Không phải lúc nãy cô đã bịt mũi rồi sao? A, lúc đầu có hít phải một ít. Thịnh Ý kêu khổ không ngừng, đành phải cố gắng chống đỡ tinh thần đứng dậy, lảo đảo chạy ra ngoài.
Triệu Tân Tân là con gái tông chủ, chỗ ở của nàng ta có quy cách cao nhất trong số các đệ tử. Mà trong truyện tiên hiệp, quy cách cao nhất đồng nghĩa với thanh tịnh hẻo lánh. Thịnh Ý đi hơn nửa ngày vẫn chưa ra khỏi đình viện.
Mặt trời chiếu sáng trên cao đêm vào mắt. Tứ chi Thịnh Ý càng mất sức, đồng thời cảm giác kỳ dị dâng lên.
Cô cũng không phải không có kinh nghiệm, thậm chí vì nguyên nhân kia nên cũng xem như kinh nghiệm phong phú, lập tức biết chuyện gì đang xảy ra. Cô hít một hơi thật sâu, tiếp tục chạy về phía trước, chỉ muốn rời khỏi đây trước khi mất ý thức.
Còn việc nên đi đâu, nên tìm ai? Đầu óc của cô giống như bột nhão, loáng thoáng muốn người nào đó, nhưng lại không thể nhớ nổi mặt người kia.
"Đợi lát nữa thấy sư tỷ thì cẩn thận chút cho ta, cái gì nên nói cái gì không đều phải suy nghĩ kĩ càng, nếu là ai dám chọc sư tỷ không vui thì sau này đừng mơ lăn lộn ở Càn Phong nữa."
"Vâng."
Ở góc đường truyền đến giọng nói của Lưu Ngọc và đệ tử xa lạ, Thịnh Ý hoảng sợ, trốn vào bụi cỏ theo bản năng.
Lưu Ngọc dừng bước, nhíu mày nhìn về phía phát ra tiếng.
"Lưu sư tỷ, sao vậy ạ?" Đệ tử tò mò hỏi.
Lưu Ngọc do dự bước về phía bụi cọ, nhưng một cơn gió thổi qua, bụi cỏ chỗ khác lại phát ra tiếng giống như vừa rồi.
"Mình nghĩ gì vậy chứ." Nàng ta lẩm bẩm, dẫn người rời đi.
Thịnh Ý lắng tai nghe nàng ta đi xa mới dám mở miệng hít thở. Trong một thời gian ngắn, người cô đã đổ đầy mồ hôi, tóc bên mai cũng ướt đẫm dán lên khuôn mặt cô, cả người đều có cảm giác quen thuộc.
Cô muốn rời khỏi đây nhưng cơ thể không nghe theo, di chuyển một chút cũng mất hết sức lực.
Trái tim lại kháng nghị lần nữa, cảm giác suy yếu không ngừng gia tăng, rõ ràng Triệu Tân Tân hít phải tình hương chỉ suy yếu một chút, nhưng cô bị bệnh tim bẩm sinh, ngay cả hít thở cũng khó khăn như vậy.
Thịnh Ý giãy dụa hồi lâu, cuối cùng cũng cố gắng đứng dậy, lảo đảo chạy ra ngoài. Mỗi khi nghe thấy phía trước có động tĩnh, cô đều đổi hướng khác, chính cô cũng không biết mình chạy đi đâu, dựa vào niềm tin mới không ngã xuống.
Không biết đã qua bao lâu, cô lại ngã vào bụi cỏ, cỏ cây dịu dàng giấu cơ thể cô, gió cũng che dấu vết của cô.
Tim Thịnh Ý đập như trống, ồn đến mức tai không được yên, nghe loáng thoáng tiếng Cố Kinh Thời nói chuyện...
"Các ngươi có thấy Triệu sư tỷ không? Có người nói nhìn thấy tỷ ấy đưa Tiểu Ý đi, các ngươi có biết các nàng ấy ở đâu không?"
Ở đây, ta ở đây! Thịnh Ý hét trong lòng, thực tế chỉ mấp máy môi.
Có đệ tử trả lời hắn: "Hình như về nhà."
