Nếu Còn Có Thể Yêu Anh

Nếu Còn Có Thể Yêu Anh - Chương 43: Anh em của Lục đại gia




"Á"



Trong phòng đột nhiên truyền đến một tiếng hét thảm khiến ba người Lục Chu Thừa đều xoay người nhìn qua.



Chỉ thấy Dư Sinh che đũng quần, biểu cảm trên mặt hết sức đau khổ.



Lục Chu Thừa là người đầu tiên kịp phản ứng, lạnh lùng nhìn lướt qua người bên cạnh: “Là ý của anh à?"



Chu Nhất Minh lập tức tỏ thái độ: “Lão đại cũng đồng ý."



Anh ta đẩy Phùng Lỗi ra gánh tội, cũng không hỏi xem người ta có bằng lòng hay không. Chỉ thấy Phùng lão đại giơ tay lên đánh một cái: “Bản thân cậu tệ hại thì đừng có kéo tôi theo. Tôi cũng không đồng ý cho cậu làm như vậy!"



Lão đại đúng là lão đại, chỉ có điều ánh mắt né tránh như vậy là sao?



Vẻ mặt Chu Nhất Minh đau khổ nói: "Lão đại, anh không thể làm như vậy được! Không phải đã nói là anh em sao?"



Phùng Lỗi nghiêm mặt lại: “Đừng lôi kéo làm quen linh tinh, chúng ta còn chưa quen thuộc tới mức đó đâu!"



"... Má nó! Lão đại anh thay đổi rồi, không còn là anh Lỗi mà tôi quen biết nữa rồi."



Lục Chu Thừa lười nghe bọn họ trốn tránh trách nhiệm, anh đi về phía tôi: “Cậu ta động vào chỗ nào của em?"



"Hả?"



Tôi rõ ràng còn đang để ý tới tình hình bên ngoài, Lục Chu Thừa không nhíu mày hỏi: “Anh hỏi em vừa xảy ra chuyện gì? Cậu ta làm gì em?"



Xong rồi, xong rồi, vừa gặp mặt đã đá anh em của người ta, chắc Lục Chu Thừa tức giận rồi.



"Em không phải cố ý."



Chủ yếu là vừa rồi anh ta đột nhiên tới gần, bản năng của thân thể còn nhanh hơn đầu, chờ đá xong thì đã không kịp dừng lại nữa rồi.



Kỳ lạ chính là Lục Chu Thừa nghe tôi nói xong thì không chỉ không tức giận, còn cười và xoa đầu của tôi nói: "Làm tốt lắm!"



Đầu tôi viết đầy chấm hỏi. Anh có ý gì? Chuyện này cứ như vậy là xong à?



Lục Chu Thừa không tức giận tất nhiên là tốt nhất, nhưng khi nhìn thấy Dư Sinh còn đang kẹp chân, vẻ mặt rất khó chịu, tôi vẫn có chút chột dạ: “Vậy cậu ta không sao chứ?"



"Yên tâm, anh sẽ khiến cậu ta có việc!"



Dư Tiểu Lục bị Lục Chu Thừa nắm cổ lôi đi, trước khi đi còn đang làm ra hành động giãy dụa cuối cùng.



"Anh ba, anh ba cứu em."



Nhưng người mà cậu ta cầu cứu đang khoác vai Phùng lão đại thưởng thức trần nhà.



Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của bọn họ, quả thật còn muốn chăm chú hơn nhà khoa học ở trên đài thiên văn. Tôi thật sự rất muốn hỏi bọn họ là trên trần nhà có gì, chẳng lẽ có sao à?



Cách qua lại của Lục Chu Thừa và bạn bè quá kỳ lạ, từ khi vào đây đến bây giờ tôi vẫn tỉnh tỉnh mê mê. Lúc này bạn gái Chu Nhất Minh đi qua, cười tới mức hai con mắt đều nhắm tịt cả lại.



"Thẩm Thanh, cô cũng quá lợi hại, như vậy mà cũng có thể tránh thoát được một kiếp, đúng là trâu bò."



Tôi càng bối rối hơn. Mãi đến khi Trần San San giải thích với tôi, tôi mới biết được vừa rồi là trò đùa dai của bọn họ, kết quả không cẩn thận bị tôi đạp một cái hóa giải được.



Hôn bạn gái người khác, đây là sở thích kỳ lạ gì vậy?



