Nếu Còn Có Thể Yêu Anh

Nếu Còn Có Thể Yêu Anh - Chương 27: Trở về sẽ cho em biết tay




Bởi vì tôi mang thai, cả nhà Trương Đại Xuân đều đối xử với tôi thân thiết hơn trước rất nhiều.



Vợ anh ta nhìn tôi giống như nhìn tội phạm vậy. Điều này không cho làm, điều kia cũng không thể làm. Anh ta còn đặc biệt về nhà hầm cho tôi một nồi súp gà, khiến cho tôi thấy rất ngại ngùng.



Tới ngày thứ ba, vợ của Trương Đại Xuân lại khuyên tôi về nhà, cô ấy tới nhà gỗ của tôi xem qua thấy bên trong không có gì cả.



Nhìn những đồ ăn vặt mà tôi đã mua, cô ấy còn nghiêm khắc phê bình tôi, nói ăn mấy thứ này không tốt cho sự phát triển của đứa trẻ. Lúc đó, tôi đã sợ đến mức mặt mũi trắng bệch.



Vợ của Trương Đại Xuân vẫn cho rằng tôi giận dỗi với người nhà, kéo tay của tôi và nói chuyện rất tình cảm: “Em nói thật với chị xem, tại sao em không chịu về nhà vậy?"



Trước đó tôi vẫn muốn nói với bọn họ về chuyện phá bỏ và di rời nhưng không tìm được thời điểm thích hợp, bây giờ có cơ hội này thật ra cũng không tệ.



"Đừng nói tới em nữa. Mọi người thì sao? Cả nhà chị dự định sống cái trại gà này mãi sao? Bọn chị chưa từng nghĩ tới chuyện làm gì đó sao?"



Quả nhiên, nói tới chuyện trại gà phá bỏ và di rời, vợ của Trương Đại Xuân lại bắt đầu kể khổ.



Cả nhà Trương Đại Xuân có bảy miệng ăn, tất cả chỉ trông chờ vào cái trại gà này. thời kỳ đầu còn không sao, nhưng ai biết đợt trước cha anh đột nhiên ngã bệnh.



Tiền nằm bệnh viện cộng thêm tiền phẫu thuật tính ra đã hơn mấy trăm ngàn. Trương Đại Xuân vét hết tài sản trong nhà, vẫn còn nợ bên ngoài.



Nghe đến đó tôi lại thấy càng khó hiểu hơn: “Nếu đã cần tiền, vì sao nhà mình không đồng ý với điều kiện của nhà khai thác? Em nghe nói bọn họ có chuẩn bị một ít tiền bồi thường."



"Chút tiền đó của bọn họ có tác dụng cái rắm ấy!"



Qua vợ của Trương Đại Xuân, tôi mới biết được tiền bồi thường của Hoàn Vũ cho bọn họ là năm chục nghìn, chút tiền ấy với nhà Trương Đại Xuân thì như muối bỏ biển, căn bản không có tác dụng.



Lục Chu Thừa đã bỏ ra số tiền lớn mua đất, năm chục nghìn đều từ trong túi của anh ra. Kết quả cả nhà Trương Đại Xuân muốn công phu sư tử ngoạm, muốn kiếm thêm nữa.



Khi Lục Chu Thừa coi tiền như rác không chịu, liền có chuyện ngày đó bị bao vây tấn công.



Trong nhà Trương Đại Xuân có phần tử trí thức, bình thường chắc hẳn cũng không ít lần lên mạng, biết chỉ cần bọn họ nhất quyết không đi thì Hoàn Vũ cũng không dám ép bọn họ đi.



Lần trước bọn họ tiết lộ chuyện này cho giới truyền thông, cũng là muốn tạo áp lực cho Hoàn Vũ.



Có thể bọn họ cảm thấy, công ty khai thác giống như Hoàn Vũ chắc chắn không thể bởi vì bọn họ mà làm hỏng việc được. Vì để cho dự án có thể bắt đầu thuận lợi, cũng chỉ có thể lựa chọn chi tiền.



Đáng tiếc bọn họ không hiểu về Lục Chu Thừa.



Sau khi vợ của Trương Đại Xuân nói xong những chuyện này thì có hơi xấu hổ: “Em gái, có phải em coi thường bọn chị không?"