"Đa tạ."
Sau đó là tiếng bước chân đi xa, Thịnh Ý cắn chặt môi dưới, hai mắt dần dần tan rã.
Cô lớn lên trong cô nhi viện, khi chưa đi vững đã học cách lấy lòng để có ăn, cả đời chưa phạm tội lớn, cũng sống không đến nỗi nào. Vất vả lắm mới tốt nghiệp đại học, có nghề nghiệp lương cao. Cô cố gắng như vậy, cuối cùng lại phải quen với thứ vượt qua giới hạn con người, bị ép đến nơi quỷ quái này.
Đến đây hơn một năm, cô chưa bao giờ oán giận cái gì, nhưng bây giờ bị cảm giác nóng nực giày vò, cô đau khổ đến mức sâu trong đầu hiện lên câu chất vấn...
Dựa vào cái gì?
Cô đã sống tốt, sắp có tương lai và cuộc sống bình yên, dựa vào cái gì lại xuất hiện ở nơi quỷ quái này, phải trở thành một kẻ rác rưởi, lừa đảo mới được cuộc sống an ổn? Dựa vào gì cướp hết cố gắng nhiều năm trước của cô, buộc cô phải bắt đầu lại từ đầu chỉ để sống sót?
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, cô hoảng hốt nhìn thấy từng tòa nhà cao tầng hiện lên trên mây, từng chiếc xe dừng trước đèn đỏ như nước chảy, chờ từng giây dần trôi qua.
Thịnh Ý mở mắt, đưa tay lên sờ hư không, một giây sau trượt chân rơi xuống sườn núi.
Có pháp y bảo vệ, đá vụn và bụi gai không cắt qua da thịt cô, nhưng lại đè khiến người cô đau đớn. Thịnh Ý cuộn người lại, cảm giác nóng lạnh đan xen khiến cô run rẩy từng đợt, trái tim từ đau âm ỉ chuyển thành đau đớn.
Là cảm giác nghẹt thở quen thuộc.
... Không ngờ chịu khổ lâu như vậy vẫn phải chết, sớm biết không có mệnh nữ chính thì không chịu được bệnh của nữ chính, bình an hai mươi năm còn đỡ hơn mới một năm đã chết!
Thịnh Ý nức nở, ngón tay bất giác dùng sức, nắm chặt mặt đất vẫn hồn nhiên không biết gì. Cảm giác nghẹt thở ngày càng nặng nề, cô lại cảm thấy nhẹ bẫng, mơ màng nhìn lên bầu trời lần nữa, có linh cảm mình sắp được giải thoát.
Ở nơi cô không thấy, linh căn nhỏ bé của cô lóe sáng, Thịnh Ý từ từ chớp mắt, thấy một bóng dáng mờ mờ xuất hiện trước mắt.
"Hề...." Cô chỉ nói một từ đã rơi vào bóng tối.
"Thịnh Ý, không được ngủ."
Giọng nói chỉ thuộc về Hề Khanh Trần vang lên, vì thính giác chậm chạp nên vô duyên vô cớ có cảm giác xa lạ. Thịnh Ý nhíu mày, trong nháy mắt lập tức cảm nhận được một luồng linh lực rót vào trong cơ thể.
Đó là cảm giác chưa bao giờ có, như thể vạn vật thế gian hòa làm một với mình, ngọn núi, cỏ cây, sinh linh nhảy nhót hoan hô cùng chạy đến cái chết.
Thịnh Ý bỗng tỉnh lại, chống giường thở dốc như người chết đuối trồi lên mặt nước... Giường ư?
Thịnh Ý ngẩn người, bỗng hoang mang.
"Nàng tỉnh rồi."
Giọng nói quen thuộc lại vang lên, Thịnh Ý vừa ngẩng đầu đã đối mặt với ánh mắt Hề Khanh Trần.
Hề Khanh Trần nhíu mày, đáy mắt đều là lo lắng: "Nàng sao rồi, còn khó chịu không?"
Hắn còn chưa dứt lời, vừa nói đã như nhắc nhở Thịnh Ý, cơ thể chết lặng dần sống lại, cái cảm giác kia lại dâng lên. Cô thầm siết chặt chăn, vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.
