Nếu Có Cơ Hội

Chương 6




Bạch Nguyệt Sa lạc quan là thế nhưng cũng chỉ có thể kéo dài được một thời gian ngắn...

Hôm nay trời rất lạnh. Thật không thích hợp cho một người bệnh như Bạch Nguyệt Sa ra ngoài. Hôm nay cô cảm thấy trong người mệt mỏi nên chỉ nằm suốt trên giường. Đến bữa cũng chỉ có chú mèo nhỏ tự ăn đồ ăn ở máy cho mèo ăn.

Hai hôm nay vừa học vừa làm nhiều nên Bạch Nguyệt Sa lại bị mất ngủ. Cô cứ nằm trằn trọc mãi trên giường nhưng không thể nào ngủ được. Cứ hễ chuẩn bị vào giấc thì cô lại bị đánh thức bởi tiếng chuông thông báo từ công việc. Kể cả khi tắt thông báo rồi, cơ thể cô lại trở nên bứt rứt, khó chịu khiến cô càng khó ngủ hơn.

Đã hơn 12 giờ đêm. Cuối cùng Bạch Nguyệt Sa cũng có thể chợp mắt được rồi. Nhưng chưa được năm phút, cô lại bị đánh thức bởi chuông điện thoại.

- Ai?

Bạch Nguyệt Sa không nhìn xem ai gọi đã tức giận quát lớn. Cô ghét nhất chuyện gọi điện thoại lúc cô đang ngủ. Dù biết rằng người gọi sẽ không biết là cô đang ngủ nhưng không phải người thân quen thì cô sẽ nổi cáu không chừa một ai.

"Là... là anh..."

Bạch Nguyệt Sa nhíu mày. Cô giơ điện thoại ra xem là ai gọi nhưng màn hình lại hiển thị là số lạ. Cô khó chịu hỏi lại:

- Anh là ai?

"Em... em không nhận ra anh sao? - Đầu dây bên kia có chút ngạc nhiên."

- Sao tôi phải nhận ra anh là ai?

"Em... xóa số anh rồi à?"

Bạch Nguyệt Sa ngơ người. Bên kia hỏi vậy là có ý gì? Không lẽ là người quen? Nhưng mà khoan... Xóa số à? Hình như chỉ có một người...

- Cố Tư Vũ? - Giọng cô trở nên run run.

"Đúng rồi, là anh đây!" - Cố Tư Vũ bỗng cảm thấy vui khi cô nhận ra mình.

- Anh... anh gọi em giờ này có việc gì? - Bàn tay cầm điện thoại của cô dần run hơn.

"Anh... muốn gặp em chút có được không?"

- Bây giờ à?



"Ừ..."

- Ở đâu?

"Anh đang ở dưới chỗ phòng của em rồi."

Bạch Nguyệt Sa nghe vậy liền tắt máy. Cả người cô càng lúc càng run hơn. Nửa đêm rồi anh ta còn đến đây tìm mình làm gì? Hay ai đó giả danh anh ta lừa mình ra ngoài để hại mình? Nhưng... cái giọng đó... không thể lẫn được nữa rồi...

Cô không nghĩ nhiều nữa mà vơ vội chiếc áo choàng dài rồi chạy nhanh xuống cửa. Một cơn gió mạnh kèm theo cơn lạnh buốt lùa qua, tạt thẳng vào người khiến cô càng run hơn, hai chân đứng sắp không vững nữa rồi. Cơn gió bỗng ngừng thổi. Đúng hơn là nó chỉ lùa qua hai bên tay cô thôi. Bạch Nguyệt Sa ngẩng đầu lên nhìn thì chỉ thấy một bóng người cao lớn đang đứng chắn trước mặt mình. Cô nheo mắt nhìn một lúc mới nhận ra người đang đứng trước mặt là Cố Tư Vũ.

- Lâu không gặp, em không nhận ra anh nữa sao? - Thấy cô cứ đứng im nhìn mình nên anh hỏi.

- Xin lỗi, là em không nhìn rõ.

- Em vẫn luôn nói câu đó...

- Em quen rồi. Dù sao lời xin lỗi cũng giúp em được mọi thứ trong cuộc sống này.

- Ừ... nó rất tốt...

- Nói đi, anh đến đây làm gì?

- Anh... anh chỉ muốn được gặp em...

- Anh làm vậy không sợ em bị gì sao?

Cố Tư Vũ sững người. Cô nói vậy tức là vẫn còn giận anh. Không giận cô sẽ không nhớ những gì anh đã nói với cô.

- Anh sẽ đảm bảo an toàn cho em mà...

- Anh nghĩ em có tin không?

Mỗi lời của như là một lời trách. Anh từng gây tổn thương cho cô, từng làm cô mất niềm tin, từng khiến cô mất cảm giác an toàn...

Cô sẽ chẳng nói ra là cô giận, cũng sẽ chẳng trách móc gì nặng nề. Và cô sẽ chỉ nhẹ nhàng như vậy mãi...



- Anh xin lỗi...

- Anh không có lỗi gì cả. Chuyện cũng qua rồi. Em cũng không muốn để tâm đến chuyện của chúng ta nữa. Giờ gặp anh cũng gặp rồi. Anh đi về được chưa?

- Anh... Anh còn chuyện nữa muốn nói...

- Vậy anh nói nhanh đi... em...

Chưa nói xong, Bạch Nguyệt Sa đã ôm lấy ngực ho không ngừng. Trời đêm quá lạnh khiến cô không thể chịu được nữa. Đầu óc cô cũng không còn đủ tỉnh táo trước cái lạnh này. Thậm chí chân cô cũng không thể đứng vững được nữa, khiến cô quỳ sụp xuống.

Cố Tư Vũ thấy cô như vậy liền lo lắng đỡ lấy cô, miệng không ngừng hỏi:

- Sa Sa, em sao vậy? Bệnh em lại tái phát đúng không? Anh đưa em đi viện nhé?

Bạch Nguyệt Sa không nói được nhưng vẫn cố xua tay tỏ ý không sao. Cố Tư Vũ cũng vội cởi áo choàng ra khoác lên người cô. Anh biết cô như vậy cũng là do trời lạnh mà ra. Anh chợt hối hận khi đã tìm gặp cô vào lúc này để rồi cô bị bệnh như vậy.

Mất một lúc Bạch Nguyệt Sa mới thấy cơ thể khá hơn được chút. Cô run rẩy đứng dậy rồi nói:

- Anh... có chuyện gì... thì để hôm khác nói sau... Giờ cũng muộn rồi... anh về nhanh kẻo lạnh... Đi cẩn thận nhé...

Dứt lời, cô định quay người lên phòng thì lại nhận được cuộc điện thoại.

- Alo?...

"Mày ơi... đến đón tao về với..."

- A Hiên?... Mày sao vậy? - Bạch Nguyệt Sa lo lắng khi nghe thấy giọng của Hạo Hiên.

"Tao uống nhiều quá... Không uống được nữa... Tao muốn về... Mày mau đến đón tao đi..."

- Được rồi... Tao đến ngay... Mày đang ở đâu?

"Ở trường..."

- Ở yên đấy nhé! Tao đến bây giờ...