“.…..”
“Đó là hy vọng của cả tộc Trai chúng ta! Vì ngươi mà nó tự rút tiên tủy, bây giờ ngươi nói một câu cảm ơn là có thể cho qua nhẹ nhàng rồi ư?”
Đây là … phụ thân của Tang Tửu?
Minh Dạ ngẩn người một lúc, hắn đang đâu? Hắn không phải đã …
Bây giờ sao hắn lại an ổn ngồi đây?
“Nếu ngươi thật lòng cảm tạ thì ký hôn thư này, bằng không ta làm sao tin được ngươi sẽ thật sự tốt với Tang Tửu!”
Tang Tửu?
Minh Dạ trọng thương vừa khỏi, nghe thấy cái tên này, sắc mặt lại tái nhợt.
Tiểu trai tinh mà hắn không nỡ buông bỏ …
Minh Dạ cố kìm nước mắt, có phải ông trời thương xót, cho hắn một cơ hội nữa không?
Bây giờ mọi thứ trở về vạch xuất phát, giữa họ vẫn chưa có nhiều tổn thương ngăn cách, cũng chưa có nhiều hiểu lầm sai sót.
Tính mạng toàn tộc của nàng vẫn không sao.
Tang Tửu …
Vừa nghĩ đến Tang Tửu, tim Minh Dạ lại bắt đầu đau âm ỉ.
Đã quá lâu rồi, hắn thật sự rất nhớ nàng.
Minh Dạ chìm đắm trong suy nghĩ riêng, quên mất hoàn cảnh xung quanh.
Lão Trai vương thấy Minh Dạ im lặng thì cảnh giác, đường đường là Chiến thần lẽ nào muốn chối nợ sao!
Lão Trai vương tức giận “Chiến thần Minh Dạ! Ta tôn trọng gọi ngươi một tiếng Chiến thần, nhưng ngươi …!”
Tiếng gọi này chợt đánh thức Minh Dạ.
Nói thế nào đi nữa, bây giờ hắn thật sự đã trở lại điểm bắt đầu.
Minh Dạ chỉ muốn nắm chắc cơ hội này. Dù đây là ảo giác, là giấc mộng, hắn cũng không muốn tỉnh lại.
“Cưới Tang Tửu? Được.”
Cũng như kiếp trước, hắn nhanh chóng ký tên lên hôn thư.
Lần trước, Minh Dạ cho rằng chuyện này là báo đáp ân tình, tuy đồng ý nhưng trong lòng khó xử, không mấy tình nguyện, nhưng lần này thì khác.
Minh Dạ nhìn lão Trai vương vui vẻ cất hôn thư, ánh mắt dần dịu đi.
Đây là đại hôn của hắn với Tang Tửu.
Minh Dạ thầm nghĩ, hắn sẽ cưới nàng lần nữa. Hắn muốn dành những điều tốt đẹp nhất trên đời cho nàng.
“Được rồi, Minh Dạ người ta cũng đã về rồi, con nhìn dáng vẻ của con xem.”
Trai vương hận rèn sắt không thành thép, gõ gõ trán Tang Tửu.
“A, phụ vương!”
Tang Tửu xoa vết đỏ trên trán, trong lòng hơi ngượng ngùng.
Sắc mặt Tang Hựu phức tạp nhìn muội muội.
Muội muội từ nhỏ chưa từng thấy qua lòng người hiểm ác, tính tình trong sáng đơn thuần, nếu Minh Dạ thật lòng tốt với muội ấy thì không sao, nếu như …
“Công … công chúa điện hạ!”
Thị nữ ngoài cửa hốt hoảng chạy vào “Minh Dạ thần quân, ngài ấy …”
Tang Tửu nắm chặt chăn trong tay, ngài ấy làm sao, lẽ nào lại nuốt lời ư?
“Chuyện gì?” Trai vương vỗ bàn một cái “Hốt hoảng còn ra thể thống gì, ngươi nói cho rõ ràng đi!”
