Nếu Đây Là Tình Yêu

Nếu Đây Là Tình Yêu - Chương 13




Ban đầu nguyên nhân Thẩm Ninh Hạ chọn chuyên ngành thiết kế ở trường đại học là có liên quan đến mẹ cô Thẩm Tuệ Nghi. Mỗi lần Thẩm Ninh Hạ đi dạo phố cùng bố mẹ, cô rất thích cửa hàng đồ trang sức. Khi đó cô không biết đồ trang sức rất quý giá, nhưng bị thu hút bởi màu sắc cùng những hoa văn sống động, cho lên mỗi khi ở trước quầy cô lưu luyến không muốn về.



Mẹ cô thấy vậy nghĩ cô ham chơi lại buồn cười: “Hạ Hạ, con rất thích châu báu sao?” Thẩm Ninh Hạ chỉ vào một món đồ trong tủ kính nói: “Mẹ ơi con thấy hình con bướm và bông hoa hồng kia thật xinh đẹp. Còn có, mẹ nhìn kìa, con chim nhỏ này so với ngoài đời còn xinh đẹp hơn.”



Thẩm Tuệ Nghi bừng tỉnh: “Thì ra Hạ Hạ nhà chúng ta thích những thiết kế này nha…” Thẩm Ninh Hạ mê mê tỉnh tỉnh: “Thiết kế là gì ạ?” “Chính là đem bướm, hoa, ngôi sao vẽ lên, sau đó dựa vào bản vẽ mà làm thành những món đồ trang sức này đó …”



Hai mắt Thẩm Ninh Hạ tròn xoe: “Thì ra những món đồ đẹp mắt, sáng lấp lánh này là do thiết kế lên ạ?” Cô bé mỉm cười: “Mẹ, mai sau con lớn con cũng sẽ là nhà thiết kế châu báu, có được không ạ?”



Thẩm Tuệ Nghi xoa xoa tóc cô bé, mỉm cười: “Đương nhiên là được. Nhưng mà muốn trở thành nhà thiết kế châu báu phải vẽ thật giỏi. Phải có nền tảng từ bé. Có nền tảng rồi sau này mới có thể thiết kế lên những món đồ trang sức xinh đẹp.” Khi đó Thẩm Ninh Hạ đang theo lớp học vẽ. Nghe xong lời của mẹ nói, cô bé ra sức gật đầu, giơ tay lên: “Mẹ, con hứa với mẹ sau này con sẽ học vẽ thật chăm chỉ, sẽ không bao giờ lười biếng nữa.”



Cứ như vậy, khi chọn chuyên ngành, các bạn học khác còn do dự là học quản lý công thương hay tài vụ gì đó, Thẩm Ninh Hạ đã điền xong nguyện vọng giao cho thầy chủ nhiệm. Đó là lời hứa của Thẩm Ninh Hạ với mẹ mình từ nhỏ.



Khi đó Thẩm Ninh Hạ là vì mẹ mình, vì hoàn thành lời hứa mà nỗ lực. Nhưng khi hoàn thành bài tập đầu tiên ở trường đại học, khi tự mình thiết kế một cây trâm hoa văn cánh bướm cô đã thực sự yêu thiết kế châu báu.



Chiếc trâm này được làm từ các hạt đá rẻ tiền nhưng trông vô cùng sống động. Một khắc đó trong lòng Thẩm Ninh Hạ vừa chua xót vừa ngọt ngào, tựa như cô đã hoàn thành lời hứa với mẹ.



Cô đem chiếc trâm đến trước mộ mẹ: “Mẹ, mẹ nhìn coi, đây là con thiết kế đó. Mẹ thích không? Tuy rằng vẫn còn nhiều thiếu sót, nhưng mà con sẽ cố gắng để trở thành một nhà thiết kế châu báu xuất sắc.”



Sau đó Thẩm Ninh Hạ nghĩ, trang sức không chỉ có đẹp, nó còn có linh tính, có sinh mạng. Có đôi khi bản phác thảo ban đầu với sản phẩm chế tác ra hoàn toàn khác xa nhau. Trang sức có lựa chọn của mình, nó sẽ dẫn người thiết kế từng bước biến nó thành xinh đẹp.



