Mỗi lần lái xe đi ngang qua nhà Thẩm Ninh Hạ, Đỗ Duy An đều theo bản năng nới lỏng chân ga, theo bản năng tìm kiếm bóng dáng cô. Cô bây giờ tựa như một con nhím không cho người đến gần.
Nếu như anh đổi lại là cô thì sẽ thế nào? Vô số lần Đỗ Duy An nghĩ đến vấn đề này. Anh có cảm giác không chừng anh còn bén nhọn hơn cô nữa.
Một cô gái nhỏ tốt đẹp, công chúa nhỏ được vây quanh bởi lâu đài thuỷ tinh, đến một ngày đột nhiên phát hiện thế giới này hoàn toàn đổ vỡ. Đây là đả kích mà ngay cả người trưởng thành cũng khó có thể chịu được.
Giữa hè ánh mặt trời rực rỡ, trên đường phố thỉnh thoảng có một cơn gió nhẹ khẽ thổi bớt đi không khi oi bức của mùa hè. Bỗng nhiên Đỗ Duy An đạp mạnh chân phanh, theo tầm mắt của anh nhìn thấy một bà lão quen thân, đang kéo tay một người qua đường. Tuy rằng chục năm nay không gặp nhưng chỉ cần liếc mắt một cái là anh có thể nhận ra đó là bà ngoại Thẩm Ninh Hạ.
Trước đây hàng năm bà đều đích thân đưa Thẩm Ninh Hạ lên núi. Bà lão kia luôn mỉm cười từ ái với anh, luôn luôn động viên anh: “Duy An, nhất định phải học hành cho tốt. Có tri thức sẽ thay đổi được tất cả.” Bà sẽ mang cho anh một ít sách tham khảo, túi sách, giấy bút đẹp khiến các bạn trong lớp phải hâm mộ.
Bà luôn nói với anh: “Duy An bà ngoại rất thích cháu. Luôn cảm thấy cháu không phải vật trong ao, một ngày kia nhất định sẽ một bước lên trời. Cháu nhất định phải nhớ kỹ, muốn tiến bộ, muốn cho người nhà sống được tốt hơn, điều quan trọng chính là bản thân mình phải nỗ lực hết mình, bây giờ phải cố gắng học tập, sau này cố gắng làm việc, cố gắng trong cuộc sống.”
“Việc nào cũng phải làm đến nơi đến chốn, mỗi bước chân mình đi, nhất định phải tạo lên tương lai tươi đẹp trong đời mình.”
Sau đó cũng là bà cầu xin anh đừng xuất hiện ở trước mặt Ninh Hạ nữa.
Nhưng hôm nay, bà lão trước mắt này, đầu đầu tóc bạc, lưng đã còng, bộ dáng ngơ ngác trì trệ, không tìm được dáng vẻ cơ trí hiền hoà năm xưa. Giờ phút này, Đỗ Duy An mới cảm nhận được năm tháng bén nhọn vô tình. Bà lão khí chất đã bị thời gian vùi dập thành bộ dáng thế này.
Cô gái bị kéo tay chặn lại kia có chút kinh sợ, đẩy tay bà ra, kịch liệt như tránh dịch bệnh, vộ vàng chạy ra xa. Đỗ Duy An dừng xe bước nhanh qua đường, đi đến bên cạnh bà.
Anh khẽ kêu một tiếng: “Bà ngoại.” nhưng bà lão tựa như bị giam trong thế giới của chính mình, căn bản không nghe thấy, vẫn như trước tay chống cây gậy trúc lảo đảo đi về phía trước.
Đỗ Duy An chầm chậm đi theo sát bà, dùng tay vòng ra bảo vệ bà. Anh lại gọi một tiếng “Bà ngoại.” nhưng bà lão vẫn không đáp lại anh, bà chỉ mờ mịt nhìn xung quanh, không biết làm thế nào cứ nỉ non: “Tuệ Nghi, mọi người có ai biết Tuệ Nghi nhà tôi không?”
Đỗ Duy An không nghe rõ bà nói gì, bất đắc dĩ, không thể làm gì khác là nhắm mắt theo sát bà che chở bà. Đi mấy bước bà lão lại kéo tay một cô gái: “Xin hỏi cô có biết Tuệ Nghi nhà tôi đang ở đâu không?” Cô gái kia là đang đi dạo phố với bạn, bị kéo như vậy kinh sợ liều mạng lắc đầu, giùng giằng muốn đẩy bà ra, “Xin lỗi, xin lỗi, tôi không biết người đó.”