Nghĩ đến mình thiếu chút nữa bị Dư Tiểu Lục thực hiện được mưu kế, áy náy trong lòng lập tức biến mất sạch, thậm chí còn cảm thấy vừa rồi mình đá quá nhẹ, cần phải trực tiếp phế cậu ta mới phải!



Không lâu sau, Lục Chu Thừa và Dư Sinh đã trở về, người trước thì tinh thần sảng khoái, người sau che mông, trên mặt là vẻ táo bón một lời khó nói hết.



Chờ sau khi Lục Chu Thừa ngồi xuống, tôi thò đầu qua: “Anh làm gì cậu ấy vậy?"



Khóe miệng Lục Chu Thừa cong lên nói: "Cho cậu ta chút dạy dỗ, để cho cậu ta nhớ lâu hơn."



Bị ánh mắt tà ác của Lục Chu Thừa đảo qua, Dư Sinh liền rụt cổ trốn tới bên cạnh Chu Nhất Minh, kết quả lại bị người ta chê.



"Đi đi, cầm thú nhà cậu cách xa anh một chút."



Vẻ mặt Dư Sinh buồn bã giống như đưa đám và lên án: “Anh ba, vừa rồi rõ ràng là anh bảo em làm mà?"



Chu Nhất Minh liếc mắt nhìn Lục Chu Thừa, sau đó nhanh chóng phủi sạch quan hệ: “Cậu đừng nói linh tinh, anh thuộc dân kỹ thuật, làm sao có thể làm ra loại chuyện ngu xuẩn hèn hạ như vậy chứ?"




Thấy Dư Sinh bị nghẹn tới đỏ cả mặt. Tôi đột nhiên có chút thông cảm cho cậu ta, vì vậy ghé sát bên tai Lục Chu Thừa nói: "Lục Chu Thừa, em cảm thấy cậu ta chỉ bị ép buộc thôi. Vừa rồi em nhìn thấy Chu Nhất Minh uy hiếp cậu ta."



Lục Chu Thừa cười càng tươi hơn: “Yên tâm, một lúc nữa anh sẽ làm cho cậu ta chịu không nổi."



Chu Nhất Minh hình như đã phát hiện ra, liếc nhìn về phía bên này, sau đó kéo bạn gái của mình cách xa Dư Sinh, xem bộ dáng muốn phân rõ ranh giới với cậu ta.



Lúc ăn cơm, Chu Nhất Minh lại tới bắt nạt Dư Sinh, chỉ cần cậu ta thò đũa thì chắc chắn sẽ bị cướp mất.



Dư Tiểu Lục cướp không lại Chu Nhất Minh, chỉ có thể đỏ mắt nhìn đầy vẻ mong chờ, cả người lộ ra khí tức ai oán.



Tôi càng thông cảm với cậu ta hơn, thấy cậu ta nhìn đĩa sườn chua ngọt với vẻ thèm thuồng, vì vậy tôi lại chuyển tới trước mặt cậu ta.



Dư Tiểu Lục ngẩng đầu với vẻ không thể tin được, tôi nhìn cậu ta mỉm cười: “Cậu không thích ăn cái này à? Vậy cậu muốn ăn gì?"



Dư Tiểu Lục liền vội vàng nói thích, dọn sạch sườn chua ngọt vào bát mình, còn liếc nhìn Chu Nhất Minh với vẻ thị uy.



Nhắc tới người này thật sự thích gặm xương, cả đĩa sườn chua ngọt gần như đều vào bụng của cậu ta, kết quả nước tương dính đầy trên miệng.



Thấy cậu ta như vậy làm tôi suýt nữa thì bật cười. Không biết đứa trẻ nhà ai mà đáng yêu như vậy!



Đám phụ nữ chịu trách nhiệm ăn, đám đàn ông uống rượu trò truyện. Đến cuối cùng ai cũng có cảm giác say.



Ngoại trừ Dư Sinh còn bận gặm sườn lợn ra, hai người khác trên cơ bản đã say khướt, ôm thùng rác nôn tới tối tăm mặt mày.



Sau khi tiễn Phùng Lỗi và Chu Nhất Minh đi, tôi lái xe tới đỡ Lục Chu Thừa và nói: "Nhà cậu ở đâu, để tôi đưa cậu về."