Thẩm Ninh Hạ chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ đoạt giải, muốn trở thành nhà thiết kế tài năng nổi tiếng. Cô chỉ muốn có một khoảng trời của riêng mình, để cho cô yên lặng thiết kế những món trang sức mà cô thích, nếu có thể gặp người có duyên biết thưởng thức nó thì thật tốt.



Tô Gia Ny tổ chức tiệc mừng cho cô ở nhà hàng nhà mình. Bởi vì là cô chủ nhỏ, cho nên quản lý nhà hàng sắp xếp cho hai người bàn tốt nhất.



Tô Gia Ny kêu quản lý mở một chai rượu đỏ: “Để ăn mừng cậu có được cơ hội tốt như vậy, hôm nay chúng ta phải uống một chén.”



Thẩm Ninh Hạ không uống được rượu, nhưng chẳng mấy khi vui vẻ như vậy, cho nên uống mấy hớp.



Tô Gia Ny bắt đầu than khổ với cô: “Tớ thật xui xẻo a.” Đại tiểu thư này, tuy rằng không thể nói muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, nhưng từ nhỏ đã được trên dưới nhà họ Tô cưng chiều mà lớn lên, vẫn trôi chảy như ý. Ngày hôm nay lại còn nói là mình xui xẻo, Thẩm Ninh Hạ không khỏi kinh ngạc: “Xảy ra chuyện gì?”



Tô Gia Ny trề môi, thở dài nói: “Mẹ tớ muốn tớ đi xem mặt.” Thẩm Ninh Hạ nghe vậy lại cười: “Dì là đang nóng lòng, sợ đàn ông tốt sắp biến mất.”



Tô Gia Ny không ngừng căm giận: “Có phải là không có ai thèm tớ đâu cơ chứ. Gì mà bắt đi xem mặt.” Thẩm Ninh Hạ cũng không nói giúp cô nàng: “Thì cậu cũng rảnh rỗi không có việc gì làm mà, cứ đi xem đi. Biết đâu duyên phận tới, có thể gặp được Mr. Right của cậu đó.”



Tô Gia Ny: “Tớ không thèm ngồi một chỗ cho người này người kia chọn lựa xoi mói đâu.” Cô nàng nhìn Thẩm Ninh Hạ, hai mắt đen láy bắt đầu đảo đảo, bỗng nhiên nghĩ ra gì đó liền cười giải hoạt: “Nếu cậu đi cùng, mình sẽ nghĩ lại. Đến lúc đó cậu đóng vai xinh đẹp như hoa, còn tớ đóng vai doạ cho kẻ đó lùi bước. Oa, tớ thật là thông minh, biện pháp như vậy cũng có thể nghĩ ra.”



Gặp người tự biên tự diễn nhiều rồi nhưng chưa thấy ai khoa trương như Tô Gia Ny, Thẩm Ninh Hạ chỉ có thể lắc đầu cười: “Cậu đừng có mà mơ. Ngày nào tớ cũng bận muốn chết, không có thời gian đi Mỹ với cậu đâu..” Đang nói cô bỗng dừng lại, ánh mắt dừng lại sau lưng Tô Gia Ny.



Đây là khu nhà ăn cấp cao của gia đình Tô Gia Ny. Phong cảnh ưu nhã, vị trí của các cô là ở trong hoa viên, tách riêng với những khu vực khác.



Vị trí của hai người là một mái chòi trung tâm của nhà hàng, thỉnh thoảng có gió thổi qua, ánh đèn rực rỡ.



Mà lúc này, cách đó không xa … tại một mái chòi khác, Đỗ Phương Hoa đang nói chuyện với hai mẹ con nào đó.



Đời người đúng là lắm kiểu trùng hợp. Thẩm Ninh Hạ chợt cảm thấy không còn hứng thú ăn uống nữa.



Cô muốn mau mau ăn xong, rời đi thật sớm, đang nghĩ đã nghe Tô Gia Ny oa lên, nói lớn: “Là Đỗ Duy An. Chính là Đỗ Duy An đã đến trường học của chúng mình đó.”



Thẩm Ninh Hạ ngoái đầu nhìn, quả nhiên thấy Đỗ Duy An đang được phục vụ dẫn tới bàn của Đỗ Phương Hoa. Ánh mắt Thẩm Ninh Hạ và Đỗ Duy An vô tình gặp nhau. Một giây sau, Thẩm Ninh Hạ cụp mắt, né tránh.