"Đây là đâu?" Cô hỏi.
"Chủ Phong." Hề Khanh Trần trả lời: "Đây là căn phòng gần đây ta ngồi thiền."
Thịnh Ý sống ở Chủ Phong ba tháng, hắn vẫn luôn dùng căn phòng này, vì vậy khi đưa cô đến cũng vào phòng này theo thói quen.
Thịnh Ý nuốt nước miếng, bàn tay nắm chăn càng dùng sức: "Người, sao người biết ta xảy ra chuyện?"
"Còn nhớ rõ tia thần hồn ta để lại trong linh căn của nàng không?" Hề Khanh Trần hỏi.
Thịnh Ý ngẩn người, chợt nhớ đêm đó hắn tặng cô một tia thần hồn, nói đây là quà đáp lễ.
"Nó nói với ta nàng đang gặp nguy hiểm nên ta đến." Hề Khanh Trần nói.
Thịnh Ý hoàn hồn, cười tự giễu, cúi đầu: "Đa tạ sư tổ, thời gian không còn sớm, ta không quấy rầy sư tổ nghỉ ngơi."
Nói xong cô vội vàng muốn rời đi, nhưng một chân vừa giẫm xuống đất, Hề Khanh Trần đã nắm chặt cổ tay cô.
Thịnh Ý đã chịu đến cực hạn, khoảnh khắc đụng chạm ngắn ngủi khiến vẻ mặt cô hơi vặn vẹo, mất nhiều công sức mới không phát ra tiếng. Cô run rẩy hít sâu một hơi, ánh mắt ướt át nhìn Hề Khanh Trần: "... Sư tổ?"
"Nàng muốn đi đâu?" Hề Khanh Trần bình tĩnh nhìn cô, giọng nói hơi lạnh lẽo.
Mặc dù đầu như bột nhão, Thịnh Ý vẫn dễ dàng nhìn ra hắn không vui. Cô nặn ra nụ cười, khó khăn đáp: "Ta, ta nên về nhà. Thời gian ba tháng đã hết..."
"Nàng muốn đi tìm Cố Kinh Thời." Hề Khanh Trần cắt ngang, ánh mắt đen sậm như mực: "Nàng muốn tìm hắn giải độc."
Nửa trên cơ thể Thịnh Ý như lửa đốt, hai chân lại như ngâm trong nước đá đến mức đau đớn, nào còn tâm trạng đối phó với hắn. Cô không trả lời, chỉ một lòng muốn rời đi, đáng tiếc vừa bước được hai bước, một sức mạnh đã đẩy cô ngã. Trong phút chốc tầm mắt điên đảo, lúc lấy lại tinh thần đã bị Hề Khanh Trần đè lên giường.
Bây giờ Thịnh Ý như nằm trong nồi dầu nóng, nhìn có vẻ bình tĩnh nhưng bất kì tiếp xúc tứ chi nào cũng có thể khiến cô bùng nổ, huống chi lại bị hắn ép như thế.
"Từ Chủ Phong đến chỗ cửa nàng, nếu đi bộ cũng mất ít nhất nửa canh giờ, nàng cảm thấy nàng có thể kiên trì đến lúc đó?" Hề Khanh Trần hỏi.
Thịnh Ý suy nghĩ cẩn thận: "Không kiên trì nổi."
"Vậy bây giờ nàng nên làm thế nào?" Hề Khanh Trần nghiêm túc nhìn ánh mắt cô.
Đọc ở wattpad nheeee
Thịnh Ý kinh ngạc nhìn thẳng mắt hắn, một lúc lâu sau cẩn thận thăm dò: "Xin người đưa ta về?"
Hề Khanh Trần: "..."
"Nếu không người đưa hắn đến đây?" Thịnh Ý cũng sắp điên rồi, nếu không cũng không hỏi câu quá đáng như vậy.
Thấy sắc mặt Hề Khanh Trần càng đen, cuối cùng đầu óc trì trệ của Thịnh Ý cũng nhận ra không đúng, môi cô giật giật muốn nói lại bị Hề Khanh Trần nâng cằm hôn lên.