Chợt thấy hai mắt Dư Sinh lưng tròng, tôi còn tưởng rằng mình hoa mắt, sau đó liền nghe được cậu ta nói: "Chị dâu, chị và anh hai ly hôn đi! Em còn chưa có bạn gái đâu."



Dư Tiểu Lục còn chưa nói hết lời đã bị người đạp một đạp nằm trên mặt đất.



Mà kẻ gây ra họa kia đang dùng đôi mắt đã say mèm nhìn người nằm trên mặt đất: “Thằng nhóc thối tha, bây giờ cậu dám đào cả góc tường của ông đây sao? Hả?"



Nhìn Dư Tiểu Lục vẫn nằm trên mặt đất, tôi rốt cuộc đã hiểu rõ tại sao cậu ta phải che cái mông.



Lục Chu Thừa không biết ầm ĩ khó chịu cái gì, đá vào mông Dư Sinh và bảo cậu ta tự mình gọi xe.




Nhìn qua kính chiếu hậu thấy vẻ mặt cậu ta buồn bã giống như đưa đám, trong tay còn cầm đống tiền do Lục Chu Thừa ném cho, bộ dạng kia thật đáng thương tới mức nói không nên lời.



Tôi hơi băn khoăn: “Một mình cậu ta sẽ không thành vấn đề chứ?"



"Không lạc được!"



Lục Chu Thừa đổi một tư thế thoải mái hơn: “Không cần quan tâm tới cậu ta, em lo lái xe đi."



Tôi quay đầu liếc nhìn anh: “Anh không có say à?"



Lục Chu Thừa cười đặc biệt xem thường: “Một chút như vậy còn chưa là gì."



"..."



Cho nên vừa rồi anh đứng cũng không vững là giả vờ, anh căn bản không có say, thảo nào có thể một đạp làm Dư Sinh nằm trên mặt đất.



Đi ngang qua quảng trường ở trung tâm thành phố, Lục Chu Thừa nói quá buồn chán, cứ nhất quyết đòi xuống xe.



Chờ sau khi tôi đỗ xe xong đi tìm anh, người này ăn chùa đã bị một đám người vây quanh.



Thấy tôi, Lục Chu Thừa tiện tay chỉ: “Bà xã của tôi tới rồi, mấy người tìm cô ấy mà đòi."



Sau đó đến lượt tôi bị vây quanh.



Mới chớp mắt, người này lại đi chạy đến chỗ khác, tôi vội vàng trả tiền đuổi theo: “Lục Chu Thừa, anh chờ em với."



Bên cạnh quảng trường có rất nhiều quán ăn vặt, Lục Chu Thừa cứ một đường ăn, tôi chịu trách nhiệm trả tiền.



Anh thật đúng là không kén ăn, thấy cái gì cũng đòi nếm thử, nếu như ăn ngon thì cũng thôi, không ăn ngon lại ném cho tôi, lương tâm xấu xa còn nói: "Em xem ông xã đối xử với em tốt chưa?"



Không ăn được mới cho tôi, Lục đại gia, lương tâm của anh không đau sao?



Lục Chu Thừa người này bụng dạ hẹp hòi, cho dù trò đùa dai của bọn họ không thực hiện được, nhưng vẫn giận mà trả thù người ta.




Bây giờ nghĩ lại, đãi ngộ của Dư Sinh vẫn còn tốt một chút, bị đạp hai cái vẫn tốt hơn uống đến nôn cả ra.



Cuối cùng Lục Chu Thừa ăn no rồi mới kéo tôi chạy đến phố trò chơi điện tử gần đấy, ngồi ở bên máy gắp thú mãi không đi.



"Bà xã! Bỏ tiền chơi trò chơi!"



Nhìn dáng vẻ của anh quả thật không giống đã say, lại có thể làm chuyện này...



Lục Chu Thừa gắp rất lâu cũng không gắp được con nào thì tức giận đứng lên đạp một cái: “Đồ tệ hại gì chứ, mau nôn tiền của tôi ra!"



Tôi vội kéo Lục Chu Thừa lại trước khi nhân viên của hàng người ta tới: “Đừng có gấp, còn có rất nhiều tiền để chơi trò chơi mà."



Lục Chu Thừa ngồi xuống lại chơi thêm vài lần, kết quả vẫn không thành công, lần này anh trực tiếp cầm ghế, nhất quyết đòi đập máy của người ta.



