Nếu Còn Có Thể Yêu Anh

Nếu Còn Có Thể Yêu Anh - Chương 22: Lần này cuối cùng cũng danh chính ngôn thuận




Sau khi nói chuyện điện thoại với Chu Tĩnh, tôi bắt đầu sắp xếp đồ đạc.



Biệt thự hai tầng, phòng ngủ cũng có vài phòng.



Phòng ngủ của Lục Chu Thừa ở lầu hai, ngoại trừ ban công bên ngoài phía nam, bên trong còn có phòng chứa quần áo rất lớn, treo đầy quần áo của anh.



Tôi đứng ở phòng chứa quần áo một lúc, sau đó quyết định gọi cho Lục Chu Thừa.



Lục Chu Thừa nhận điện thoại của tôi, tự nói: "Sao? Nhanh như vậy đã nhớ anh rồi hả?"



Phi, cuồng tự kỷ!



Tôi nói thầm nho nhỏ một câu, sau đó hỏi anh đồ của tôi phải để ở đâu?



Lục Chu Thừa không trả lời mà hỏi ngược lại: "Em là vợ anh, đương nhiên phải cùng ngủ với anh, nếu cùng ngủ, đồ đạc đương nhiên là để cùng nhau, chẳng lẽ vừa mới kết hôn em đã muốn ở riêng?"



Tôi bắt đầu hối hận gọi cú điện thoại kia, đang muốn tìm cớ nói gặp lại sau, liền nghe Lục Chu Thừa nói: "Em là nữ chủ nhân căn nhà này, không cần cái gì cũng hỏi anh."



"Em biết rồi."



Cúp điện thoại, trong lòng ngọt ngào, nhịn không được lại đi quấy rối Chu Tĩnh, "Tĩnh Tĩnh, Tĩnh Tĩnh, anh ấy nói mình là nữ chủ nhân cái nhà này nha!"



"Cho nên?"



"Sau đó?"



"Thì?"



Chu Tĩnh không phối hợp, lại vẫn cố ý đả kích tôi, "Bạn học Thẩm Thanh, mình cảm thấy đầu của cậu nhất định là hư mất rồi, chẳng thế thì sao có khả năng làm ra loại chuyện cưới chui này? Mình cảm thấy hiện tại cậu rất cần một vị bác sĩ tâm lí..."



Không đợi Chu Tĩnh nói xong, tôi đã cúp điện thoại, nha đầu kia nhất định là ghen tị với tôi.



Buổi chiều Triệu Bân gửi tin nhắn tới, hỏi tôi có phải ở bên Lục Chu Thừa rồi không.



Nhớ tới chuyện hư hỏng của anh ta cùng Khương Huệ Trân, tôi đen mặt trả lời bốn chữ.



【Liên quan cái rắm! 】



Đối với Triệu Bân, tôi còn không được thoải mái.



Có thể là bởi vì yêu lâu, lâu đến gần như cho rằng đó chính là cả đời, cho nên khi bị thương làm hại mới có thể đau như thế.



Lúc nấu cơm Triệu Bân gọi điện thoại tới, "Tiểu Thanh, chúng ta gặp mặt."



Tôi cười lạnh, "Không cần ở bên Tiểu Trân?"



"Em ở đâu? Anh qua tìm em."



"Không có chuyện khác tôi cúp máy."



Tôi vội vã nấu cơm, Triệu Bân lại nhất quyết không tha, "Tiểu Thanh, nếu anh ta dùng chuyện công việc uy hiếp em, anh có thể giúp em đàm phán với công ty."



"Không cần."



"Tiểu Thanh, anh chỉ là quan tâm em."



"Không cần! Anh tự lo cho mình là được, chuyện của tôi không cần anh phải quan tâm!"



Tôi chịu đủ dối trá của Triệu Bân rồi, nếu thật sự quan tâm tôi, làm sao có thể làm ra chuyện như vậy trước khi kết hôn, rõ ràng là không cam lòng tôi thay đổi nhanh như vậy.



