Nếu Còn Có Thể Yêu Anh

Nếu Còn Có Thể Yêu Anh - Chương 20: Em muốn cùng tôi kết hôn không?




Ra khỏi phòng khám, tôi còn có chút tinh thần hoảng hốt, tay từ từ đặt ở trên bụng, đến bây giờ vẫn không thể tin được chính mình thật sự mang thai rồi.



"Em đi đâu vậy? Không phải bảo em ngồi chờ anh sao?"



Cổ tay đột nhiên bị nắm lấy, tôi sợ tới mức thét chói tai, Lục Chu Thừa vội vàng đè vai tôi, "Em kêu cái quỷ gì, không phải phải truyền nước sao? Chạy tới đây làm gì?"



"Anh buông tay!"



Tôi đẩy Lục Chu Thừa ra, hai mắt đỏ bừng nhìn anh, "Anh cũng không phải là gì của tôi, dựa vào cái gì quản tôi, chuyện của tôi có liên quan gì với anh?"



Sắc mặt Lục Chu Thừa trầm xuống, "Thẩm Thanh, em đừng không biết tốt xấu."



"Biến, hiện tại tôi không muốn nhìn thấy anh!"



"Xem như em lợi hại!"



Lục Chu Thừa ném tôi xuống đất, cũng không quay đầu lại liền đi rồi.



Nhưng sau khi xuống lầu, Lục Chu Thừa đột nhiên tỉnh táo lại, người vừa rồi còn vẫn ôm không chịu buông tay, đột nhiên sao có thể chuyển biến lớn như vậy?



Lục Chu Thừa đi rồi tôi cũng bỏ đi, trực tiếp gọi xe về khách sạn lấy hành lý, tôi muốn lập tức rời nơi này.



Nhưng tôi xem nhẹ chỉ số thông minh của Lục Chu Thừa, vừa mới thu dọn xong hành lý ra cửa, anh liền đuổi tới, "Em muốn đi đâu?"



"Mặc kệ chuyện của anh, tránh ra!"



Lục Chu Thừa không cho, tay như cái kìm bắt lấy vai tôi, "Muốn chạy cũng được, nói rõ ràng trước, đứa bé trong bụng em là của ai?"



Đùng!



Trong đầu giống như hiện lên một tia sét, cũng bởi vì những lời này, thân thể lập tức mất đi chống đỡ, cuối cùng ngã nhào vào trong lòng Lục Chu Thừa.



"Thẩm Thanh!"



Tôi nghe được anh gọi tên của tôi, giống như ở thật xa.



Lục Chu Thừa đặt tôi ở trên giường, tôi dần dần khôi phục lại, đẩy anh ra, "Anh đang nói cái gì? Tôi nghe không hiểu."



"Nghe không hiểu?"



Lục Chu Thừa ném đơn thuốc của bác sĩ ở trên mặt tôi, "Vậy em giải thích một chút, đây là cái gì?"



"Là cái gì đều đã không có quan hệ gì với anh."



Tôi nhìn cũng chưa từng nhìn, trực tiếp cầm lên xé nát, sau đó cố gắng trấn định chỉ vào cửa, "Bây giờ anh có thể đi."



Không muốn biết vật tôi ném ở thùng rác, vì sao sẽ ở trên tay anh, cũng không muốn biết anh đuổi theo mục đích là cái gì, tóm lại không muốn có bất cứ liên quan gì đến anh nữa.



Lục Chu Thừa lòng nghĩ giết chết tôi đều có, một đạp đá lăn tủ đầu giường, níu chặt quần áo của tôi xách tôi dậy, "Anh bảo em trả lời vấn đề của anh, đứa bé rốt cục là của ai?"



“Anh nói xem?" Tôi nhìn anh, cười khinh miệt như thế.



Lục Chu Thừa vẻ mặt phức tạp nhìn tôi, mãi đến thật lâu sau tôi mới hiểu được, sau khi biết tôi mang thai, vì sao anh lại có thái độ như vậy.