Ở đây có nhiều máy chơi game như vậy, cũng không biết vì sao anh lại cố chấp với trò này như thế.



Thấy vẻ mặt anh không vui, tôi lại nói: "Nếu không để em thử xem sao?"



Khi Lục Chu Thừa nhường vị trí lại cho tôi, thật ra anh cũng không hi vọng gì, bản thân tôi cũng không ôm hi vọng, ai biết vừa gắp lập tức gắp trúng rồi.



Thấy tôi gắp được thú, Lục Chu Thừa cũng đỏ mắt, đó là tức giận đấy.



Lục đại gia: "Em biết chơi, tại sao không nói sớm?"



Tôi: "Không mà, đây là lần đầu tiên em chơi."



Lục Chu Thừa tức giận, lại muốn đạp máy móc của người ta. Tôi vội vàng chỉ vào món đồ chơi bên trong hỏi: “Anh muốn con nào, em tặng cho anh."



Dùng một chiêu này đúng là rất tốt để dời sự chú ý, Lục Chu Thừa quả nhiên không tức giận nữa, nhìn chằm chằm vào mấy món đồ chơi trong máy nói: "Anh muốn cái này."



Tôi chỉ nói vậy thôi, anh còn đòi thật à?



Vì vậy tôi bắt đầu chấp nhận số mệnh gắp thú, cuối cùng gắp đến hoa cả mắt, mới gắp được món đồ chơi mà Lục đại gia muốn.



Giây phút đó, tôi có cảm giác như mình vừa hoàn thành sứ mạng vinh quang, mặc dù vật này rất rẻ, thậm chí còn không bằng số tiền vừa tiêu hết cho trò chơi này.



Lục đại gia vui mừng, nói muốn mời tôi đi trượt băng.



Sân trượt băng ở trên tầng, buổi tối ở đây có rất nhiều người chơi, còn có rất nhiều người ở bên ngoài xem.



Có người trượt tốt, quan trọng còn là một người đẹp, dáng người tuyệt vời, tất nhiên nhận thầu tất cả tròng mắt rồi.



Tôi đang nhìn say mê liền nghe được Lục Chu Thừa gọi tôi: “Vợ, trả tiền!"



Tôi tự giác làm ví tiền đi tới trả tiền rồi mới nhớ tới một vấn đề rất quan trọng. Tôi đuổi theo Lục Chu Thừa nói: "Em tưởng anh nói là trượt patin, em không biết chơi cái này!"



Lục Chu Thừa liếc nhìn tôi: “Không biết thì học."



Tôi liếc nhìn lên sân, sau đó quyết định ở lại đây chờ anh.



Kết quả trước khi vào Lục Chu Thừa còn hỏi tôi: “Em xác định không đi à?"



Tôi lắc đầu: “Em ở đây chờ anh được rồi."



Thật ra tôi có chút lo lắng. Vừa rồi Lục Chu Thừa mới uống không ít, nếu chẳng may ngã xuống thì làm thế nào?



Sự thật chứng minh lo lắng của tôi là dư thừa. Chỉ thấy Lục đại gia vừa vào sân trượt băng thì hoàn toàn như cá gặp nước.



Tôi phải nói Lục Chu Thừa trượt thật sự không tệ, quan trọng là dáng vẻ người ta còn soái, lại thêm bộ quần áo thương nhân chói mắt kia, anh nhanh chóng thành tiêu điểm chú ý của tất cả mọi người ở đó.



Ngay cả người đẹp vừa rồi khống chế cả sân băng cũng chú ý tới anh, trượt lại phía anh, anh đẹp trai quả nhiên luôn được yêu thích.



Kỹ thuật của hai người đều tốt, còn phối hợp rất ăn ý, hoàn toàn chính là mạnh gặp mạnh liên thủ với nhau, nhưng sao tôi nhìn thấy hình ảnh này lại kỳ lạ như vậy?



Hơn nữa trượt băng thì trượt băng, trò chuyện cái gì hả trời?



Còn cười vui vẻ như vậy nữa! Có phải Lục Chu Thừa đã quên mắt tôi - vợ của anh còn ở đây không hả?



Mắt nhìn có người muốn quyến rũ Lục đại gia nên tôi không thể ngồi yên được, rầu rĩ nhìn giày trượt băng bên cạnh: “Tiền đã tiêu rồi, không đi cũng uổng!"