“Đỗ Duy An vừa nhìn bọn mình đấy.” Tô Gia Ny bắt đầu bà tám.



Đỗ Duy An mỉm cười, lịch sự lễ phép cúi người chào mấy người Đỗ Phương Hoa, vô cùng khéo léo. Trên người anh bây giờ không thể tìm thấy nửa phần bóng dáng của cậu bé miền núi gầy gò khi xưa.



Đỗ Duy An đi xem mắt. Từ lúc Thẩm Ninh Hạ nhận ra điều này, chẳng biết tại sao, lồng ngực cô khó chịu, hít thở không thông.



Một bữa cơm vui vẻ, lại gặp người nhà họ Đỗ. Xem ra hôm nay cô không xem lịch xuất môn rồi.





Tô Gia Ny cũng nhìn ra sự khác lạ của bàn bên kia, cười không ngừng: “Ha ha, mới nói đi xem mắt, thì có người giống mình. Cậu nhìn xem, Đỗ Duy An ngồi đối diện với người kia luôn kìa, không biết mặt thế nào?” cô nàng lại chống cằm thở dài nói: “Nếu như mẹ tớ sắp xếp cho tớ đối tượng hẹn hò là Đỗ Duy An thì tớ cũng có khả năng đồng ý.”



“Đáng tiếc là xa quá, không nhìn được mặt cô nàng kia xem có xinh đẹp không.”



Cả bữa ăn, Tô Gia Ny cứ nhìn bên kia rồi lại bàn tán về Đỗ Duy An.



Sau đó Thẩm Ninh Hạ đi toilet, đợi một lúc lâu mới mở cửa ra, nhưng mở cửa ra lại thấy Đỗ Phương Hoa. Bà ta đang chỉnh lại trang điểm.



Thẩm Ninh Hạ không thể không thừa nhận, thời gian cực kỳ ưu ái người đàn bà này. Bao nhiêu năm trôi qua, nhưng bà ta không già đi chút nào. Không chỉ không có già, mà khí chất cũng nâng tầm đẳng cấp.



Chẳng qua cũng không có gì đáng lạ cả, con người ta đều vậy, có tiền liền thích phô trương, ngày lâu sẽ trở lên sang trọng quý phái.



Thẩm Ninh Hạ muốn rửa tay rồi mau chóng rời đi. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, mình không làm gì sai tại sao phải yếu thế trước bà ta, bà ta phải trốn mình mới đúng.



Thế là cô thoải mái đến trước bồn rửa tay, chỉnh tóc, không coi ai ra gì. Nhưng Đỗ Phương Hoa lại cất son môi đi, im lặng đứng một bên nhìn cô.



Lúc Thẩm Ninh Hạ xoay người đi, nghe phía sau vang đến một câu: “Cô đã trưởng thành rồi.”



Thẩm Ninh Hạ dừng bước chân, cười lạnh nói: “Đúng vậy. Bộ dáng cũng đủ để có thể làm hồ ly tinh, đi phá gia đình người khác rồi.” Đỗ Phương Hoa phía sau giật mình sửng sốt, không nói được lời nào nữa.



Thẩm Ninh Hạ bỗng phát hiện ra bản thân mình cũng có thể ác độc đến vậy.



Khi chờ tài xế của Tô Gia Ny ở cửa nhà hàng, mấy người Đỗ Duy An cũng dùng cơm xong đi ra.



Cô nghe thấy tiếng Đỗ Phương Hoa vang lên “Duy An, dì và bác Tăng đi spa. Cháu đưa Tĩnh Như về đi.” Đỗ Duy An đáp “Vâng.”



Tô Gia Ny vô cùng hưng phấn túm tay Ninh Hạ: “Mau nhìn đi mau nhìn đi. Cô gái kia bộ dáng không tệ.” Thẩm Ninh Hạ bất đắc dĩ phải ngẩng đầu lên nhìn.



Lúc này nhân viên bãi đậu xe đã lái xe tới. Đỗ Duy An ga lăng mở cửa lái phụ, cô gái tên Tĩnh Như kia ngồi vào liền mỉm cười nói gì đó với Đỗ Duy An. Môi cô ta đỏ bừng, khi ngẩng đầu mỉm cười Thẩm Ninh Hạ không thể không thừa nhận cô tiểu thư tên Tĩnh Như này đúng là ngọt ngào động lòng người.