Lục Chu Thừa bỏ đi, sau khi đạt được đáp án anh muốn.



Tôi giống cái xác không hồn nằm trên giường, cuối cùng một người ỉu xìu trở về Bắc Thành.



Nghe nói tôi mang thai, Chu Tĩnh sợ tới mức thiếu chút nữa xuất viện, cuối cùng lấy con gái nuôi của tôi uy hiếp tôi, ép tôi đến bệnh viện nói hết mọi chuyện với cô ấy.



Gặp mặt, cô ấy hỏi vấn đề như Lục Chu Thừa.



"Đứa bé là của ai?"



Tôi tính thời gian thân mật gần đây, đứa bé chỉ hơn một tháng, mà trong khoảng thời gian này tôi chỉ lên giường cùng Lục Chu Thừa.



Nghe nói đứa bé không phải của Triệu Bân, Chu Tĩnh thở hắt ra, "Không phải tên đàn ông cặn bã Triệu Bân kia là được."



Tôi không nói gì nhìn cô ấy, Lục Chu Thừa cũng tốt hơn anh ta chỗ nào?



"Tĩnh, cậu nói xem mình nên làm cái gì bây giờ?"



Chu Tĩnh hỏi tôi, "Cậu muốn đứa nhỏ này sao?"



"Mình cũng không biết." Tôi mờ mịt nhìn cô ấy, "Cho tới bây giờ mình không nghĩ tới, cậu có biết, mính vốn tính sau khi kết hôn mới sinh con."



Chu Tĩnh trợn trắng mắt với tôi, "Giờ đã là thời đại nào, nhiều cô gái đều chưa kết hôn mà có con, vấn đề quan trọng là cậu nghĩ như thế nào? Cậu thích anh ta sao?"



Tôi thích anh có ích lợi gì, anh lại không thích tôi.




Tuy tôi không trả lời vấn đề này, nhưng Chu Tĩnh là con giun trong bụng tôi, liếc mắt một cái liền nhìn thấu tôi, "Thích anh ấy thì theo đuổi đi!"



"Không đi."



"Thẩm, Thanh!"



Chu Tĩnh bị chọc tức, chỉ vào người tôi, dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Cậu có thể có chút tiến bộ hay không?"



Tôi không quan tâm nhún nhún vai, "Mình cứ như vậy, cậu cũng không phải ngày đầu tiên biết mình."



"..."



Ngày hôm sau đến bệnh viện thăm con gái nuôi, vẫn lề mề đến bầu trời tối đen mới rời đi.



Dưới lầu khu nhà có chiếc xe đang đậu, có người dựa vào trên xe hút thuốc.



Lục Chu Thừa đã thấy tôi, dập thuốc đi về phía tôi, "Thẩm Thanh, chúng ta nói chuyện."



"Chúng ta không có gì để nói."



Tôi phòng tránh anh như ôn thần, nhưng anh vẫn đuổi tới thang máy, "Anh có lời nói với em."



Tôi nệm túi xách lên người anh, "Lục Chu Thừa anh có phiền hay không, cuộc sống của tôi đã bị anh làm cho rối một nùi, anh còn muốn như thế nào nữa?"



"Vậy cứ tiếp tục loạn đi."



Ánh mắt Lục Chu Thừa làm cho người ta sợ hãi, trong lúc này tôi đã quên phản kháng, bị anh kéo từ thang máy ra.



Tôi cho rằng anh sẽ hỏi tôi vì sao không uống thuốc, hoặc là hỏi tôi muốn như thế nào mới bằng lòng phá bỏ đứa bé.



Mà lúc này anh cầm lấy cánh tay tôi, thậm chí có chút căng thẳng nhìn tôi, "Thẩm Thanh, em, muốn cùng anh kết hôn không?"



Tôi gần như không thể tin vào tai mình, mãi đến khi bị Lục Chu Thừa kéo vào trong ngực.



“Kết hôn với anh, về sau anh sẽ đối tốt với em."