Nói đến đây thật đúng là phải cảm ơn Lục Chu Thừa, nếu anh không càn quấy, khả năng tôi vẫn còn đắm chìm trong đau khổ thất tình không cách nào tự thoát khỏi.



Nghĩ đến Lục Chu Thừa, tâm tình cuối cùng tốt hơn chút, sau đó tiếp tục cắt thái.



Hôm nay là ngày chúng tôi kết hôn, nhất định phải làm bữa ăn ngon cho anh.



Hơn sáu giờ Lục Chu Thừa trở về, vừa vào cửa liền kêu hô, "Thơm quá đi! Món gì ngon thế."



Nghe được giọng anh, tôi chạy khỏi phòng bếp, trong tay cầm muôi xào.



"Anh đã về rồi!"



Lục Chu Thừa buồn cười nhìn tôi, "Chậc chậc, cách chào mừng của em thật đúng là đặc biệt."



Tôi nở nụ cười, xoay người chạy về phòng bếp, "Anh đi rửa tay đi, rất nhanh là có thể ăn."



Lục Chu Thừa đi theo tới phòng bếp, ôm lấy tôi từ phía sau, "Vợ anh thật đảm đang."




Tôi đỏ mặt, trốn tránh môi anh, "Anh buông ra, như vậy không thoải mái."



"Anh thoải mái mà!"



Lục Chu Thừa vùi đầu trên vai tôi, giọng như là truyền đến từ rất xa, "Vừa rồi trên đường trở về anh còn đang suy nghĩ, cảm thấy như nằm mơ."



Trong lòng tôi vừa rung động, xoay người nhìn anh,"Lục Chu Thừa, anh sẽ không hối hận chứ? Vì đã kết hôn với em."



Lục Chu Thừa cúi đầu cọ xát mũi tôi, "Anh chưa bao giờ làm chuyện phải hối hận."



Tôi nở nụ cười, cong môi nói: "Em cũng không hối hận."



Lúc môi hai người sắp đụng tới, tôi đột nhiên đẩy anh ra, "Ai nha, đồ ăn của em!"



Vịt om sấu, gà quay, cá hấp, thịt kho tàu, đậu phụ, canh cải trắng nấu chua.



Năm món mặn một món canh đối với hai người mà nói hơi nhiều, hôm nay xem như phát huy vượt xa bình thường rồi.



Nhìn dáng vẻ Lục Chu Thừa trợn mắt há hốc mồm, tôi xấu hổ vò đầu, "Cũng không biết anh thích ăn cái gì, nên làm nhiều chút."



Lục Chu Thừa ăn một miếng thịt cá, cổ vũ giơ ngón tay cái lên với tôi, "Về sau nếu em thất nghiệp, có thể suy nghĩ mở nhà hàng."



"Nào có khoa trương như vậy."



Tôi xới cơm đưa cho Lục Chu Thừa, "Kỳ thật những thứ này đều là em học từ cha, ông ấy nấu ngon hơn."



"Vậy sao?"



Lục Chu Thừa nhét một miếng cải trắng vào miệng, nuốt cả miếng cơm, "Thế hôm nào nhất định phải đến nếm thử tay nghề của nhạc phụ đại nhân."



Thịt gà rơi xuống trên bàn, tôi vẫn duy trì tư thế gắp thức ăn nhìn về phía Lục Chu Thừa.



Lục Chu Thừa cũng ngẩng đầu nhìn tôi, "Sao? Em không tính mang anh về nhà gặp cha mẹ em?"



"Không… Phải.”



Tôi đồ ăn cũng không gắp, cúi mạnh đầu vào bát cơm, có thể là hạnh phúc tới quá nhanh, cảm thấy có chút không chân thực.




Lúc rửa bát, Lục Chu Thừa đút tay vào túi tựa ở cửa, "Về sau có em ở đây, anh liền không cần ăn những đồ ăn mua ngoài khó ăn rồi."



Tôi quay đầu nhìn anh, "Anh thích ăn cái gì?"