Cô nàng mặc váy liền màu trắng đứng bên Đỗ Duy An mặc sơ mi trắng quần đen đóng thùng, trông vô cùng xứng đôi. Nam anh tuấn, nữ xinh đẹp vô cùng hút mắt người ngoài.



Khi Đỗ Duy An nổ máy rời đi, khoé mắt anh liếc thấy Thẩm Ninh Hạ. Cô vẫn cúi đầu đứng yên, an tĩnh như con rối. Kỳ thực khi vừa vào nhà hàng anh vừa liếc mắt đã nhìn thấy hai cô gái so với hoa còn kiều diễm hơn mấy phần kia, chỉ là anh không dám đi lên chào hỏi. Bởi vì dù anh có đi lên cô cũng không cho anh chút nể mặt nào.



Mấy ngày sau không thấy Đỗ Duy An xuất hiện nữa. Có lẽ là bị lời nói cay độc ngày đó của cô làm tổn thương rồi. Thẩm Ninh Hạ phát hiện ra sự khác thường của bản thân, ngực cô lúc nào cũng buồn buồn, tựa như bị bữa cơm ngày đó chặn ngang, không có tiêu hoá được.



Ngày hôm sau Thẩm Ninh Hạ nhận được tin tức tốt: Cô đã được sự đồng ý của ban quản lý công ty, uỷ thác đại diện tham dự cuộc thi, yêu cầu trong vòng 1 tháng phải nộp lên thành phẩm chế tác.



Thời gian một tháng là đủ, Thẩm Ninh Hạ bắt đầu chế tác, tỉ mỉ hoàn thành sản phẩm. Sau khi lấy được sản phẩm từ tay sư phụ Lưu cô liền đặt vào tủ bảo hiểm của công ty, chuẩn bị ngày hôm sau giao cho Đường Nhất Phong.



Nhưng mà ngày hôm sau, khi đi tủ bảo hiểm lấy đồ, cô phát hiện ra hộp đồ trang sức trong đó không cánh mà bay.



Công ty chưa từng xảy ra chuyện như vậy, mọi người cực kỳ kinh ngạc.



Khi biết chuyện này, Phương Lê Minh gọi điện trực tiếp cho Đường Nhất Phong: “Sao bảo vệ của công ty lại làm ăn tắc trách như vậy?” Đường Nhất Phong nói: “Phương tiên sinh, ngài cứ yên tâm, tôi sẽ điều tra rõ chuyện này.”



Phương Lê Minh dừng một chút, hỏi: “Biết nói sao với ban tổ chức cuộc thi? Có cần báo cảnh sát không?” Ngày hết hạn mà ban tổ chức đưa ra gần ngay trước mắt. Nếu làm lại chắc chắn là không kịp rồi.



“Liên quan đến chuyện báo cảnh sát, tôi nghĩ tạm thời chưa nên. Chờ đến khi công ty điều tra rõ nội bộ rồi quyết định sau cũng chưa muộn.” “Vậy đi, chuyện báo cảnh sát để sau. Nhưng cậu phải tra ngay lập tức cho tôi. Tôi nghĩ có người nhằm vào Ninh Hạ.”



Đường Nhất Phong: “Phương tiên sinh yên tâm, nhất định tôi sẽ điều tra thật rõ ràng.”



Tuy Đường Nhất Phong nói là sẽ điều tra rõ ngọn ngành, nhưng khi tra ra có lẽ cũng đã quá thời gian nộp bản thiết kế, mọi người trong công ty, có người hả hê xem kịch hay, có người cũng thật tình tiếc cho Ninh Hạ.



Thẩm Ninh Hạ không nói tiếng nào khoác túi chạy đến trước mặt sư phụ Lưu: “Chú Lưu, mong chú giúp cháu có được không ạ.” Lưu sư phụ nhìn cô không nói hai lời ngừng việc trong tay xuống: “Chú biết cháu không dễ dàng gì. Lại đây, dù chú không ăn không ngủ cũng giúp cháu hoàn thành nó trước ngày dự thi.”




Dưới sự giúp đỡ của sư phụ Lưu và toàn bộ tổ chế tác, sau mấy ngày thức đêm cuối cùng Thẩm Ninh Hạ cũng lần thứ hai hoàn thành tác phẩm của mình.



