Nếu Còn Có Thể Yêu Anh

Nếu Còn Có Thể Yêu Anh - Chương 30: Quà đáp lễ tốt nhất




Cô giáo Trần dạy lớp mười, còn là chủ nhiệm lớp nên nhiệm vụ rất quan trọng, chỉ ở được một ngày đã phải về.



Tôi không nỡ xa bọn họ, cho nên sáng sớm đã tới khách sạn thăm bọn họ.



Nhìn thấy mắt tôi còn hơi sưng, cha tôi kích động kéo tôi qua một bên: “Thằng nhóc họ Lục kia bắt nạt con nữa à? Con dẫn cha đi tìm cậu ta, cha phải trừng trị cậu ta mới được!"



"Cha, cha nói gì vậy!"



Tôi kéo người cha đang có chút kích động, mắt đỏ hoe nhìn ông: “Con chỉ không nỡ xa cha mẹ thôi, cha mẹ thật sự không thể ở thêm mấy ngày sao?"



Đồng chí Thẩm hình như cũng không nỡ xa tôi, vỗ nhẹ vào vai tôi: “Cha mẹ tới đây là để thăm con, thấy con như vậy, cha và mẹ cũng yên tâm rồi."



Tôi lộ vẻ mặt đau khổ nói: "Vây mà đã yên tâm rồi à? Sao hai người không ở lại khảo sát thêm mấy ngày chứ?"



Tôi đang làm nũng với cha thì đột nhiên nghe tiếng mẹ tôi gọi: “Tiểu Thanh, con qua đây, mẹ có lời muốn nói với con."



Tôi đi tới, đứng nghiêm giống như khi còn bé: “Cô giáo Trần, mẹ muốn nói gì với con ạ?"



Cũng không biết mẹ tôi nghĩ gì, đột nhiên vỗ vào sô pha bảo tôi ngồi xuống. Tôi được nước làm tới, ôm cánh tay của mẹ cọ cọ: “Mẹ."



Cô giáo Trần mỉm cười xoa đầu tôi: “Con lớn như vậy rồi, sao vẫn giống như một đứa trẻ thế?"



Tôi bất mãn phản đối: “Con có lớn lắm đâu?"



Sau khi làm nũng với cô giáo Trần một lúc, mẹ tôi mới nhắc tới cha mẹ của Lục Chu Thừa: “Ban đầu, mẹ muốn đi qua gặp mặt bọn họ, chỉ có điều lần này tới quá vội vàng, không chuẩn bị được món quà gì lên hồn."



Nghĩ đến thái độ của mẹ Lục Chu Thừa, tôi liền vội vàng lắc đầu: “Hay là để lần sau đi!"



Cha tôi chen vào hỏi: “Tới thì đã tới rồi, không gặp mặt sao được? Nếu không thì bảo Thanh Thanh gọi điện thoại cho con rể. Dù sao là buổi chiều mới lên xe, vẫn có thời gian ăn bữa cơm."



Tôi đang sốt ruột phải làm sao khiến bọn họ bỏ ý định này, chợt nghe mẹ tôi nói: "Lần này thời gian quá gấp, vẫn để lần sau chuẩn bị đầy đủ thì tốt hơn."



Tôi ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt thăm dò của cô giáo Trần thì chột dạ nhìn qua chỗ khác.



Không biết có phải mẹ tôi đoán được gì không, chẳng qua trong tình huống lúc này vẫn không nên để cho bọn họ gặp người mẹ chồng kia của tôi vẫn tốt hơn.



Buổi chiều Lục Chu Thừa đặc biệt tới tiễn đưa. Khi đến nhà ga, anh lấy hai cái va lý lớn từ trong cốp sau, nói là đặc sản địa phương bên này.



Cha mẹ tôi nghe nói là đặc sản địa phương mới nhận. Kết quả chờ về đến nhà mở ra xem, một va li thật sự là đặc sản địa phương, nhưng một va li khác lại không phải.



Sau này tôi nghe cha tôi nói, Lục Chu Thừa đưa cho ông rượu, thuốc lá, trà, còn có tổ yến nhân sâm cho mẹ tôi, cộng thêm một cặp đồng hồ đắt tiền, tính ra cũng phải hơn trăm mấy.