Tuệ Nghi, Thẩm Tuệ Nghi. Lần này Đỗ Duy An đã nghe rõ ràng, anh như bị sét đánh. Ngẩn ra một lúc anh liền tiến lên đỡ lấy bà: “Bà ngoại, cháu viết Tuệ Nghi ở đâu.” Ánh mắt mờ đục của bà lão thoáng chốc bừng sáng, bà nhìn Đỗ Duy An, khẽ nhếch môi cười: “Cậu …. cậu biết Tuệ Nghi nhà tôi sao …. Cậu có biết con bé đang ở đâu không …”
Căn bản bà ngoại không nhận ra anh. Trước ngực bà có một tấm biển nhỏ, viết địa chỉ cùng phương thức liên lạc. Xem ra là mắc bệnh đãng trí tuổi già.
Lồng ngực Đỗ Duy An xẹt qua một tia chớp, đau xót không nói lên lời, anh gật đầu: “Đúng vậy bà ngoại, cháu biết Tuệ Nghi, cháu cũng biết Ninh Hạ.” Bà lão tin anh, chậm rãi buông tay cô gái kia, mừng rỡ nói: “Thật vậy sao … anh biết Hạ Hạ, anh cũng biết Tuệ Nghi.”
Bà vui vẻ gật đầu vỗ tay: “Hay quá, hay quá …. Anh dẫn tôi đi tìm con bé đi … tôi rất nhớ …. Rất nhớ Tuệ Nghi nhà tôi …”
Đỗ Duy An quay đầu khẽ nói xin lỗi với cô gái kia: “Xin lỗi, làm phiền rồi, bà bị bệnh, thực sự rất xin lỗi.” cô gái kia xoa cánh tay, mắc cỡ đỏ mặt nói không sao sau đó cùng bạn mình rời đi. Đi mấy bước hai người còn quay đầu lại nhìn Đỗ Duy An mấy lần.
Bà lão cầm lấy tay Đỗ Duy An hỏi: “Tuệ Nghi đâu? Tuệ Nghi nhà tôi đâu? Anh mau dẫn tôi đi tìm đi.” Đỗ Duy An cố gắng trấn an bà: “Được được, bà ngoại cháu đỡ bà lên xe.”
Lúc này bà Tôn đang tìm kiếm khắp nơi trong tiểu khu, gấp đến độ không biết phải làm sao, bà nhìn thấy có một chiếc xe dừng lại, có một thanh niên lạ đỡ bà ngoại ra khỏi xe.
Bà khẽ thở dài một hơi bước lên phía trước hỗ trợ: “A Hương, bà đi đâu vậy? Tôi mới đi cất quần áo về đã không thấy bà rồi. Đúng là vội muốn chết … nếu vạn nhất bà có chuyện gì, tôi biết nói thế nào với Ninh Hạ chứ…” Bà Tôn nói một tràng dài xong mới nhớ tới Đỗ Duy An ở bên cạnh, có chút giật mình: “Ai nha, tiên sinh, tôi quên mất cậu. Cám ơn cậu đã đưa A Hương về.”
Đỗ Duy An khom người, “Không cần khách khí ạ. Cháu chỉ thuận tay mà thôi.”
Thời buổi bây giờ thanh niên lương thiện lại nhiệt tình lễ phép như vậy thực sự là không nhiều. Bà Tôn không khỏi nhìn anh mấy lần, nhìn kỹ, trong lòng không khỏi chấn động. Cậu thanh niên này thật là tuấn tú.
Bà Tôn vừa mở cửa ra, Đỗ Duy An đứng ở cửa liền giật mình. Một căn hộ nhỏ hai phòng ngủ một phòng khách, vừa nhìn đã thấy hết, tuy rằng sạch sẽ ngăn nắp nhưng vô cùng cũ kỹ đơn sơ.
Mấy năm nay cô và bà ngoại sống thế này sao?
Bà Tôn đỡ bà ngoại ngồi xuống sô pha nhỏ ở phòng khách, sau đó mới rót nước bắt chuyện với Đỗ Duy An: “Nào, mời tiên sinh uống miếng nước. Nhà cửa đơn sơ, cũng không có gì mời anh, xin anh bỏ qua cho.”
Đỗ Duy An thấy bà Tôn cầm cố đỡ cho bà ngoại uống nước, liền hỏi: “Bà này bị sao vậy ạ?” Bà Tôn liền thở dài, “Ai, đúng là số khổ mà, bị mất trí nhớ tuổi già. Hai năm nay càng lúc càng tệ, ngay cả đứa cháu ngoại yêu quý của mình bà ấy cũng không nhận ra.
Đỗ Duy An căng thẳng: “Bác sĩ nói sao ạ?” Bà Tôn, “Bác sĩ có kê một ít thuốc nhưng không có tác dụng. Bị chứng bệnh này a, có nhà giàu bạc tỉ cũng không làm gì được. Huống chi người nghèo chúng tôi.”
Bỗng nhiên Đỗ Duy An không biết nên nói gì, đầu ngón tay vuốt miệng cốc nước, hồi lâu mới nói: “Chẳng lẽ bà ấy không còn người thân nào sao?”