Lần đầu tiên Đường Nhất Phong nhìn thấy đôi hoa tai của cô, anh có cảm giác tim mình ngừng đập. Hộp nhung nền đen làm nổi bật lên đôi hoa tai, không khác gì bầu trời đêm đầy sao, dưới ánh đèn, kim cương lấp lánh uyển chuyển. Tựa như hoa lan sinh trưởng nơi vách núi.



Ánh mắt Đường Nhất Phong dần chuyển tới đôi mắt sưng đỏ thâm xanh do mấy ngày thức đêm của Thẩm Ninh Hạ. Đôi vòng tai này mang đến cho anh cảm giác nó chính là Thẩm Ninh Hạ. Cô đã đem linh hồn của mình rót vào đó. Cô từ từ hé mở thế giới của mình.



Những lời bàn tán khó nghe liên quan đến anh và Thẩm Ninh Hạ, tất nhiên Đường Nhất Phong cũng nghe được một vài lần … anh không biết Thẩm Ninh Hạ đã trải qua những gì, nhưng đôi khi anh có cảm giác khâm phục và tán thưởng cô. Rõ ràng có một ông bố giàu có quyền lực, bản thân rõ ràng có thể là thiên kim tiểu thư người hầu kẻ hạ, nhưng lại hết lần này đến lần khác đem tài năng của mình truyền vào thế giới đầy hỗn tạp này.



Nhưng khâm phục là khâm phục, tán thưởng là tán thưởng. Phương gia, cùng với vị Thẩm tiểu thư này đều không có liên quan gì với anh. Anh là một nhà thiết kế được Phương tiên sinh giúp đỡ mà thành tài, hiện tại có thể coi là ông chủ của “Di Hoà.” Nhưng ông chủ nửa mùa như anh cũng chỉ vì Phương tiên sinh mà kiếm tiền, cùng Phương Lê Minh tiên sinh tận lực bồi dưỡng vị Thẩm Ninh Hạ tiểu thư này.



Thế là Đường Nhất Phong mỉm cười cổ vũ: “Rất tuyệt. Thẩm tiểu thư, mong muốn cô không ngừng cố gắng, vì công ty thiết kế ra càng nhiều tác phẩm hoàn mỹ.”



Tảng đá lớn trong lòng hạ xuống, vừa về đến nhà, Thẩm Ninh Hạ liền không chịu nổi mệtj nhọc rơi vào mộng đẹp. Khi ngủ mỗi một khớp xương trên người tựa như biến thành mũi kiếm sắc nhọn, không ngừng phản kháng kêu gào. Sau đó toàn thân như bị ném vào lò thiêu, nóng rực. Cô cố gắng giẫy dụa, cố hết sức muốn bò ra ngoài …



Thẩm Ninh Hạ mơ màng biết mình đang mơ, cô muốn mở mắt, nhưng mí mắt lại nặng ngàn cân, cho dù cô có giãy dụa thế nào đều không thể mở. Cô mơ màng, hai chân như bị trói, cứ thế bị ném vào màn đêm.



Không biết đã mơ màng bao lâu, chỉ cảm thấy trán mát lạnh, hơi nóng dần dịu xuống, thoải mán đến mức cô thở dài. Cô khẽ gọi một tiếng, “Mẹ…” Không ai đáp lại cô, cô lại kêu một tiếng “Mẹ…”



Thẩm Ninh Hạ miệng đắng lưỡi khô cố gắng nghiêng người, “Mẹ, con khát …” Một giây kế tiếp, liền có ống hút đặt vào môi cô, cô theo bản năng hút lấy. Nước cam ngọt ngào tràn qua cổ họng nóng rực.



Nhất định là nằm mơ. Trong mộng mới có mẹ. Ninh Hạ khẽ đẩy, tìm một tư thế thoải mái lần nữa ngủ thật say.



Khi Thẩm Ninh Hạ lần nữa tỉnh lại sắc trời đã sáng, cho dù là rèm che kín nhưng ánh mặt trời cũng len lỏi vào. Cô bóp bóp trán ngồi dậy, nhìn di động. Không xong, đã 9h rồi.



Nhất định bà ngoại đã dậy, bụng cũng đã đói. Cô phải làm điểm tâm cho bà ngoại.