Trong nháy mắt môi răng dây dưa, cảm giác quen thuộc và xa lạ cùng tồn tại, Thịnh Ý giật mình, lưng cứng đờ, cơ thể lại dán lên theo bản năng.
Hề Khanh Trần cụp mắt nhìn cô, ngón tay từ cằm trượt đến gáy, nhẹ nhàng siết gáy cô.
Đó là nơi dễ bị tổn thương nhất trên cơ thể con người, chỉ cần dùng chút sức thì cái mạng nhỏ của cô sẽ dừng lại ở đây. Thịnh Ý lại không sợ chút nào, ngược lại càng dán chặt hơn.
Không được, không thể, còn chút ranh giới ở đây, một khi vượt qua thì mọi chuyện kết thúc. Thịnh Ý giãy dụa muốn rời đi, nhưng cơ thể lại không khống chế được, chỉ có thể rơi xuống vực sâu cùng hắn.
Quần áo rơi trên mặt đất từng cái một, đỏ và trắng chồng lên nhau, nhiệt độ phòng ngủ tăng lên, ngay cả không khí cũng trở nên nhớt nhát.
Ngay lúc chạm vào là nổ, Hề Khanh Trần bỗng dừng lại.
Ánh mắt Thịnh Ý mê mang nhìn hắn, khóe mắt của hắn phiếm hồng, trên gương mặt đoan trang hiếm khi xuất hiện tia dục vọng, lúc nói lại cực kỳ bình tĩnh: "Ta uống thuốc trước đã."
Thịnh Ý: "?"
Hắn đứng dậy xuống giường, trong lòng Thịnh Ý trống rỗng, tầm mắt bất giác đuổi theo hắn. Lúc hắn cắt hư không lấy một bình thuốc, cuối cùng cô cũng nhận ra hắn muốn uống thuốc gì.
Cô: "..." Nếu nói bỏ rơi hắn là bạc tình bạc nghĩa, vậy trong lúc vô tình phá hủy lòng tự tôn của hắn, làm một nam nhân rất tốt phải uống thuốc mới tự tin, vậy tội của cô đúng là đáng chết vạn lần.
"Thật ra không cần..."
Hề Khanh Trần uống một ngụm, ít cũng mười mấy viên.
Thịnh Ý: "..."
Quanh cơ thể Hề Khanh Trần lại thêm một ít linh lực, đợi góc áo ngừng bay, sắc mặt hắn hơi đỏ. Thuốc trong cơ thể Thịnh Ý bị hành động của hắn làm cho khựng lại, lúc hắn lên giường mới phản ứng lại.
Vẻ mặt cô phức tạp: "Thật ra..."
Lời còn chưa dứt, Hề Khanh Trần đã đưa tay ra dùng linh lực thả màn xuống, màn che gần trong suốt phản chiếu bóng người đan xen, nhẹ nhàng lắc lư như thuyền nhỏ.
Hiệu quả thuốc của hai người cũng không nhỏ, vừa chạm vào đã mất hết chừng mực. Thịnh Ý quên mất đây là ngày hay đêm, chỉ nức nở nghẹn ngào để lại dấu vết trên người Hề Khanh Trần.
Lúc đang hoang đường, giọng nói Hề Khanh Trần đột nhiên vang lên: "Ta và Cố Kinh Thời ai tốt hơn?"
Thịnh Ý: "..."
Bàn tay Hề Khanh Trần nắm chặt tay cô dần dùng sức: "Nói."
"Vào lúc này người cần gì..." Thịnh Ý vừa nói ra vài chữ đã bị thúc một cái, cắn răng lại mới nhịn được.
"Ta và hắn ai tốt hơn?" Hề Khanh Trần hỏi.
Thịnh Ý từ chối trả lời loại câu hỏi này, lập tức nhắm mắt giả chết, ánh mắt Hề Khanh Trần dần tối lại, nhẹ giọng thì thào: "Muốn uống thêm thuốc ư..."
"Không cần!" Thịnh Ý vội vàng nói, cười gượng nói: "Đã, đã tốt lắm rồi."
Hề Khanh Trần: "So với Cố Kinh Thời thì sao?"