Bà Tôn kéo khăn vừa lau mặt lau tay cho bà lão, vừa đáp: “A Hương từ trẻ đã là quả phụ, ngậm đáng nuốt cay nuôi lớn con gái, 10 năm trước con bé qua đời … ai kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Khổ như vậy thanh niên các cậu chắc không hiểu được. Thân nhân duy nhất của bà ấy chính là đứa cháu ngoại. Hai người nương tựa lẫn nhau. Cũng may là A Hương có phúc, Ninh Hạ vừa hiểu chuyện lại hiếu thảo, chăm sóc bà ấy chu đáo lắm …”
Bà ngoại bỗng vỗ bụng, cắt đứt câu chuyện của hai người, hét lên: “Đói, tôi đói rồi.” Bà Tôn: “Được, tôi đi nấu mì cho bà.” Bà kéo từ ngăn kéo ra một gói bánh quy, đưa cho bà ngoại, áy náy nhình Đỗ Duy An, “Đỗ tiên sinh, anh trông bà ấy hộ tôi một lúc, tôi sợ nấu xong lại tìm không thấy.”
Đỗ Duy An lại cúi đầu xuống nói: “Được ạ, bà cứ đi làm đi.” Lúc này bà Tôn mới yên lòng xoay người đi vào phòng bếp.
Bà ngoại ăn một miếng bánh quy mới nhai mấy cái đã phun ra, bắt đầu nháo lên: “Không ngon … không ngon …” Đỗ Duy An mới nghe nói qua bệnh này chứ chưa nhìn thấy chân thật bao giờ, cho nên nhất thời chân tay luống cuống. Anh trấn an nói: “Được được, không ngon thì không ăn nữa. Bà ngoại muốn ăn gì?”
Ánh mắt bà ngoại nhanh như chớp đảo qua một vòng, chỉ vào đĩa quả trên bàn ăn nói: “Tôi muốn ăn trái cây.”
Đỗ Duy An liền lấy một quả quýt bóc vỏ đưa cho bà. Bà ngoại nhận lấy nhét lung tung vào miệng. Mới nhai một cái đã tức giận, nhổ lên người Đỗ Duy An: “Chua quá, muốn chua chết tôi hả?”
Đỗ Duy An ngây ngẩn cả người. Bà Tôn đang nấu mì nghe thấy vậy liền chạy ra dỗ bà: “Được rồi không ăn nữa. Chúng ta không ăn quýt nữa.” Bà nhìn thấy múi quýt nhai dở trên người Đỗ Duy An không khỏi áy náy nói: “Xin lỗi Đỗ tiên sinh, để tôi lau cho cậu, để tôi lau cho cậu.”
Bà ngoại như một đứa bé ở bên làm nũng: “Không ăn quýt, tôi muốn ăn mì, muốn ăn mì.” Bà Tôn lại nói: “Được rồi, mì nấu xong rồi. Để tôi vào bưng ra, đừng loạn nữa.” Bà ngoại lúc này mới yên tĩnh ngồi xuống ăn mì.
Bà Tôn lại lấy khăn ướt muốn lau quần áo cho Đỗ Duy An. Đỗ Duy An nói không có gì đáng ngại. Anh nhìn đồng hồ, đứng dậy cáo từ: “Bà à, không sao đâu, cháu mặc cả ngày nay, cũng cần phải giặt rồi.” Bà Tôn cảm kích không ngừng. “Đỗ tiên sinh, cậu thật là một người tốt. Hôm nay rất cảm ơn cậu.”
Đỗ Duy An kéo chân xuống lầu. Bà ngoại sao có thể biến thành dạng này chứ? Mấy năm nay Ninh Hạ chịu đựng thế nào được?
Đỗ Duy An vùi mặt vào hai tay.
Thẩm Ninh Hạ từ trường về nhà, Đỗ Duy An đang ở trong xe dưới lầu, anh nhìn dáng vẻ lo lắng của cô ngoài xe, cô vội vã chạy qua, lòng cảm giác như bị dao cắt.
Khi Thẩm Ninh Hạ vào nhà, bà ngoại vì không tìm thấy Tuệ Nghi cho nên đang quấy nhiễu: “Tôi muốn tìm Tuệ Nghi … tìm Tuệ Nghi.”
“Các người không cho tôi tìm Tuệ Nghi…”
“Các người là người xấu … người xấu ….” Bà ngoại như đứa trẻ nói năng bừa bãi.
Đây là bà ngoại từ khi bị chứng mất trí nhớ tuổi già, ai cũng không thể thay đổi, chỉ biết càng ngày càng nặng thêm.
Nhưng may là cô sắp tốt nghiệp. Sau này sẽ khá hơn.