Chân Thẩm Ninh Hạ vừa đặt xuống đất, liền cảm giác trời đất lay chuyển, cả người mềm nhũn, một chút lực cũng không có.



Cô dựa tường, kéo chân đi ra ngoài. Trong phòng khách rất an tĩnh, như không có ai. Thẩm Ninh Hạ khẽ kéo cửa ra, ùa tới là giọng nói khe khẽ: “Bà ơi, nào uống thêm một hớp cháo nữa …”



Cho dù là mệt mỏi đến mơ màng nhưng cô vẫn nhận là giọng của Đỗ Duy An.



Thẩm Ninh Hạ nhắm mắt, mệt mỏi dựa vào tường. Lúc này Đỗ Duy An đã nhìn thấy cô, đặt chén cháo xuống, đứng dậy đến dìu cô: “Em đang ốm, về nằm nghỉ đi.”



Thẩm Ninh Hạ nghiêng người tránh khỏi tay anh: “Tôi không sao. Có thể phiền anh gọi một cuộc điện thoại cho bạn tôi không?” Cô quật cường cắn chặt môi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. Đỗ Duy An thở dài: “Cô gái tên Tô Gia Ny kia phải không? Bà Tôn đã gọi rồi. Cô ấy đang ở Mỹ.”



Anh nói như thế Thẩm Ninh Hạ mới nhớ lại, Tô Gia Ny và mẹ cô ấy đi Mỹ thăm anh cô nàng. Trước khi đi, còn hỏi cô mấy lần, có muốn cô nàng mua mỹ phẩm gì đó về cho không, xem ra là cô bị bệnh mà hồ đồ rồi.




Đỗ Duy An khẽ nói: “Em có thể tạm thời đình chiến với anh không? Chờ em hết bệnh lại tiếp tục ghét bỏ anh. Mấy ngày này để anh chăm sóc em và bà.” Đình chiến? Cô và anh cả đời này không thể đình chiến. Thẩm Ninh Hạ lạnh lùng nói: “Tôi không sao, anh đi đi, tôi có thể chăm sóc bà ngoại.”



Tính cô cố chấp quật cường Đỗ Duy An biết. Anh nhìn cô một lát cuối cùng là nhượng bộ: “Được, vậy tối anh quay lại thăm em.” Thẩm Ninh Hạ quay mặt đi chỗ khác: “Không cần. Cám ơn.”



Buổi tối hôm đó Thẩm Ninh Hạ bị đau đớn làm cho tỉnh giấc. Cũng không biết vì sao, thân thể cô run lên bần bật, lưng dưới đau vô cùng.



Thẩm Ninh Hạ kéo ngăn tủ, muốn tìm thuốc giảm đau. Bởi vì Ninh Hạ bị bệnh, Bà Tôn được Đỗ Duy An nhắc nhở nên ở lại chăm sóc cho hai người. Bà Tôn nghe thấy tiếng động, từ phòng ngủ của bà ngoại thò đầu ra: “Ninh Hạ nửa đêm cháu tìm gì vậy?”



Bà Tôn đi đến cạnh Ninh Hạ liền giật mình hô lên: “Ninh Hạ, cháu sao vậy? Toàn thân đều mồ hôi ướt đẫm…” giọng Thẩm Ninh Hạ yếu như tơ: “Cháu cũng không biết nữa, lưng dưới cháu đau quá.” Bà Tôn đỡ cô đến bên ghế ngồi xuống, vội la lên: “Để bà gọi điện cho Đỗ tiên sinh, để cậu ấy đưa cháu đi bệnh viện.”



“Không cần đâu. Cháu uống thuốc giảm đau xong rồi tự đi bệnh viện được.”



Bà Tôn trách mắng: “Đứa ngốc này …. Thuốc có thể uống bậy sao?” Lại nói, “Cháu cái dạng này, sao có thể một mình đi bệnh viện chứ? Bà lập tức gọi điện thoại cho Đỗ tiên sinh.”



Thẩm Ninh Hạ giữ bà: “Bà Tôn, đừng làm phiền anh ta. Cháu với anh ta không có chút quan hệ nào. Làm phiền người ta không tốt đâu.” Bà Tôn “Cậu ta nguyện ý để chúng ta phiền. Ninh Hạ cháu không biết đâu, hôm qua cháu sốt cao thế, một mình bà không biết làm sao. Chỉ gọi một cuộc điện thoại cho cậu ấy. Cậu ấy điện thoại còn không cúp đã chạy tới đây … chăm cháu cả đêm, sáng sớm còm rửa mặt chải đầu cho A Hương, còn nấu cháo ….”



