này khi bên ngoài vẫn tối đen, bạn vẫn có thể khẳng định rằng mọi thứ đang thức tỉnh. Các bác sĩ trở lại, vén mí mắt của tôi, rọi đèn soi vào tôi, cau mày khi nguệch ngoạc ghi chú vào biểu đồ của tôi hệt như tôi đã khiến họ thất vọng.

Tôi chẳng để tâm nữa. Tôi mệt lử bởi tất cả những điều này rồi, mọi chuyện sẽ kết thúc nhanh thôi. Cô nhân viên xã hội cũng đã quay lại với nhiệm vụ, có vẻ giấc ngủ đêm không tác dụng mấy với cô, cặp mắt của cô vẫn nặng trĩu, mái tóc xoăn rối bù. Cô đọc biểu đồ của tôi và lắng nghe thông tin cập nhập từ những y tá vừa trực ca đêm biến động vừa rồi, điều khiến cô còn mệt mỏi hơn. Cô ấy chào hỏi tôi bằng cách nói tôi nghe cô ấy vui mừng vì thấy tôi vào sáng nay như thế nào, cô ấy đã suy nghĩ về tôi vào đêm qua ra sao, hy vọng tôi vẫn ở đây. Rồi cô phát hiện vệt máu khô trên chăn của tôi và tặc lưỡi trước khi kéo nó ra và thay cho tôi một cái mới.

Sau khi Kim rời đi, chưa có thêm người vào thăm nào nữa, tôi đoán Willow đã cạn nguồn nhân sự để dẫn vào thuyết phục tôi. Tôi tự hỏi liệu các y tá có ý thức được nhiệm vụ quyết định này không. Cô y tá Ramirez thì chắc chắn là biết. Tôi nghĩ cô y tá bây giờ của tôi cũng biết, xét thấy cách cư xử khích lệ mà cô đã dành cho tôi suốt cả đêm. Và hình như Willow cũng biết, bởi cô đã đưa mọi người vào đây. Tôi vô cùng thích các cô y tá, hy vọng họ sẽ không bận lòng về quyết định của tôi.

Hiện tại tôi mệt đến nỗi không chớp nổi mắt nữa. Chỉ còn là vấn đề thời gian, và một phần trong tôi tự hỏi vì sao mình lại cố trì hoãn điều chắc chắn sẽ xảy ra. Tôi không biết nữa. Tôi đang chờ Adam quay lại. Dường như anh đã đi cả thế kỷ rồi, mà hẳn mới chỉ khoảng một tiếng thôi. Anh đã bảo tôi chờ, vì thế tôi sẽ chờ. Đó là điều cuối cùng tôi có thể làm cho anh.

Mắt của tôi đang nhắm nên tôi nghe thấy giọng anh trước khi thấy anh. Tôi nghe thấy chất giọng khàn, gấp gáp của anh. Anh thở hổn hển như vừa chạy marathon. Rồi tôi ngửi thấy mùi mồ hôi trên người anh, mùi xạ tinh khiết mà tôi sẵn sàng đóng lọ và xịt như nước hoa nếu tôi có thể. Tôi mở mắt. Adam đang nhắm mắt. Nhưng hai mí mắt của anh sưng phồng và ửng lên, nên tôi biết anh vừa làm gì. Có phải đó là lý do anh chạy đi không? Để khóc ngoài tầm nhìn của tôi?

Anh ngồi trên ghế mà trông như đang rũ lên nó, y hệt đống quần áo chất chồng dưới sàn sau một ngày dài. Anh che mặt mình bằng hai tay và hít những hơi sâu để bình tĩnh. Sau một phút, anh thả tay xuống đùi mình. “Nghe này,“ anh nói với chất giọng thô ráp.

Tôi mở to mắt. Tôi ngồi thẳng hết mức có thể. Và tôi lắng nghe.