Tôi không nói chuyện nhưng trong lòng cũng thấy không vui, chủ yếu là đau lòng cho Lục Chu Thừa.



"Thật ra bọn chị cũng không có cách nào, em nói xem, cha anh ấy vẫn nằm trong bệnh viện từ đầu xuân, bây giờ mỗi ngày đều đang đốt tiền. Hai đứa trẻ lại đang đi học. Số tiền học phí, tiền sinh hoạt đều là một số chi tiêu lớn. Bên cạnh đó còn có đứa nhỏ cũng sắp đi học. Học phí ở trường mầm non cũng không rẻ. Bọn chị chỉ trông chờ vào mấy chục nghìn con gà này! Lúc này nếu như thật sự phá đi, vậy sau này bọn chị phải sống thế nào đây?"



Nghe đến đó, tôi cũng có chút không đành lòng: “Mọi người có thể đổi một nơi khác..."



"Em nghĩ rằng bọn chị chưa từng nghĩ tới sao? Mấy năm qua làm khai phá và phát triển, khắp nơi đều xây nhà, cho dù bọn chị muốn đổi một chỗ khác nhưng chính phủ có thể đồng ý được sao? Năm trước bọn họ còn phạt trại gà của bọn họ một số tiền lớn, nói là ô nhiễm môi trường."



Nói đến đây, vợ của Trương Đại Xuân bỗng nhiên dừng lại, lúng túng liếc nhìn tôi nói: “Em gái à, chị nói với em những chuyện này, em đừng nói lại với người khác nhé!"



Vợ của Trương Đại Xuân đi rồi, tôi đi một chuyến tới bệnh viện thành phố.



Sau khi tôi hỏi thăm bác sĩ mới biết tình trạng của ông cụ quả thật rất nghiêm trọng, các trị liệu sau đó giống như một cái động không đáy. Cũng khó trách Trương Đại Xuân liều chết giữ lại trại gà.



Nhưng vừa nói đến ô nhiễm môi trường, tôi có một ý.



Chuyện đến nước này, có kéo dài cũng không còn ý nghĩa nữa, tôi dự định sẽ tới nói rõ với đám người Trương Đại Xuân.



Lúc trở về tôi gặp mấy nhân viên tạp vụ quen biết, bọn họ cản không cho tôi lên núi, còn nói trên núi bây giờ rất nguy hiểm.



Tôi nói bây giờ ban ngày trời nắng như vậy, có thể có nguy hiểm gì chứ?



"Ông chủ đã nói, hôm nay sẽ phá nhà! Máy xúc đã lên đó rồi."



Nghe nói máy xúc đã lên núi, tôi chợt nhớ tới mẹ của Trương Đại Xuân, lập tức khiếp sợ tới mức toát mồ hôi lạnh.



Lần này bị bao vây biến thành cả nhà Trương Đại Xuân. Khi máy xúc giơ phần đầu múc giống như móng vuốt hạ xuống đỉnh đầu bọn họ, tôi nhìn cũng thấy kinh sợ.



Trương Đại Xuân giằng co với người của đội phá bỏ và di rời: “Hôm nay ai muốn phá nhà của tôi thì phải bước qua xác tôi."




Những người nghe Trương Đại Xuân nói vậy đều cười, một người rõ ràng dẫn đầu bọn họ, có thể thường thấy cảnh tượng này nên không hề bị Trương Đại Xuân hù dọa.



"Giết người là phạm pháp, anh cho tôi là kẻ ngốc sao?"



Sau đó anh ta vung tay lên: “Đi, lối mấy người già này đi."



Những người này đã quen làm chuyện như vậy, chạy tới giống như hung thần ác sát. Trong lúc lôi kéo, mẹ của Trương Đại Xuân suýt ngã, đứa con trai nhỏ của Trương Đại Xuân sợ tới mức oa oa khóc lớn.



Trương Đại Xuân thấy thế thì đỏ mắt, vung xẻng lao về phía đội người phá bỏ và di rời: “Tôi liều mạng với các ngươi!"



Khi tôi chạy tới thì nhìn thấy cục diện hỗn loạn này, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm. Tôi vội vàng vừa chạy tới vừa hô to.



"Dừng tay! Mau dừng tay!"



Người của hai bên tạm thời dừng lại. Vợ của Trương Đại Xuân kéo tôi qua: “Sao em lại tới đây? Ở đây rất nguy hiểm, em mau đi đi."