Thịnh Ý: "..."
Có một số lúc, tiên sĩ thực sự rất bướng bỉnh, từ lúc nhầm hắn thành nam chính đã vậy rồi.
Bây giờ đã giữa trận, Thịnh Ý không thể giằng co quá lâu, chỉ có thể thỏa hiệp: "Người tốt hơn."
"Ta không tin." Hề Khanh Trần nói.
Thịnh Ý: "..." Vậy huynh hỏi ta làm gì!. Truyện Lịch Sử
"Trừ phi nàng rời xa hắn, trở về bên cạnh ta." Hề Khanh Trần không nhanh không chậm nói, trong quá trình vô tình đụng phải eo cô.
Thịnh Ý hít một hơi khí lạnh, khó khăn giữ bình tĩnh: "Con người chứ không phải cầm thú, thành thân sinh con sao có thể chỉ lấy chuyện trên giường làm tiêu chuẩn, dù cho người... tốt hơn hắn trên phương diện này, ta vẫn nhớ tình cũ."
"Tình của chúng ta còn cũ hơn hắn." Hề Khanh Trần phản bác.
Thịnh Ý im hắn một lúc, cảm thấy nói qua nói lại nữa cũng không thoát được, vì thế ôm chặt cổ hắn, hung hăng cắn môi hắn một cái.
Trong đêm nay, đây là lần đầu tiên cô chủ động, Hề Khanh Trần hơi ngẩn ra, sợi dây trong đầu bị đứt.
Bên ngoài cửa sổ nhật nguyệt luân phiên, người trong phòng cọ xát, tới tới lui lui không biết bao nhiêu lần.
So với thuốc của Thịnh Ý, thuốc Hề Khanh Trần chủ động uống hình như mạnh hơn, bôn ba liên miên không ngừng, mỗi lần xong chuyện cũng không quên giúp cô tu luyện.
Dưới sự cần cù chăm chỉ của hắn, Thịnh Ý suýt nữa đột phá Kim Đan, cơ thể lăn qua lăn lại giữa mệt mỏi và vui sướng quá độ, đến khi Hề Khanh Trần chịu buông tha cho cô, trước mắt cô tối sầm ngất đi.
Lúc thức dậy đã không biết ngày nào, mặt trời ngoài cửa sổ lặn về Tây, nhuộm chân trời thành màu da cam.
Thịnh Ý đưa tay lên chắn ánh sáng cam, cẩn thận di chuyển cơ thể. Không có cảm giác đau nhức, thậm chí tràn đầy năng lượng, vừa nhìn đã biết là hiệu quả sau khi tu luyện.
Mặc dù trạng thái cơ thể rất tốt, nhưng sau khi hoạt động chân tay một thời gian dài, đại não phát ra tin tức mỏi mệt, buộc cô phải nằm trên giường một thời gian dài, ngay cả di chuyển cũng lười.
Nhưng cô nằm chưa lâu Hề Khanh Trần đã tiến vào, hai người bốn mắt nhìn nhau trong nháy mắt, lỗ tai của hắn hơi phiếm đỏ nhưng cũng không rời mắt như trước kia.
"Nàng dậy rồi." Hắn nhìn cô, đôi mắt đen nhánh trong suốt như mặt hồ tan hết sương mù, khóe môi cũng độ cong lên như đang cười.
Quả thực mỗi tế bào đều thỏa mãn.
Thịnh Ý im lặng nhìn người trước mặt, bỗng không biết nên dùng biểu cảm gì đối mặt với hắn.
"Lần này thỏa mãn không?" Hề Khanh Trần ngồi xuống bên giường, nghiêm túc hỏi cô.
Lúc đầu Thịnh Ý lúc đầu không hiểu ý hắn, nhưng sau khi nhìn ánh mắt hắn, bỗng sinh ra cảm giác xấu: "Ý của người không phải là..."
"Ta đã tính rồi, trong ba ngày làm hai mươi lần, nhiều hơn lần trước hai lần. Xong việc nàng ngủ hai ngày, lúc trước nàng chưa bao giờ ngủ quá hai ngày, hẳn là..."