“Ở lại.” Chỉ với hai từ, giọng Adam nghẹn lại, nhưng anh nuốt chửng những xúc cảm và cố gắng tiếp tục. “Chẳng lời nào diễn tả được chuyện đã xảy ra cho em, chẳng có mặt tốt nào ở nó cả, nhưng vẫn còn những thứ đáng để em sống tiếp. Anh không nói về chính mình. Chỉ là... anh không biết nữa, có lẽ anh đang nói luyên thuyên. Anh biết anh đang choáng váng. Anh biết anh còn chưa tiếp nhận được chuyện xảy ra với bố mẹ em, với Teddy...” Khi anh nhắc đến Teddy, giọng của anh rạn vỡ và nước mắt rơi như trút xuống gương mặt anh. Còn tôi nghĩ: Em yêu anh.Tôi nghe tiếng anh hớp từng ngụm khí đầy để bản thân bình tĩnh lại. Rồi anh tiếp tục: “Tất cả những gì anh có thể nghĩ là thế quái nào cuộc đời của em lại ngừng ở đây, bây giờ. Ý anh là, anh biết cuộc đời của em sẽ bị xáo trộn bất kể là hiện tại hay tương lai. Và anh không ngu ngốc đến mức nghĩ rằng anh hay bất kỳ ai có thể thay đổi nó. Nhưng anh không thể hình dung ra viễn cảnh em không trưởng thành, có con, đến Juilliard, chơi cello trước một đám đông khán giả, khiến họ rùng mình như anh vẫn luôn thế mỗi khi thấy em cầm cây vĩ lên, mỗi khi thấy em cười với anh.”

“Nếu em ở lại, anh sẽ làm mọi điều em muốn. Anh sẽ rời ban nhạc, đến New York với em. Nhưng nếu em cần anh biến đi, anh cũng sẽ làm thế. Anh đã nói chuyện với Liz, cô ấy bảo có lẽ quay lại với cuộc sống trước kia là quá đau đớn, có lẽ sẽ dễ dàng hơn cho em để quên đi bọn anh. Chuyện này thật tệ, nhưng anh chịu được. Anh có thể mất em theo cách đó nếu anh không mất em hôm nay. Anh sẽ để em đi. Nếu em ở lại.”

Rồi Adam mới là người sụp đổ trước. Cơn thổn thức của anh bùng lên như những nắm đấm thụi vào phần thịt mềm.

Tôi khép mắt. Tôi bịt tai. Tôi không thể nhìn điều này. Tôi không thể nghe điều này.

Nhưng sau đó, tiếng tôi nghe thấy không phải của Adam nữa. Là âm thanh đó, nốt trầm rền rĩ đột ngột vút lên rồi trở thành thứ gì đó thật ngọt ngào. Là cello. Adam đeo tai nghe vào đôi tai không sức sống của tôi và đặt một cái iPod xuống ngực tôi. Anh đang xin lỗi, nói rằng anh biết đây không phải bài ưa thích của tôi, nhưng đó là điều tốt nhất anh có thể làm. Anh bật to âm lượng nên tôi có thể nghe thấy âm nhạc bay bổng giữa không khí buổi sớm. Rồi anh nắm tay tôi.

Đó là Yo-Yo Ma. Đang chơi bài Andante con poco e moto rubato. Tiếng piano trầm choán ngợp giống như đang báo hiệu. Tiếp đó là cello, nghe như trái tim rỉ máu, và cũng như thứ gì đó bên trong tôi đang nổ tung.

Tôi đang ngồi trên bàn ăn sáng với gia đình mình, uống cà phê nóng, cười vào cái mép dính sô-cô-la chip của Teddy. Tuyết đang rơi bên ngoài.

Tôi đang đến thăm một nghĩa trang. Ba ngôi mộ nằm dưới một bóng cây trên ngọn đồi nhìn ra sông.

Tôi đang nằm với Adam, đầu tôi gối lên ngực anh, tại một bờ cát ven sông.

Tôi đang nghe người ta nói đến từ mồ côi và nhận ra họ nói về mình.

Tôi đang đi trên đường phố New York với Kim, những tòa nhà chọc trời phủ bóng xuống khuôn mặt chúng tôi.

Tôi đang bế Teddy trên đùi mình, cù thằng bé khiến nó cười sằng sặc đến nỗi ngã nhào xuống.

Tôi đang ngồi bên cello của mình, cái mà bố mẹ đã tặng tôi sau màn độc tấu đầu tiên. Những ngón tay tôi vuốt lên thân đàn và cổ đàn, nơi thời gian đã khiến chúng trở nên trơn nhẵn. Chiếc vĩ của tôi đang đặt hờ trên dây đàn. Tôi nhìn xuống tay mình, chờ đợi lúc kéo vĩ.

