Nếu Anh Yêu Em

Chương 9




Ngày hôm sau, công ty của anh ấy xảy ra chuyện đột xuất, vốn dĩ anh ấy đã nói sẽ đưa tôi tới bện.h v.iện, nhưng nửa đường đi đã phải nhận rất nhiều cuộc gọi liên quan tới công việc.

Tôi chủ động đề nghị anh ấy thả xuống bên đường.

“Em vẫn ổn chứ?”

“Vâng.”

“Tối nay em muốn ăn gì, anh sẽ mua đồ về nấu cho em ăn.”

“Gì cũng được.”

Sau khi trả lời xong những điều vừa rồi, tôi tự bắt taxi đến bệ.nh vi.ện.

Từ b.ệ.nh vi.ệ.n đi ra, đồng nghiệp của anh ấy gọi điện cho tôi rồi nói: “Tần Ngôn đã xảy ra chuyện rồi”.

"Cậu ta ra tay đánh người, người đó lại còn là một thiếu gia nhà giàu, bị Tần Ngôn đập nát sống mũi rồi."



Tôi hốt hoảng một trận, vội vã chạy thật nhanh về nhà.

Trên đường đi, tất cả những gì tôi có thể nghĩ được là những lời mà đồng nghiệp của anh ấy đã nói với tôi.

"Người bị đánh là chồng của Đường Hi, nghe nói chồng của cô ấy rất thường xuyên sử dụng b.ạ.o l.ự.c, hồi đó lúc n.h.ả.y. l.ầ.u, Đường Hi cũng đã đệ đơn ly hôn vì không chịu nổi, nhưng hai người vẫn luôn trong thời kỳ chiến tranh lạnh, phía bên người chồng thì vẫn không chịu đồng ý.

“Vừa về đến nhà, cô ấy đã bị chồng đánh cho tơi tả, luật sư Tần đi đưa hành lý cho cô ấy, nhìn thấy cảnh này, không thèm nói lời nào đã xông vào đá.nh n.h.au với người ta.

"Người nhà của tên đại gia kia làm sao có thể bỏ qua cho được, nhất định phải kéo luật sư Tần vào vụ này."

Nghĩ đến đây, tôi cũng không biết nên khóc hay nên cười.

Hóa ra hôm nay anh ấy bận rộn đến mức không có thời gian cùng tôi đến bệ.n.h vi.ện, nhưng lại có thời gian đi đưa hành lý cho Đường Hi sao?

Anh ấy không ngần ngại hủy hoại tương lai của chính mình vì cô ấy, đánh đập người ta một cách tàn nhẫn.

Trong chuyện này, rốt cuộc là vì công lý nhiều hơn, hay là vì mối thù riêng nhiều hơn?

Khi tôi về đến nhà, không có ai ở tầng một.

Tôi lại chạy lên tầng hai.

Vừa mở cửa ra sân, tôi đã nhìn thấy Đường Hi sợ hãi ngồi xổm dưới gốc cây hoa hồng giống như một con mèo con bị thương, trên mặt đẫm nước mắt.

Còn Tần Ngôn thì đứng chống nạnh ở một bên, chân vẫn còn đi giày da, cũng chẳng kịp thay.

“Tại sao lại kết hôn với loại người đó?” Anh ấy gặng hỏi.



“Bởi vì em giận anh.” Cô ấy không còn giả vờ giả vịt gì nữa, “Anh nói, cho dù em cưới một tên ăn mày, anh cũng sẽ chẳng quan tâm gì đến em nữa, em chỉ muốn xem anh có thật sự không để tâm tới em nữa hay không mà thôi.”

"Bởi vì em giận anh ư? Em đánh cược cả tương lai của mình chỉ vì giận anh thôi sao, em có não không hả?"

Anh tức giận đến mức dùng chân đá vào gốc cây hoa hồng, khiến cánh hoa rơi xuống lả tả.

Cô ấy càng khóc dữ dội hơn.

“Em không có não, em chỉ yêu anh thôi.” Cô ấy quay lưng lại, cả người run lên vì khóc.

“Em!” Anh ấy giận tới mức không biết phải làm sao.

"Anh cũng vậy mà không phải sao? Tìm một người trùng tên với em, mua cho cô ấy ly trà sữa mà em thích, hát cho cô ấy bài hát mà em thích nghe, mua cho cô ấy chiếc váy mà em thích, mua cho cô ấy ngôi nhà theo sở thích của em, trồng cho cô ấy loài hoa mà em yêu thích, lại còn muốn kết hôn với cô ấy ư, không phải anh cũng đang đánh cược cả cuộc đời mình hay sao?"

Cô ấy đứng dậy ngước lên nhìn:

"Anh thừa nhận đi, anh vẫn không quên được em, anh vẫn còn yêu em giống như em vẫn còn yêu anh vậy."

"Anh Tần Ngôn, Hi Hi biết sai rồi, anh tha thứ cho em có được không? Chúng ta đừng h.à.nh h.ạ nhau nữa, có được không?"

Đường Hi cố gắng dựa vào người anh ấy, nhưng anh ấy lại đẩy cô ta ra.

Quá quẫn trí, cô ta đưa tay ra túm lấy gai của đoá bông hồng, khiến cho cả bàn tay cô đầy những vết thương.

Tần Ngôn không chịu đựng được nữa, nắm lấy tay của cô ta.

Cô ta liều mạng hôn lên môi Tần Ngôn.

Anh ấy vươn tay muốn đẩy cô ta ra, nhưng trong khoảnh khắc cô ta đứng không vững, anh ấy lại duỗi tay giữ chặt lấy phần eo.

...

Thật là một mối tình ngang trái.

Khoảnh khắc đó, trái tim tôi như bị xé toạc.

Tần Ngôn như có mắt sau gáy, đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt không ngờ lại chạm vào mắt tôi.

Đường Hi đang cười, còn tôi thì giống như một tên trộ.m đ.ột nh.ập vào nhà người khác bị chủ nhà bắt gặp, tôi sợ hãi bỏ chạy.

Tôi hốt hoảng chạy xuống dưới lầu.

Đứng đợi thang máy cũng cảm thấy chậm, cho nên tôi chạy một mạch xuống dưới tầng một, ngồi xổm trên mặt đất, che mắt rồi khóc lớn.

Khóc xong tôi mới biết tờ giấy báo cáo kết quả m.a.ng th.a.i trên tay tôi đã biến mất.

Có thể là nó đã rơi ở trong nhà, có thể nó đã rơi ở hành lang, nhưng điều đó đã chẳng còn quan trọng nữa.