“Hôm nay tuy rằng cậu ta đi làm nhưng gọi cho bà rất nhiều lần, bảo bà phải chăm sóc tốt cho cháu..”




“Cháu ngoan à, chàng trai tốt như vậy thời buổi này biết đi đâu mà tìm. Cháu đừng để tuột mất. Đừng làm chuyện dại dột.”



Xem ra sách lược ngày thường của Đỗ Duy An đã thành công. Chẳng qua trước giờ anh vẫn luôn được lòng người lớn, bà ngoại, mẹ khi còn sống cũng rất hài lòng với anh, khen ngợi không ngừng. Thẩm Ninh Hạ đau đến mức nằm sấp trên ghế, không còn sức mà nói với Bà Tôn, liền để mặc bà gọi điện thoại.



Khi Đỗ Duy An tới, Thẩm Ninh Hạ đã đau đến mức cuộn thành con tôm trên ghế. Anh quá sợ hãi, cũng không kịp chào Bà Tôn, liền bế cô xông ra ngoài.



Lúc gấp ngay cả chờ đèn đỏ cũng không được. Thẩm Ninh Hạ sắc mặt tái nhợt cuộn tròn trên ghế, trán đầy mồ hôi. Nhất định là cô rất đau, bằng không với tính của cô sẽ không để lộ mặt này trước anh. Trước giờ ngay cả hít thở cùng anh một bầu không khí cô đều chán ghét.



Nếu như có thể, anh nguyện ý chịu đau thay cô. Đỗ Duy An khẽ vươn tay, đau lòng dùng đầu ngón tay lau mồ hôi cho cô: “Sắp tới bệnh viện rồi, nhanh thôi.” Anh không có phát hiện tra bàn tay anh cũng đã ướt đẫm mồ hôi.



Bởi vì trên đường Đỗ Duy An đã gọi điện cho nên bên kia đã sắp xếp bác sĩ Hoàng cho anh.



Khi bác sĩ đang chẩn đoán, Đỗ Duy An không ngừng sốt ruột: “Cô ấy bị sao vậy, sao lại đau như vậy chứ?” bác sĩ Hoàng vốn thân với Đỗ Duy An, thấy sắc mặt anh như vậy hiển nhiên biết cô gái này có quan hệ khá thân với anh, liền trấn an nói: “Đỗ tiên sinh không nên gấp gáp. Đoán chừng là bị sỏi. Đi kiểm tra trước đã.”



Nghe vậy Đỗ Duy An mới thoáng thở phào.



Làm các loại kiểm tra xong, bác sĩ cẩn thận phân tích, cuối cùng kết luận là bị sỏi thận. Bác sĩ Hoàng: “Cô Thẩm, bệnh sỏi của cô tuy là lần đầu phát tác. Nhưng dựa vào phim chụp thì thể tích không nhỏ. Tốt nhất là làm gải phẫu lấy sỏi ra. Nói cách khác sau này mệt mỏi sẽ phát tác, khá là phiền phức.”



Cho dù là tiểu phẫu cũng phải nghỉ ngơi nhiều ngày. Bà ngoại làm sao đây? Thẩm Ninh Hạ từ chối đề nghị của bác sĩ, chọn uống thuốc mài mòn dần.



Đỗ Duy An giúp cô sắp xếp ổn thoả. Thẩm Ninh Hạ bị bệnh, muốn tính toán với anh cũng không đủ sức, chỉ có thể mặc anh sắp xếp bác sĩ, phòng bệnh. Thậm chí anh đem tài liệu vào phòng bệnh của cô, vừa làm việc vừa coi chừng cô.



Thẩm Ninh Hạ hạ quá mức mệt mỏi, hơn phân nửa thời gian đều là ngủ. Trong lúc mơ màng cô nghe thấy giọng Đỗ Duy An: “Cô y tá, cô khẽ chứ, cô ấy sợ đau.”