"Người nhớ cái đó làm gì?" Thịnh Ý không nhịn được mà nói, lúc nói mới phát hiện giọng mình khàn khàn.
Không có thuốc, Hề Khanh Trần lại ngượng ngùng hơn, hắn nhìn cô một cái rồi cụp mắt, không trả lời cô vì sao phải nhớ những thứ này mà lấy một chén cháo nóng hổi ra.
Thịnh Ý đánh một đòn vào bông, bụng lại phát ra tiếng ục ục, đành phải thở dài nhận cháo: "Đa tạ sư tổ."
"Có hơi nóng." Hề Khanh Trần nhắc nhở.
Thịnh Ý khựng lại, cúi đầu cháo, đáy mắt Hề Khanh Trần đầy ý cười, chờ cô ăn xong lại biến ra dĩa bánh ngọt.
Thịnh Ý hoang mang nhìn hắn, hắn lập tức giải thích: "Lấy từ nhà bếp Tốn Phong."
Bên kia có rất nhiều đệ tử chưa tịch cốc, nấu ăn cũng phong phú. Thịnh Ý im lặng nhận lấy, tiếp tục ăn.
Cũng hết cách, cô tiêu tốn quá nhiều thể lực, bây giờ cần ăn nhiều thứ này để bổ sung năng lượng.
Hề Khanh Trần cũng biết nên không lên tiếng quấy rầy, đến khi cô ăn xong mới kéo chăn đắp cho cô.
"Ta nên đi rồi." Thịnh Ý kiên trì nói.
Hề Khanh Trần khựng lại, giả vờ không nghe thấy: "Ta có thứ cho nàng xem."
"Cái gì?" Thịnh Ý còn chưa dứt lời đã thấy hắn lấy một bó hoa trong ngực ra, cô ngẩn người định từ chối, bỗng phát hiện bó hoa này hơi quen mắt.
"Là nàng tặng ta." Hắn nói: "Ta dùng linh lực bảo quản nên nó vẫn như mới."
Những bông hoa nhỏ màu tím, màu đỏ, màu vàng đều có cả. Bông nào cũng xinh đẹp, bị bó ẩu vào nhau.
Là cô bó, nơ bướm trên đó cũng chưa bị lỏng, hoa được bảo quản vô cùng tốt.
"Còn có mấy thứ này." Hề Khanh Trần nói xong, lấy từng món quà cô tặng hắn ra.
Hầu hết là hoa dại nhỏ, còn có phỉ thúy nguyên thạch, cành cây kỳ lạ, cũng có một ít quả dại.
Trong khoảnh khắc, hắn đã bày ra đầy một giường, cuối cùng lấy viên đá đẹp ra. Khoảnh khắc viên đá xuất hiện, cả hai đều sững sờ.
"Món quà hôm nay, ta muốn một viên đá đẹp."
Lời nói ngày xưa như vang bên tai, Thịnh Ý ngẩn ngơ nhìn chằm chằm viên đá, trái tim khó chịu.
"Viên đá này, hẳn nàng tìm rất lâu nhỉ?" Hề Khanh Trần hỏi.
Đa số đá cuội đều bóng loáng, hình dạng cũng khá đẹp, nhưng để tìm viên đá đẹp như vậy cũng rất khó, lúc trước cô có thể cứ thế rời đi, nhưng lại không qua loa lấy lệ mà nghiêm túc tìm cho hắn.
"Ta rất thích." Hề Khanh Trần nhìn vào mắt cô, nói.
Dường như mỗi đồ đưa cho hắn, hắn đều nghiêm túc quan sát và phản hồi, chỉ có hòn đá này là ngoại lệ, bây giờ đã qua lâu như thế, cuối cùng viên đá này cũng có phản hồi chỉ thuộc mình nó.
Cổ họng Thịnh Ý giật giật, khi hắn cúi đầu cất từng thứ một, cô từ từ nói: "Tiên sĩ, thật ra ta không mất trí nhớ."
Nghe được cái tên đã lâu không nghe, cơ thể Hề Khanh Trần khẽ run lên, nhìn cô lần nữa, khóe mắt hơi ướt.
"Ta biết."