Môi Lục Chu Thừa cong lên, "Anh không kén ăn, em làm cái gì anh liền ăn cái đó."



Thực không biết cậu hai nhà họ Lục còn là người không kén ăn.



Thu dọn xong phòng bếp trở về phòng, Lục Chu Thừa đang tắm, tôi muốn thông báo chuyện này cho cha mẹ một chút, vì thế liền đi ban công gọi điện thoại.



Trò chuyện với mẹ vài câu, bà hỏi chuyện tôi và Triệu Bân, "Mấy ngày nay mí mắt cứ nhảy, cũng không biết là chuyện gì xảy ra, con cùng tiểu Triệu có khỏe không!"



"Mẹ, con kết hôn rồi."



Tôi đang không biết nên giải thích như thế nào, liền nghe mẹ kích động kêu cha tôi, "Lão Trầm! Lão Trầm ông mau tới đây, con gái kết hôn rồi!"



"Nhanh như vậy? Không phải nói ngày mồng một tháng năm sao?"



"Không đợi ngày mồng một tháng năm có gì quan trọng đâu, đều đã bàn lâu như vậy rồi."



Hốc mắt tôi ẩm ướt, mới vừa muốn nói chuyện Triệu Bân với họ, liền nghe phía sau truyền đến động tĩnh.



"Mẹ, con còn có việc, không thèm nghe mẹ nói nữa đâu!"



Điện thoại mới vừa cúp, cánh tay Lục Chu Thừa liền quấn lên, "Vừa gọi điện thoại cho mẹ."



Anh vừa tắm rửa xong, mùi trên người rất dễ chịu.



"Nói với bà chuyện em kết hôn."



Tôi muốn trốn, Lục Chu Thừa lại xoay tôi lại, "Bọn họ nói như thế nào?"



"Bọn họ, tưởng là Triệu Bân." Lòng tôi sợ nhìn Lục Chu Thừa, "Em còn chưa kịp nói."



Lục Chu Thừa nhìn tôi, "Nếu bọn họ biết sẽ như thế nào?"



Tôi nghĩ nghĩ nói: "Bọn họ sẽ băn khoăn quyết định của em."




Lục Chu Thừa gật gật đầu, tầm mắt nhìn về phía bầu trời đêm sau tôi, "Tình huống nhà anh có chút đặc biệt, nhưng dù bọn họ phản đối cũng vô dụng, chuyện của anh tự anh định đoạt."



Tầm mắt gặp nhau giữa không trung, bây giờ tôi không né tránh, "Nếu bọn họ lo lắng, em có thể viết một tờ giấy cam đoan, tiền của anh một xu em cũng không được, dù tương lai có ly hôn..."



Môi bị bịt, mà còn cực kỳ dùng lực.



Tôi nói không được, chỉ có thể trao đổi bằng mắt với Lục Chu Thừa: Làm gì đó, buông ra!



Lục Chu Thừa không buông tay, vẫn giữ vẻ mặt không vui búng trán tôi, "Người phụ nữ này, vừa kết hôn vậy mà đã muốn ly hôn, không muốn sống phải không?"



Tôi lắc đầu, gạt tay giải thích với Lục Chu Thừa, "Không có không có, em không muốn ly hôn, Lục Chu Thừa, anh tin em đi."



Lục Chu Thừa nở nụ cười, nụ cười của anh thật sự rất đẹp mắt, bàn tay ấm áp xoa tóc của tôi, "Nghiệp vụ thuần thục như vậy, trước đây viết không ít nhỉ!"



Tôi ngốc cười toét miệng, "Bị anh phát hiện rồi!"



Lục Chu Thừa nhẹ cười ôm ấp tôi, môi mỏng đảo qua sau gáy tôi, "Hôm nay là đêm tân hôn của chúng ta, em muốn đi tắm rửa trước không?"



Toàn thân tôi run lên, dường như vừa nghĩ đến vấn đề này.



Không đợi tôi trả lời, Lục Chu Thừa ôm tôi càng chặt, giọng ái muội kèm với ánh trăng vang lên bên tai.