Thẩm Ninh Hạ có thể cảm giác được có bàn tay ấm áp cầm tay cô, khẽ vuốt ve mỗi một ngón tay … Thẩm Ninh Hạ vô cùng mệt nhọc, cảm nhận cuối cùng là có người nắm chặt tay cô, tựa như sợ cô biến mất vậy.



Lúc Thẩm Ninh Hạ tỉnh lại là trưa hôm sau. Rèm cửa mở một nửa, ánh sáng chiếu vào sáng bừng cả phòng bệnh.



“Em tỉnh rồi à? Có đói không?” Mặc dù là hỏi nhưng Đỗ Duy An đã đặt tài liệu trong tay xuống, lấy hộp giữ nhiệt múc một bát cháo ra. Anh dùng muốm múc cháo đưa đến miệng cô.



Thẩm Ninh Hạ ngơ ngác nhìn anh. Bởi vì mang bệnh, thời khắc này cô có chút mơ màng, tựa như không biết mình đang ở đâu.



“Nào ăn một miếng đi.” Thẩm Ninh Hạ nghe vậy khẽ hé miệng, ăn miếng cháo. Cháo mềm mềm, ngọt ngào trong miệng vừa tới cổ đã tan. Đỗ Duy An ngồi ở mép giường, từng muỗm đút cho cô ăn hết bát cháo. Đỗ Duy An đặt muỗm xuống, tâm tình vô cùng tốt: “Anh đi giặt khăn ấm cho em lau mặt.”



Thẩm Ninh Hạ dựa vào đầu giường, trơ mắt nhìn bóng anh khuất ở toilet.



Có lẽ là do bị bệnh cho nên cô có chút tham luyến, tham luyến sự ấm áp được người khác chăm sóc. Cho dù người đó là Đỗ Duy An.



Trên nền nhà, ánh mặt trời di động, Thẩm Ninh Hạ cảm thấy cơn buồn ngủ lần nữa ập tới, liền nằm xuống, đầu vừa dính vào gối, liền lại đi vào giấc ngủ.



Lúc Đỗ Duy An trở lại, Thẩm Ninh Hạ đã ngọt ngào đi vào giấc mộng.



Bên môi còn có một chút cháo, Đỗ Duy An cúi đầu, dùng ngón tay khẽ lau cho cô. Thẩm Ninh Hạ đang ngủ say nên không hề biết. Đỗ Duy An vẫn đứng, nhìn cô rất lâu sau đó.



Thẩm Ninh Hạ ở bệnh viện hai ngày, liền cực lực yêu cầu xuất viện. Không còn cách nào khác Đỗ Duy An đành phải giúp cô làm thủ tực rồi đưa cô về nhà. Trước khi xuống xe, Thẩm Ninh Hạ đem tiền đặt ở trước tay lái: “Anh hãy nhận lấy. Còn có, tôi sẽ không cảm ơn anh đâu.”



Dù cho là đang bị bệnh, cô vẫn quật cường và kiêu ngạo như vậy. Đỗ Duy An nhìn bóng lưng Thẩm Ninh Hạ biến mất ở khúc quanh cầu thang.



Bị bệnh vài ngày, đi vài bước cầu thang liền thở hồng hộc. Thẩm Ninh Hạ lấy chìa khoá, vừa mở cửa ra, thấy bà ngoại đang ngồi ở sô pha chơi với mấy cái cờ màu, thấy cô, liền ném cờ đi, đi tới ôm cô: “Hạ Hạ, Hạ Hạ, cháu đi đâu vậy, cháu không cần bà sao?”



Bà ngoại nhận ra cô. Thẩm Ninh Hạ kích động: “Bà ngoại” Bà ngoại vuốt ve mặt cô khẽ nói: “Hạ Hạ, sao cháu xanh sao vậy, cháu phải chăm sóc mình cho tốt chứ?”



Đã rất lâu rồi bà ngoại không có trìu mến vuốt ve cô, nói chuyện với cô. Thẩm Ninh Hạ chỉ thấy chua xót, “Bà ngoại, bà cứ yên tâm. Cháu sẽ chăm sóc mình thật tốt.”



Thế nhưng qua một lát, bà ngoại lại quên mất. Bà ngồi xuống đất, nhặt lấy một quyển sách cũ của Thẩm Ninh Hạ xé ra gấp máy bay. Thẩm Ninh Hạ cũng không nhắc bà, mặc bà xé sách, mặc bà phóng máy bay đầy nhà.