Tôi đang nhìn bàn tay của mình, nó đang được nắm trong tay Adam.

Yo-Yo Ma vẫn tiếp tục phát, dường như piano và cello đang tràn vào cơ thể tôi, cũng giống như liệu pháp tĩnh mạch hay truyền máu. Những ký ức trong đời tôi, những hồi tưởng chớp nhoáng đang ngày càng nhanh và mãnh liệt. Tôi cảm giác như mình không thể theo kịp chúng, nhưng chúng vẫn tới ào ạt, mọi thứ va chạm với nhau, cho tới khi tôi không chịu nổi nữa, cho tới khi tôi không thể trải qua thời khắc này thêm một giây nào nữa.

Bỗng một tia sáng lóe lên, một cơn đau xé toạc tôi chỉ trong chớp mắt, một tiếng gào câm lặng phát ra từ cơ thể đã bị tàn phá của tôi. Lần đầu tiên, tôi có thể cảm nhận được trọn vẹn nỗi thống khổ mà việc ở lại sẽ gây ra.

Nhưng rồi tôi cảm nhận được bàn tay của Adam. Không phải cảm thấy, mà sờ thấy. Tôi không còn ngồi vất vưởng trên cái ghế nữa. Tôi đang nằm ngửa trên giường bệnh viện, trở về với cơ thể của mình.

Adam đang khóc và phần nào đó trong tôi cũng đang khóc, bởi rốt cuộc tôi đã cảm nhận được mọi thứ. Không chỉ cảm nhận được nỗi đau trên thân thể, mà còn là tất cả những điều tôi đã đánh mất, nó sâu hoắm, thê thảm và để lại một cái hố trong tôi mà không gì có thể lấp đầy nổi. Nhưng tôi cũng cảm nhận được mọi thứ mình có trên đời, bao gồm cả những thứ tôi đã mất, cũng như những ẩn số mà cuộc đời sẽ tiếp tục đưa đến cho tôi. Chúng quá nhiều. Những cảm xúc chất chồng đe dọa sẽ phá vỡ lồng ngực tôi để thoát ra. Cách duy nhất để chống chọi với chúng là tập trung vào bàn tay của Adam - đang nắm lấy tay tôi.

Đột nhiên tôi khát khao được nắm lấy tay anh hơn mọi thứ tôi từng ao ước trên thế giới này. Không chỉ được nắm, mà còn nắm lại. Tôi dồn từng ounce năng lượng còn sót lại vào bàn tay phải. Tôi yếu, và chuyện này rất khó. Đây là chuyện gian khổ nhất mà tôi từng làm. Tôi tập trung tất cả tình yêu mà tôi từng nhận được. Tôi tập trung tất cả sức mạnh mà Gran, Gramps, Kim, các cô y tá và Willow đã truyền cho tôi. Tôi tập trung tất cả những hơi thở mà mẹ, bố và Teddy sẽ tiếp cho tôi nếu họ có thể. Tôi tập trung tất cả sức mạnh của mình, dồn tiêu điểm như laser rọi vào những ngón tay và gang bàn tay phải của tôi. Tôi hình dung tay mình vuốt ve mái tóc của Teddy, giữ chiếc vĩ thăng bằng trên chiếc cello của tôi, đan cài với tay của Adam.

Sau đó tôi siết.

Tôi thả lỏng, mệt nhoài, không chắc rằng mình đã làm được hay chưa, không chắc về ý nghĩa của nó. Liệu nó có bảo đảm. Liệu nó có quan trọng.

Nhưng rồi tôi cảm thấy Adam nắm chặt hơn, cái siết của bàn tay anh ngỡ như đang ôm lấy toàn bộ cơ thể tôi, ngỡ như có thể kéo tôi rời khỏi giường ngay lập tức. Sau đó tôi nghe thấy tiếng hít vào rõ rệt của anh, tiếp theo là giọng nói. Đây là lần đầu tiên trong ngày tôi thật sự có thể nghe thấy anh.

“Mia?” anh hỏi.

Hết.