Tôi lắc đầu, xoay người nhìn đội những người phá bỏ và di rời nói: “Các người nhìn rất lạ mắt, không phải là người của Hoàn Vũ đúng không?"



Người kia cười nhạt nhìn tôi: “Cô nói đúng rồi, chúng tôi được Hoàn Vũ mời tới, chuyên đối phó cưỡng chế với những hộ có lòng tham không đáy."



Trương Đại Xuân đỏ mặt, tức miệng mắng: "Anh nói thối lắm, các anh dám phá nhà của tôi, tôi sẽ báo với cảnh sát tới bắt hết các người lại."



"Được thôi!"



Những người này quả nhiên đã quen làm chuyện này, nhún vai nói với vẻ không để ý lắm: “Dù sao chờ cảnh sát tới thì chúng tôi cũng đã phá xong. Cùng lắm thì các anh em chúng tôi đi vào tạm giam mấy ngày!"



Nghe anh ta nói như thế, mặt Trương Đại Xuân tái không còn chút máu nào. Vợ anh ta đỡ mẹ chồng đứng bên cạnh nhìn: “Đại Xuân, bây giờ phải làm sao đây?"



Tôi nói: "Nếu như mọi người tin tôi, chuyện này cứ giao cho em đi!"



Trương Đại Xuân kinh ngạc nhìn tôi: “Cô sao?"



Tôi gật đầu, xoay người nhìn đội những người phá bỏ và di rời: “Cho dù muốn phá cũng không thể ép người ta phá như vậy được, nếu như tổn thương đến người khác sẽ không tốt, không bằng để tôi nói chuyện với bọn họ?"




Người của đội phá bỏ và di rời không rõ tôi đứng bên nào. Nhưng bọn họ cầm tiền làm việc, chỉ muốn sớm xong việc nên căn bản không nghe lời tôi nói.



"Mẹ nó, cô bớt lắm lời đi. Phá hết nhà cho tôi!"



Chỉ nghe “ầm” một tiếng, tường vây quanh trại gà đã bị đẩy đổ một mảnh. Trương Đại Xuân vung xẻng muốn ngăn cản máy xúc lại bị đẩy ngã trên mặt đất.



Vợ của Trương Đại Xuân vừa hô to vừa chạy tới. Mẹ của anh ta thì ôm đứa trẻ ngồi dưới đất gào khóc: “Không có thiên lý! Đây là muốn giết người à!"



Mắt thấy trại đã bị đẩy đổ hết một nửa, những người khác vung gậy sắt đập phá bên trong, mặc cho tôi la hét.



Dưới tình thế cấp bách, tôi chạy đến trước mặt người chỉ huy phá bỏ và di rời: “Anh bảo người của anh mau dừng lại, nghe chưa!"



Người đội trưởng nhìn tôi với vẻ xem thường: “Cô dựa vào cái gì mà nói dừng tay thì tôi dừng tay chứ?"



"Chỉ dựa vào tôi là vợ của Lục Chu Thừa!"



Rõ ràng người này biết Lục Chu Thừa, trên gương mặt đầy hoài nghi nhìn tôi: “Cô nói cô là vợ của tổng giám đốc Lục? Cô làm sao chứng minh được điều đó chứ?"



"Bây giờ tôi sẽ chứng minh cho anh xem!"



Tôi muốn gọi điện thoại cho Lục Chu Thừa, nào ngờ vừa lấy điện thoại ra thì anh đã gọi tới.



"Bao giờ em mới về?"



Nghe giọng điệu Lục Chu Thừa có phần không ổn, tôi hơi khẩn trương hỏi: “Sao vậy?"



"Cha mẹ em, tới."



"..."



Bởi vì tôi mở loa ngoài, cho nên mọi người đều nghe được giọng nói của Lục Chu Thừa. Độ trưởng đội phá bỏ và di rời biến sắc, vội vàng hô to: “Bảo mọi người tạm thời dừng lại."



Lục Chu Thừa nghe được âm thanh thì dừng một chút: “Em ở đâu vậy?"




"Em..."



Tôi chột dạ, nếu chẳng may Lục Chu Thừa không nể mặt tôi vẫn muốn phá thì làm thế nào?



"Em tới thành phố B? Em ở trại gà à?"