"Hay là, em muốn trực tiếp động phòng?"



Đêm tân hôn, tôi ở Vịnh Thanh Thủy trải qua một đêm khó có thể mở miệng, cầm thú Lục Chu Thừa cuối cùng cũng danh chính ngôn thuận rồi.



Buổi sáng tỉnh lại trong tia nắng ban mai, mở to mắt liền nhìn thấy người bên cạnh.



Người đàn ông này tính tình hư hỏng như vậy, không nghĩ tới dáng vẻ khi ngủ đáng yêu thế, giống đứa trẻ vô tội.



Chưa từng nhìn anh kỹ như vậy, nhịn không được liền nhìn thêm vài lần, sau đó phát hiện so với tưởng tượng của tôi anh còn đẹp hơn.



Da anh thật đẹp mà!



Lông mi thật dài mà!



Tay còn chưa đụng tới mặt anh đã bị bắt được, Lục Chu Thừa mở to mắt, tôi nhìn thấy trong ánh mắt anh xuất hiện mặt tôi.



Hình như Lục Chu Thừa còn chưa tỉnh ngủ, kéo tôi vào trong lòng anh, cằm chống lên đầu tôi, "Mấy giờ rồi?"



"Không biết."



Bị anh đặt ở ngực, bên tai là tiếng tim đập “thình thịch” của anh, tôi cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, vì thế nhẹ nhàng vùng vẫy, "Anh không dậy sao? Đi làm bị muộn rồi."



Lục Chu Thừa không vui than thở vài câu, sau đó ôm tôi chặt hơn, "Ngủ tiếp một lát đi."



Lục Chu Thừa ngủ thẳng tới hơn chín giờ mới dậy, lúc đi ra từ phòng ngủ, áo ngủ rộng lùng thùng khoác lên ở trên người, đến phòng bếp rót cốc nước lạnh uống.



"Sao anh lại uống cái này?"



Tôi đi qua lấy cái cốc đi, đẩy anh trở về phòng, "Nhanh đi đánh răng rửa mặt, sau đó ra đây ăn bữa sáng."



Khi Lục Chu Thừa ra, trên người vẫn là bộ áo ngủ rộng lùng thùng.



Một cái áo ngủ thế mà cũng có thể mặc gợi cảm như vậy, tôi không dám nhìn nhiều, ngồi đàng hoàng ở trước bàn ăn.



"Đừng nghiêm túc như vậy, anh không phải thầy tiểu học của em, hẳn không phạt em viết giấy cam đoan."



Thỏa mãn nhìn tôi đỏ mặt, Lục Chu Thừa bắt đầu cắt sandwich, "Sáng nay có một hạng mục, em theo anh cùng tham gia, gọi cả nhóm nhà thiết kế của công ty lên."



"A... Được.”



Gọi điện thoại nói cho nhà thiết kế xong trở về phòng, Lục Chu Thừa đang thay quần áo.



Tôi muốn né tránh, người nọ lại đặc biệt thản nhiên ngoắc ngoắc ngón tay với tôi, "Tới đây giúp anh."



Đại thiếu gia, anh là ba mươi tuổi không phải ba tuổi, mặc quần áo vẫn còn cần người giúp à?



Cúc áo sơmi đặc biệt khó cài, ngón tay không cẩn thận liền đụng tới người anh, sau đó trong đầu liền hiện ra một chút hình ảnh không thể miêu tả.



Mặt tiu càng ngày càng nóng, đành phải mở miệng dời đi lực chú ý của mình, "Chuyện bên kia đều đã giải quyết chưa?"



Nhắc tới chuyện này Lục Chu Thừa liền giận, tiền cũng chi, nhân lực vật lực cũng đều sắp xếp xong, kết quả đụng tới đám người ở trại nuôi gà không chịu dời đi.



"Giấy phép sơn trang anh giữ, bọn họ không chuyển đi cũng phải chuyển đi, trêu chọc anh nóng nảy thì cho máy lên núi, phá tất cả nhà cửa đó đi."