Tôi không dám ngẩng đầu, giọng có chút nghẹn ngào, "Lục Chu Thừa, trò đùa này một chút cũng không buồn cười."



Lục Chu Thừa đẩy tôi ra một chút, hai tay bưng mặt tôi, ánh mắt dịu dàng nhìn tôi, "Anh là nghiêm túc."




Tôi lắc đầu, "Anh gạt người, tôi không tin anh."



"Không có lừa em."



Lục Chu Thừa hôn lên trán tôi, "Kết hôn với anh, để anh chăm sóc em và con, có được không?"



"Không được, không được."



Tôi tiếp tục lắc đầu, chỉ là nước mắt chảy càng nhiều, "Tôi không kết hôn với anh, anh không thích tôi."



"Ai nói không thích?"



Lục Chu Thừa nhìn tôi, trên mặt mang theo một tia tìm tòi nghiên cứu cùng mờ mịt, "Hai ngày này anh nghĩ rất nhiều, anh nghĩ anh hẳn là thích em, em thì sao? Em thích anh không?"



Tim đập lỡ một nhịp, tôi bối rối lắc đầu, "Tôi không thích anh."



Lục Chu Thừa nở nụ cười, ôm lấy cổ tôi đè tôi vào trong ngực, "Nghĩ một đằng nói một nẻo, rõ ràng là thích anh, anh có thể cảm nhận được."



Tôi không phủ nhận, kéo tay áo Lục Chu Thừa lau mặt, "Tôi phải về nhà, anh buông ra."



Bây giờ Lục Chu Thừa không ngăn cản, anh buông tôi ra, khóe môi nhếch lên cười yếu ớt, "Anh cho em một buổi tối để suy nghĩ, sáng ngày mai cho anh đáp án."



Tôi đi đến cửa thang máy, đột nhiên xoay người hỏi anh, "Nếu tôi đồng ý thì..."



"Ssáng ngày mai mang theo hộ khẩu tới tìm anh."



Trước đây tôi tính cùng Triệu Bân ở đây đăng ký kết hôn, nói cha mẹ gửi hộ khẩu tới, Lục Chu Thừa đã tới vài lần, thấy ở trong ngăn kéo.



"Nếu tôi không đồng ý thì?"



"Nếu em nguyện ý sinh đứa nhỏ này, trước khi nó có năng lực độc lập kinh tế, anh sẽ đưa tiền nuôi dưỡng hàng tháng, nếu em không muốn sinh, anh cùng em đến bệnh viện."



"Tiểu Thanh, tin tưởng anh một lần."



Trước khi cửa thang máy khép kín, tôi nghe được giọng Lục Chu Thừa truyền đến.



Nhưng tôi nên tin tưởng anh sao?




Ban đêm tôi mất ngủ, giọng Lục Chu Thừa hành hạ một đêm bên tai.



Kỳ thật tôi tự mình hiểu, từ khi bắt đầu biết mình có thai, tôi liền không nghĩ bắt anh chiun trách nhiệm, dù sao cũng là tôi trêu chọc anh trước.



Thậm chí tôi nghĩ tới sau khi trở về anh sẽ trốn tôi, hoặc là dứt khoát cho ít tiền để cho tôi phá thai, giống như chi phiếu sáng hôm đó.



Tôi nghĩ đến một ngàn một vạn loại khả năng, chỉ là không nghĩ tới anh sẽ cầu hôn tôi.



Anh nói anh thích tôi, anh nói muốn chăm sóc tôi và con.



Khi tia nắng ban mai đầu tiên xuyên thấu bức màn, tôi đi đến trước cửa sổ, nhìn chiếc xe ô tô đen dưới lầu kia.



Mẹ đã nói, người thích cười số mệnh sẽ không quá kém, Lục Chu Thừa cũng rất thích cười, tuy rằng rất nhiều khi đều không có ý tốt.



Điện thoại vang thật lâu tôi mới đi lấy, bình tĩnh ấn nút nghe, "Lục Chu Thừa, tôi nghĩ xong rồi.”