"Ai bảo em tới đó hả!!!"



"Em lập tức quay lại đây cho anh!!!"



Tiếng gào thét này rất rõ ràng. Tôi vội vàng tắt loa ngoài, đi sang một bên khẽ giải thích với anh: “Lục Chu Thừa, anh tạm thời đừng giận, em có thể giải thích mà."



Hai bên còn đang giằng co nên tôi cũng không tiện nói nhiều, chỉ dùng sức mạnh phá như vậy chắc chắn là không được.



"Lục Chu Thừa, em muốn nói chuyện với bọn họ, anh tạm thời cho đội phá bỏ rời đi được không?"



"Không được, nếu chẳng may bọn họ trói em lại thì sao?"



"..."



Tôi lén nhìn Trương Đại Xuân. Sắc mặt anh ta đúng là không tốt lắm, nhưng cũng không đến mức trói tôi lại chứ!



"Lục Chu Thừa, anh cứ để em thử xem! Mấy ngày nay em đã thành công đánh vào nội bộ của kẻ địch, bọn họ vẫn rất có thiện cảm với em."



Lục Chu Thừa bị chọc tức, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi nói một câu: “Trở về anh sẽ cho em biết tay."



Tôi tạm thời không để ý tới chuyện của cha mẹ, cầm điện thoại đi tới trước mặt đội trưởng đội phá bỏ: “Lục Chu Thừa có chuyện muốn nói với anh."



Cũng không biết Lục Chu Thừa nói gì, chỉ thấy sắc mặt người này càng lúc càng nghiêm trọng: “Tổng giám đốc Lục yên tâm, tôi sẽ theo sát cô Lục, sẽ không để cho cô ấy có việc gì."



"..."



Phải nói rằng chuyện này cũng thật trùng hợp, tôi vừa mới chuẩn bị nói rõ với Trương Đại Xuân thì Lục Chu Thừa liền tìm người tới phá nhà.



Nhìn trại gà bị đập lung tung như vậy, tôi chỉ mong đừng thật sự bị Trương Đại Xuân trói lại để trút giận.



Có mệnh lệnh của Lục Chu Thừa, người của đội phá bỏ điều khiển xe xúc rời đi. Tôi nhìn đội trưởng của đội phá bỏ: “Anh không đi à?"



Đội trưởng kia mỉm cười rất khách sáo với tôi và nói: “Tổng giám đốc Lục bảo tôi đi theo cô."



"Được rồi! Vậy anh chờ ở đây đi."



Tôi đi về phía đám người Trương Đại Xuân: “Dì không sao chứ? Có cần đưa dì tới bệnh viện khám không?"



"Không cần cô giả vờ tốt bụng!"



Trương Đại Xuân vung tay lên khiến tôi thiếu chút nữa đã ngã xuống, may là đội trưởng đội phá bỏ đi qua cùng đã đỡ lấy tôi.



Thấy tôi thiếu chút nữa ngã xuống, vợ Trương Đại Xuân cũng dọa cho giật mình. Vợ anh ta đánh anh ta nói: “Anh làm gì vậy chứ? Anh không biết cô ấy đang mang thai à?"



Thấy vẻ mặt Trương Đại Xuân hơi xấu hổ, tôi vội vàng xua tay: “Không sao, không sao."



Trương Đại Xuân nhìn tôi hừ lạnh một tiếng rồi đỡ mẹ đi vào phòng.



Vợ anh ta bế đứa bé đi ở phía sau, thấy tôi đi qua thì tức giận nói: “Cô còn tới làm gì nữa. Nhà chúng tôi không chào đón cô."



Tôi áy náy nhìn cô: “Xin lỗi chị! Tôi không có ý xấu đâu. Tôi chỉ muốn xem thử có cách nào giải quyết không thôi. Cứ kéo dài như thế cũng không được!"



Vợ của Trương Đại Xuân vốn muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy người đi phía sau tôi thì mặt cô ấy chợt lạnh xuống, quay đầu bước đi.



"Anh đừng vào."



Tôi nói với người đội trưởng phá dỡ xong thì mặt dày đi vào theo.



Đợi đến khi Trương Đại Xuân thu xếp ổn thỏa cho mẹ anh ta xong, tôi mới đi tới: “Chúng ta nói chuyện được không?"