Sau khi kinh ngạc qua đi, tôi ném điện thoại đi tìm Lục Chu Thừa: “Sao anh đưa quà đắt tiền cho cha mẹ em vậy? Tim cha em không tốt lắm, ông ấy bị dọa cho sợ rồi đấy."



Lục Chu Thừa đang đọc sách ở trên sô pha, thấy tôi gào to chạy tới, vội vàng giơ tay ra đỡ tôi: “Anh đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng có chạy. Còn nữa, sao em không đi giày vào hả?"



Tôi cuối cùng cũng nhớ tới đứa trẻ trong bụng nên ngoan ngoãn dựa vào trong lòng anh, chọc chọc ngón tay: “Cha em nói quà đó quá đắt tiền, muốn gửi trả lại cho anh."



Lục Chu Thừa nói: "Không cần, anh cũng nhận quà của bọn họ rồi, cái này gọi là có qua có lại."





"Quà à? Quà gì vậy?"



Nhìn ánh mắt nghi ngờ của tôi, Lục Chu Thừa cúi đầu xuống hôn lên mặt tôi: “Không phải là em sao?"



Sau khi hiểu rõ ý của anh, tôi giãy dụa muốn chạy, Lục Chu Thừa sớm đã có sự chuẩn bị, cánh tay để ngang trên lưng tôi: “Giày cũng không đi còn muốn chạy đâu hả?"



Thấy tôi cúi đầu không nói lời nào, anh bế tôi lên trên giường.



Đoán được anh muốn làm gì, tôi vội kéo chăn đắp qua đầu.



Chăn đắp trên đầu bị vén lên, Lục Chu Thừa dở khóc dở cười nhìn tôi: “Bà xã, mỗi lần em có thể đừng khiến anh giống như cưỡng hiếp em được không, nó rất tổn thương tới tự tôn của anh đấy!"



Tôi phì cười, giơ tay ôm lấy cổ anh: “Ai bảo anh toàn bắt nạt em?"



Lục Chu Thừa hô to oan uổng: “Ai bảo vợ của anh đáng yêu như vậy, mỗi lần xấu hổ lại làm cho anh không nhịn được mà muốn bắt nạt..."




Lúc nói chuyện, Lục Chu Thừa đã cởi áo ngủ trên người, tôi kêu to rồi che mắt của mình: “Lục Chu Thừa, anh lại không mặc quần áo!"



"Anh sợ em cởi sẽ phiền phức."



"..."



Được cái Lục Chu Thừa thông cảm tôi là phụ nữ có thai, cũng không làm quá mức.



Sau đó tôi chui vào trong ngực anh, lười biếng hỏi anh: “Vì sao anh lại tặng đồng hồ đeo tay cho cha mẹ em?"



"Ngày đó anh nhìn thấy đồng hồ đeo tay của bọn họ đều hơi cũ, vừa vặn lúc trước có người bạn tặng anh một cặp, để không cũng uổng."



Lục Chu Thừa dùng cằm cọ cọ lên đỉnh đầu của tôi, giọng nói hơi khàn khàn lại cực kỳ gợi cảm: “Chờ hết bận, anh sẽ chính thức đến nhà thăm hỏi."



"Ừ."



Tôi có hơi buồn ngủ, nói chuyện cha mẹ muốn đi tới nhà anh thăm hỏi. Lục Chu Thừa nói anh sẽ sắp xếp. Trong lúc mơ mơ màng màng, tôi hình như nghe được anh nói chuyện muốn dọn về nhà ở.



Về nhà nào, nhà họ Lục sao?



Sáng sớm, khi đánh răng tôi đột nhiên nhớ tới chuyện này, vội vàng đi tìm Lục Chu Thừa: “Hôm qua có phải anh nói dọn về nhà không?"



Lục Chu Thừa gật đầu, thấy vẻ mặt tôi hơi khó coi thì anh kéo tôi đến trước mặt: “Anh nghĩ mọi người ở cùng một chỗ có thể tăng thêm tình cảm, hơn nữa em đang mang thai, sang bên kia có người chăm sóc cho em, anh cũng yên tâm hơn."