“Chiến thần Minh Dạ phái thiên binh đưa sính lễ tới, cảnh tượng hoành tráng lắm, vẫn còn đứng bên ngoài sông chờ ấy.”
“Chiến thần Minh Dạ còn nói, trước khi thành thân không nên gặp mặt, nếu Công chúa còn thích thứ gì, ngài ấy có thể tìm thêm.”
Thị nữ lập tức giục “Sao người không đi xem thử đi.”
Lão Trai vương và Tang Hựu nhìn nhau, cả hai đều thấy kinh ngạc trong mắt đối phương.
Còn Tang Tửu tuy ngượng ngùng, nhưng cũng không nghĩ gì nhiều.
Nam nhân mà nàng tiện tay nhặt được lại tốt như vậy, không hổ là mình, đúng là có mắt nhìn!
Nàng vui vẻ nhảy xuống giường “Dẫn ta đi xem thử!”
Sau đó nàng cùng thị nữ chạy ra ngoài.
Sắc mặt Trai vương phức tạp, ông không ngờ Minh Dạ lại làm đến mức này.
Tang Hựu hơi do dự, nhìn về phía lão Trai vương “Phụ vương, vậy chúng ta …”
Lão Trai vương thở dài “Nếu hắn bằng lòng làm vậy, nghĩa là cũng chưa hẳn bất mãn với cuộc hôn nhân này. Ta chỉ lo lắng cho Tang Tửu … bỏ đi, chúng ta đi xem thử.”
Tang Tửu đọc phong thư trong tay, hai má đỏ bừng.
Minh Dạ cố ý sai người truyền lời, sợ nàng đột nhiên biết chuyện hôn sự của mình sẽ cảm thấy bất an, nên trong thư cẩn thận an ủi nàng.
Nếu nàng không muốn cuộc hôn nhân này, hắn có thể hủy hôn với Trai vương, nhưng hắn sẽ đưa nàng lên Tiên giới trị thương cho nàng.
Nếu nàng cũng bằng lòng lấy hắn, sau khi thành thân, hắn sẽ dốc hết sức bảo vệ và yêu thương nàng.
Tang Tửu nằm trên giường, đọc đi đọc lại phong thư, cuối cùng mặt đỏ bừng vùi nó vào lòng.
Sao nàng không bằng lòng được chứ.
Tang Tửu nhớ đến chuyện mình chạy đến bờ sông lén ngắm nhìn Chiến thần anh tuấn kia.
Dáng vẻ bảo vệ chúng sinh trong tam giới của chàng đẹp biết bao, nàng vừa nhìn đã khắc ghi trong lòng rồi.
Nàng nghĩ, nàng thích hắn.
Lần thành thân này, Minh Dạ không muốn lặp lại những chuyện trước kia.
Trong cung của hắn bận rộn liên tục, Minh Dạ nhìn tẩm cung quen thuộc, tim đập thình thịch.
Hắn nóng lòng muốn thành thân với Tang Tửu.
Trong phòng hắn bày rất nhiều đồ dùng mà các nữ tử thường rất thích, hắn muốn trang trí tẩm cung của hắn để chào đón Tang Tửu.
Thê tử của hắn, thê tử duy nhất của hắn.
Ba ngày trôi qua trong nháy mắt, Minh Dạ xuất thần khi nhìn hôn phục trên giường.
Trong mấy ngày không gặp Tang Tửu, hắn không biết đã nhớ tiểu trai tinh kia bao nhiêu lần.
Minh Dạ đưa tay vuốt ve dải lụa đỏ, khóe miệng hơi nhếch lên.
Hắn chuẩn bị nghênh đón chủ nhân thứ hai của Thượng Thanh về cung.
Lão Trai vương nhìn Tang Tửu xinh đẹp trong gương, lau nước mắt buồn bã của người cha già.
Lúc này, ông không biết ép hôn Minh Dạ là đúng hay sai, nhưng con gái của ông, đứa con gái đáng thương mất tiên tủy của ông …
“Trai vương.”