Nhìn thấy tôi từ trong lầu ra ngoài, Lục Chu Thừa dập thuốc đi tới.



Sáng sớm mùa xuân có chút lạnh, tôi kéo kéo lại áo khoát ngoài trên người đi đến trước mặt anh, "Lục Chu Thừa, anh thích trẻ con không?"



Lục Chu Thừa gật gật đầu, tôi nhìn thấy một chút căng thẳng trong ánh mắt đầy tơ máu của anh.



Người này, sẽ không phải là ở chỗ này chờ một đêm chứ!



Nghĩ đến cảnh mình mất ngủ cả đêm, có người ở dưới lầu chờ tôi một đêm, tim trong nháy mắt liền thỏa mãn.



Sau đó tôi cười với anh "Em cũng thích."



Trên đường tới cục dân chính, Lục Chu Thừa không ngừng không tuân theo quy định, khoa trương nhất có một lần lấn vạch dành cho người đi bộ.



Người qua đường ào ào phản đối anh, Lục Chu Thừa đen mặt giả vờ không hay biết, tôi lại nhịn không được nở nụ cười.



Vừa rồi thấy anh trầm lắng bình tĩnh, còn tưởng rằng anh không căng thẳng, thì ra toàn bộ đều là giả vờ.



Vì giảm bớt căng thẳng cho anh, tôi hỏi anh, "Đêm qua anh luôn ở dưới lầu sao?"



Lục Chu Thừa gật gật đầu, "Về nhà cầm đồ đã tới rồi."



Tôi kỳ quái nhìn anh, "Không phải nói cho em thời gian cả đêm sao? Tới sớm thế làm gì?"



Lục Chu Thừa bớt thời giờ nhìn tôi một cái, thái độ không tin tưởng kia là chuyện gì xảy ra?



Tôi không xác định mở miệng, "Anh sẽ không phải là sợ em chạy chứ?"



"Là sợ em mang con anh chạy mất!"



Tôi bật cười, "Lục Chu Thừa, anh coi em là ai hả?”



"Không cho phép."



Lục Chu Thừa thẹn quá thành giận, vươn người ấn đầu tôi, "Nếu như anh không đi tìm em, em dám nói em sẽ không chạy?"



Tôi thè lưỡi, nói thực ra tôi thật sự đúng là muốn rời khỏi nơi này, sau đó tìm một chỗ sinh con.



Qúa trình đăng ký kết hôn cực kỳ thuận lợi, lúc nhận giấy chứng nhận kết hôn, tôi có chút muốn khóc, "Lục Chu Thừa, chúng ta như vậy có tính là cưới chui không?"



Lục Chu Thừa nghĩ nghĩ nói: "Cùng lắm xem như có con mới cưới đi!"



Tôi lập tức tự ti, ủ rũ nói: "Nếu không có đứa nhỏ này, anh căn bản sẽ không kết hôn với em!"



Lục Chu Thừa xoa đầu tôi, "Nếu không có đứa nhỏ này, em sẽ nguyện ý kết hôn với anh sao?"



Tôi nghiêm túc nghĩ một chút, sau đó lắc đầu, "Hẳn là không."



"Em, cái người phụ nữ này..."



Lục Chu Thừa hận nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng trong nụ cười trộm ôm ấp tôi, "Về nhà thu dọn đồ đạc."



Tôi còn chưa rõ ý của Lục Chu Thừa, cũng đã bị anh kéo về xe, "Từ hôm nay trở đi em phải ở cùng một chỗ với anh."



"Hả?"



Tôi mờ mịt cộng thêm biểu cảm ngây ra, rốt cục thành công đốt lên lửa giận của Lục Chu Thừa, "Đừng nói với anh, em không nghĩ tới vấn đề này."



Cái này, thật đúng là không nghĩ tới.



Tôi cười, "Có thể quá nhanh rồi không? Nếu không anh cho em chậm trễ hai ngày?"