Bạch Nguyệt Sa quay lưng lại nhìn ra cửa. Đôi mắt cô dần trở nên phức tạp.
- Anh cả... anh hai... Hiên... sao mấy người lại đến đây? - Bạch Nguyệt Sa không mấy vui vẻ hỏi.
- Bọn anh nghe A HIên nói em bị bệnh nên tranh thủ bảo thằng bé dẫn bọn anh đến thăm. Giờ em thấy trong người thế nào rồi? - Hai người cô gọi là anh cả với anh hai vừa bước vào vừa hỏi han cô.
- Em khỏe rồi... Hai người đến đây... có nói cho hai chị biết không?...
- Có chứ! Chút nữa hai người đó cũng qua đây với em mà! Mà... ai đang đứng cạnh em vậy?
Lúc này hai người mới phát hiện ra sự tồn tại của Cố Tư Vũ trong nhà cô. Hạo Hiên nhìn thấy anh cũng không mấy vui vẻ. Thấy Hạo Hiên đang định nói gì đó với hai người anh, Bạch Nguyệt Sa liền đưa tay ra cản nhẹ rồi nói:
- À... đây là bạn em... Anh ấy đến thăm em bệnh...
- Vậy à? Vậy thì cậu ở lại ăn cơm chung với bọn tôi luôn nhé! Sa Sa, hôm nay bọn anh mua nhiều thứ em thích ăn đến nấu cho em này! Chút nữa hai chị của em sẽ đem nước tới! Hôm nay phải làm bữa lớn ở nhà em thôi!
- Mấy người... thật biết trêu em... Biết em bệnh ít ăn rồi... Mọi người tính mở tiệc ở nhà em hay gì?...
- Thì mở tiệc mừng em khỏi bệnh đấy! Giờ ra kia ngồi nghỉ ngơi đi nhé! Bếp để bọn anh lo!
Vừa dứt lời, hai người liền vào bếp chuẩn bị đồ nấu cơm, để lại không khí vô cùng ngột ngạt ở ngoài phòng khách.
- Sa Sa... Hai người đó... là anh trai em à? - Cố Tư Vũ lên tiếng phá tan không khí căng thẳng.
- Ừm... anh em bạn bè thôi... - Bạch Nguyệt Sa khẽ gật đầu.
- Sa Sa, sao mày không để tao nói rõ với mọi người về hắn? - Lúc này Hạo Hiên mới ấm ức nói với cô.
- Tao không muốn làm lớn chuyện... hiểu không?... Giờ tao đang rất mệt... đừng để tao phải nổi cáu... - Bạch Nguyệt Sa khó chịu nói.
- Thôi được rồi! Nhưng... mày thật sự không muốn để họ biết sao?
- Bao giờ tao nói được nhiều... tao sẽ giải thích với mày...
- Được rồi...
Không khí im lặng lại bao trùm khắp phòng. Hạo Hiên vẫn cứ nhìn Cố Tư Vũ với ánh mắt khó chịu. Tại sao tên này mãi không chịu đi nhỉ? Thấy người ta mời ở lại là cứ thế ở lại luôn à? Hắn không biết hắn ở lại như vậy chỉ khiến cho Sa Sa sẽ thêm khó chịu sao?
Cố Tư Vũ cũng không phải dạng vừa. Anh cũng nhìn lại Hạo HIên với ánh mắt đầy thách thức. Tôi cứ ở lại đây đấy, cậu làm gì được tôi? Miễn là được ở cùng với Sa Sa thì mặt dày chút cũng chẳng sao cả. Tôi xem cậu đuổi tôi đi như thế nào!
- Sa Sa! Mở cửa cho bọn chị nào!
Bên ngoài lần nữa vang lên giọng nói. Bạch Nguyệt Sa định đứng lên ra mở cửa thì Hạo Hiên lại cản cô lại.
- Để tao ra mở cho. Mày cứ ngồi nghỉ đi.
Cánh cửa vừa mở ra, hai bóng người ùa vào ngồi xuống hai bên Bạch Nguyệt Sa.
- Ôi bảo bối của chị! Em chăm sóc bản thân kiểu gì mà để bị bệnh đến mức vào viện vậy?
- Chị đã bảo em đến ở với chị mà không nghe! Ở một mình nguy hiểm biết bao! Em biết em như vậy bọn chị lo lắm không?
- Hay ngày mai em dọn đồ rồi qua ở với bọn chị đi! Bọn chị sẽ chăm sóc em thật tốt...
- Hai người... cứ bình tĩnh... Em không sao mà... Chỉ là hôm qua em... bị nhiễm lạnh thôi... Giờ em khỏe rồi mà...
Bạch Nguyệt Sa nhẹ cười với hai người chị này. Họ vẫn như vậy. Cứ hễ cô có chuyện là sẽ cuống hết cả lên như vậy.
- Em cứ nói vậy nhưng có lần nào em khỏe hẳn thật chưa? Để em ở một mình như vậy thật khiến người ta lo chết mất!
- Sa Sa, đây là ai vậy
Sự có mặt của Cố Tư Vũ vẫn khiến cho những người đến thăm cô không khỏi tò mò.
- Đây là bạn em...
- À, ra là người quen với nhau cả! Cậu đã đến đây rồi thì ở lại ăn cơm với chúng tôi luôn nhé! Chắc giờ hai người kia cũng nấu cơm sắp xong rồi đấy!
- Phiền mọi người quá rồi ạ!
Cố Tư Vũ nở nụ cười đắc thắng rồi nhìn sang Hạo Hiên. Tâm trạng Hạo Hiên lúc này không thể nào khó chịu hơn được nữa khi thấy mọi người cứ nhiệt tình giữ hắn ở lại. Anh lúc này chỉ muốn nói ra hết tất cả mọi chuyện cho họ nghe, để họ biết cô đã phải trải qua những gì. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Bạch Nguyệt Sa, anh vẫn phải kìm chế lại. Anh chỉ hận khi không thể tiễn con người đang đắc ý trước mặt này ra khỏi nhà cô ngay bây giờ.
Cơm đã nấu xong và đã dọn sẵn lên bàn. Khi Bạch Nguyệt Sa vừa ngồi xuống, anh chị cô đều tròn mắt ngạc nhiên khi thấy hai chàng trai cao lớn đang tranh chiếc ghế trống cạnh cô như hai đứa trẻ vậy. Cả hai đều giữ chặt chiếc ghế rồi nhìn nhau, không ai muốn nhường ai.
Bạch Nguyệt Sa thở dài một cái rồi nhìn vào mắt Hạo Hiên. Cô khẽ nghiêng đầu một cái ra ám hiệu với anh. Anh cũng hiểu ý nhưng trong lòng không hề cam tâm chút nào. Anh không muốn để Cố Tư Vũ ngồi cạnh cô nhưng cô lại không muốn để anh chị cô nghi ngờ rồi biết chuyện. Vì thế anh chỉ đành nuốt cục tức này vào bên trong để nghe theo ý cô.