Lão Trai vương xoay người, mở to mắt “Người … người sao lại đến đây?”
Minh Dạ cung kính hành lễ, vì nạn diệt tộc kiếp trước, cũng vì ông ấy bằng lòng gả Tang Tửu cho mình.
Lão Trai vương giấu khóe mắt hơi đỏ “Chiến thần đại nhân sao lại tới sớm như vậy? Tiểu nữ còn đang trang điểm, chi bằng …”
“Ta đến tìm người.” Minh Dạ ngắt lời ông “Ta biết người cũng rất khó xử khi gả công chúa của mình cho ta. Ta sẽ không bao giờ quên ân tình giữa ta và Trai tộc.”
Hắn từng câu từng chữ hứa hẹn với phụ thân nàng “Ta sẽ đối xử tốt với nàng, mong người cứ yên tâm giao nàng cho ta.”
Hai mắt lão Trai vương vẫn đỏ lên, nói cho cùng ông đã cưng chiều con gái từ nhỏ đến lớn, lo lắng trong mắt không thể nào phai, nhưng cuối cùng chỉ đành khàn giọng nói “Người nhất định phải tốt với con bé.”
Minh Dạ nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, nhẹ nhàng trả lời “Ta biết.”
Hôn lễ diễn ra như trong ký ức. Minh Dạ nắm tay Tang Tửu, dẫn nàng lên kiệu hoa. Rồi nghe Tang Hựu nói, nếu hắn không tốt với Tang Tửu, dù có liều mạng cũng sẽ đòi lại công bằng cho muội muội và Trai tộc. Minh Dạ vẫn nhẹ nhàng đáp lại, lệnh kiệu hoa rời sông Mặc.
Điểm khác duy nhất là đôi tay nắm chặt chưa từng tách rời.
Kiếp trước, Tang Tửu tò mò hứng cánh hoa rơi, nhưng lúc này tay nàng vẫn bị Minh Dạ nắm chặt, nàng buộc phải đè nén tò mò trong lòng. Rõ ràng bên tai văng vẳng tiếng sáo trúc hòa thanh, lại chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.
Minh Dạ vẫn luôn chú ý sắc mặt của Tang Tửu, thấy nàng bất an bèn nghiêng đầu ghé sát “Sao vậy?”
Hơi thở mát lạnh thuộc thủy tộc của Minh Dạ phảng phất phả vào mặt nàng, làm tai nàng đỏ bừng dữ dội.
Đối diện với Chiến thần trẻ tuổi mà nàng luôn ngưỡng mộ, nàng cảm giác lòng bàn tay đang thấm mồ hôi.
“Không … không sao.” Tang Tửu cố ý ngẩng đầu nhìn quanh, đè nén nhịp tim đang tăng nhanh “Ta chỉ thấy hơi nóng, hôm nay náo nhiệt quá.”
Minh Dạ trải qua đủ loại biến cố trong quá khứ, cuối cùng cũng tìm thấy tiểu trai tinh yêu quý của mình. Hắn nhìn Tang Tửu, cảm thấy mọi chuyện đều ổn.
Ánh mắt hắn dịu dàng chăm chăm nhìn nàng “Phải, rất náo nhiệt, nàng thích không?”
Tiểu trai tinh của hắn trời sinh thích vui vẻ náo nhiệt, thế nên đại hôn của họ cũng nên như thế này.
Tang Tửu chưa từng nghĩ Chiến thần Minh Dạ có thể dịu dàng, dễ bắt chuyện như vậy.
Nàng quay đầu nhìn Minh Dạ, khi chạm phải ánh mắt hắn, lại vội dời đi như thể bị sức nóng trong ánh mắt làm bỏng.
Minh Dạ nhìn phản ứng của nàng, khóe miệng không ngừng cong lên.
Lần này, bọn họ sẽ có một kiếp hoàn mỹ nhất.