Thật ra Lục Chu Thừa cũng không muốn về, nhưng mẹ anh đột nhiên tìm đến anh, nói sau khi kết hôn phải ở trong nhà, không thể tùy tiện giống như trước nữa.



Còn nói mẹ chồng con dâu ở cùng một chỗ có thể tăng thêm tình cảm, lúc này anh mới đồng ý. Bây giờ thấy tôi không vui, anh lại nói: "Nếu như em không muốn đi thì không đi cũng được."



Anh suy nghĩ cho tôi, tôi làm sao có thể khiến anh khó xử được.



Buổi chiều Lục Chu Thừa về sớm thì tôi đã thu dọn xong hai va li đồ.




Có thể thấy vẻ mặt tôi buồn bã, Lục Chu Thừa nắm tay của tôi an ủi: “Mẹ anh đã lên tiếng rồi, anh cũng không tiện từ chối. Chúng ta cứ vào ở tạm vài ngày, nếu cảm thấy khó chịu thì trở về."



Lúc này tôi mới nhoẻn miệng cười, chẳng qua vẫn hơi lo lắng: “Anh chưa nói với bọn họ chuyện em có thai chứ?"



"Qua một thời gian nữa lại nói với bọn họ sau."



Hình như sợ tôi suy nghĩ nhiều, Lục Chu Thừa xoa đầu của tôi giải thích: “Anh không hy vọng bọn họ cảm thấy chúng ta cưới nhau vì đứa bé."



Rõ ràng hài lòng tới mức khóe miệng cũng cong lên, nhưng tôi vẫn còn kiêu ngạo oán trách anh: “Vốn là vậy còn gì!"



Lục Chu Thừa không nói gì, bàn tay vươn qua sờ bụng tôi: “Khi nào đi bệnh viện, anh sẽ đi cùng với em."



"Còn sớm mà! Chu Tĩnh nói phải đợi đứa trẻ hơn ba tháng mới được kiểm tra."



Lục Chu Thừa hình như thật sự rất thích trẻ con, tay vẫn đặt ở trên bụng tôi rất lâu không lấy ra. Được cái anh lái xe không tệ, dùng một tay lái vẫn rất vững.



Khi đến nhà họ Lục, tôi vẫn hơi khẩn trương, Lục Chu Thừa giao hành lý cho người giúp việc và kéo tay của tôi đi vào.



Lục Hoành Vũ và Lục Tử Hào còn chưa đi làm về. Ngô Ngọc Lan tới nhà bạn đánh mạt chược. Trong nhà chỉ có vợ của cậu cả nhà họ Lục.



Biết chúng tôi sắp về ở nên phòng đã được thu dọn xong. Căn phòng của chúng tôi ở tầng ba, có một phòng ngủ một phòng khách.



Tuy nói diện tích tầng ba nhỏ hơn tầng hai rất nhiều, nhưng tôi thích ở đây, ít nhất cũng yên tĩnh hơn tầng dưới.



Tôi đi tới đẩy cửa ban công ra. Mặt trời chiều phía xa còn chưa xuống núi, mây tía nhuộm đỏ cả góc trời.



Có hai cánh tay ôm lấy thắt lưng tôi, cằm của người nào đó đặt ở trên vai tôi, giọng nói mệt mỏi, hình như không có tinh thần: “Em đang nhìn gì vậy?"



Tôi lắc đầu và quay lại nhìn anh: “Anh ở đây khi còn bé à?"



"Sau mười tuổi anh mới vào ở đây. Khi đại học thì ở ký túc xá của trường, tốt nghiệp lại dọn ra ngoài."




Nhìn vẻ mặt hoảng hốt của Lục Chu Thừa, tôi nhớ tới cái nhà gỗ trên núi ở ngoại thành của thành phố B: “Lục Chu Thừa, khi còn bé anh từng sống ở thành phố B sao?"



Lục Chu Thừa cúi đầu nhìn tôi: “Khi còn bé anh từng sống với ông bà ngoại một thời gian. Bọn họ là người của thành phố B."



Tôi không hỏi tiếp nữa, mà nói đến chuyện của tôi khi còn bé.



Cha mẹ tôi đều là giáo viên, khi tôi còn bé ở trong khu tập thể giáo viên, mỗi ngày vào cửa ra cửa đều là “chào giáo viên”.



Có thể nghĩ đến tình cảnh bi thảm của tôi, Lục Chu Thừa cuối cùng cũng cười: “Hóa ra khi còn nhỏ bị dọa nên lá gan của em mới nhỏ như vậy, không phải bây giờ em vẫn còn bị ám ảnh về nghề giáo viên chứ?"



Tôi lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Không, em chỉ bị ám ảnh về cô giáo Trần nhà em thôi, mỗi lần tới tiết của mẹ, em lại thấy khẩn trương."



"Là khẩn trương viết giấy cam đoan sao?"



Lục Chu Thừa gác đầu lên vai tôi cười, cắn khẽ vào cổ tôi: “Lần sau em mà không nghe lời, anh cũng phạt em viết giấy cam đoan."




Một câu nói rất nhẹ nhàng lại khiến mặt của tôi lập tức đỏ bừng.



"A Thừa!"



Một giọng nói thình lình vang lên, cắt ngang cuộc nói chuyện của chúng tôi.



Tôi xoay người nhìn Tưởng Âm Âm. Ký ức của tôi về cô ta vẫn dừng lại ở hình ảnh bị ngất xỉu trên tầng.



Lúc này nhìn mặt cô ta dường như sẽ lập tức ngất xỉu tới nơi rồi, tôi nhìn về phía Lục Chu Thừa xin giúp đỡ: “Lục Chu Thừa..."



Tay Lục Chu Thừa đang ôm tôi chợt thả ra, ngẩng đầu nhìn Tưởng Âm Âm hỏi: “Có việc gì?"



Ánh mắt Tưởng Âm Âm rời khỏi tôi, miễn cưỡng mỉm cười với Lục Chu Thừa nói: “Mẹ về, bảo hai người xuống dưới."



"Biết rồi."



Lục Chu Thừa kéo tôi đi vào: “Chúng tôi thu dọn xong sẽ xuống ngay."



Tôi nhìn thấy vẻ mặt Tưởng Âm Âm trắng bệch, thật lo lắng cô ta sẽ ngất xỉu giống như lần trước.



"Chị dâu, chị không sao chứ?"



Nhìn thấy cô ta hơi lảo đảo, tôi muốn giơ tay đỡ lại bị cô ta gạt ra: “Đừng đụng vào tôi!"



Tôi sợ đến mức rụt tay về, liền thấy Lục Chu Thừa bước tới tách chúng tôi ra: “Chị vừa mới xuất viện nên không thể quá kích động, chị quên bác sĩ đã nói gì rồi sao?"



Tôi không nhìn thấy được vẻ mặt của Tưởng Âm Âm, chỉ nghe được cô ta yếu ớt nói một câu: “Đầu chị hơi choáng váng, A Thừa đưa chị về phòng!"



"Được."



Lục Chu Thừa quay đầu nhìn tôi: “Anh đưa chị ấy về phòng trước, em thu dọn xong thì xuống nhé."



Nhìn Lục Chu Thừa đỡ Tưởng Âm Âm rời đi, trong lòng tôi thấy hơi khó chịu.



Mẹ chồng có ý kiến với tôi cũng không tính là gì, sao chị dâu cũng tỏ ra thù địch với tôi lớn như vậy cứ?



Cứ như trước đó tôi đã có lỗi với chị ta vậy!



Đồ thì lúc nào cũng có thể thu dọn được, nhưng nếu để cho mẹ chồng chờ lâu, chắc ấn tượng với tôi sẽ không tốt mất.



Tôi vội vàng đi xuống lầu, đã thấy Ngô Ngọc Lan ngồi ở trên sô pha uống trà.



Trong lòng tôi nói thầm, sao Lục Chu Thừa còn chưa xuống vậy, nhưng dưới chân lại tự giác đi về phía bà: “Dì."



Còn tưởng bà sẽ tỏ ra khó chịu với tôi, nào ngờ bà lại mỉm cười và nói: "Con đã kết hôn với Thừa Thừa rồi, sao còn gọi là dì chứ?"



Tôi hết sức lo sợ kêu lên một tiếng “Mẹ”, lúc này bà mới mỉm cười kéo tay của tôi: “Về sau ở trong nhà có gì không quen, con cứ nói với mẹ."