Nếu Anh Yêu Em

Chương 5




Tôi tình cờ gặp Tần Ngôn ở tầng dưới, chúng tôi cùng nhau quay về nhà, Đường Hi đang ôm chiếc gối lông ngỗng lớn mà tôi mua, ngồi xem “Cậu Bé Bọt Biển”.

“Hai người có muốn xem cùng không?” Cô ta mỉm cười nghiêng người về phía trước, giống như một đứa trẻ.

“Không xem.” Tần Ngôn vứt áo khoác ra đó rồi đi lên lầu, “Trẻ con.”

"Còn chị thì sao? Chị có muốn xem không?" Đường Hi có chút đau lòng.

"Tôi còn phải viết một bản báo cáo nữa."

Thế là tôi cũng đi lên lầu.

Chỉ có tôi là biết, Tần Ngôn đã nói dối.

Cuối tuần ở nhà, anh ấy luôn ngồi một mình trên sô pha xem "Cậu Bé Bọt Biển", ngay cả khi vui hay là khi tâm trạng không tốt, anh ấy luôn nhìn chằm chằm vào "Cậu Bé Bọt Biển" mà không nói một lời.

Lúc đó, tôi cảm thấy rằng, một luật sư lạnh lùng như anh ấy không ngờ lại thích xem "Cậu bé bọt biển", sự tương phản dễ thương ấy mơ hồ lại khiến tôi thích anh ấy nhiều hơn một chút.

Tại sao hôm nay anh ấy lại nói dối?

Tôi quay lại phòng, phát hiện ra anh ấy đang đọc sách.



Đó là cuốn "Rừng Na Uy", vẫn còn đang dừng ở trang mục lục.

Trên trang đầu có một dòng chữ viết tay trông rất thanh tú, không biết là ai viết lên.

"Nếu như chúng ta rời xa."

Chỉ một câu như vậy thôi, rồi đột ngột dừng lại.

“Cuối tuần này anh rảnh không?” Tôi bước tới.

"Ừm, có chuyện gì vậy?"

"Tuần này chúng ta có hẹn chụp ảnh cưới rồi mà, anh quên rồi à?"

Anh ấy ngẩng đầu nhìn lên tờ lịch, như thể đột nhiên nhớ ra: "Thời tiết thế này, ra ngoài chụp ảnh em có lạnh không?"

"Chỉ một lúc thôi, có lẽ là không."

“Sao lúc nào em cũng kiên cường thế?” Anh ấy kéo tôi về phía anh, “Anh mua cho em mấy cái ủ ấm nhé bảo bối, lúc nào chụp thì dán vào.”

“Được."

Nhìn xem, anh ấy dịu dàng như thế, thực ra vẫn còn yêu tôi mà.

Sự u ám của ngày hôm nay, đều đã vì một câu quan tâm của anh ấy mà tiêu tan.

Nghĩ đến những lời mà đồng nghiệp nói, tôi chủ động ôm lấy anh ấy.

Anh ấy nắm lấy bàn tay đang làm loạn của tôi.

“Có phải cái đó sắp tới rồi không?"



"Dạ?"

"Ngày 15," Anh ấy nhắc nhở tôi.

Tôi sững người một lúc, "Không phải, của em là mùng 1."

"Anh nhớ nhầm à?" Anh ấy cau mày nhớ lại.

Tôi bỗng nhiên nhớ ra, lúc ban ngày Đường Hi hỏi tôi là trong nhà có đường nâu không, sắc mặt cũng tái nhợt, có chút không thoải mái.

Đáy lòng tôi cảm thấy đầy lạnh lẽo, anh nhớ không lầm, thậm chí còn nhớ rất rõ, nhưng không phải là của tôi.

“Hai ngày nay em làm việc đã mệt quá rồi, ngủ sớm đi.” Anh ấy nhéo mặt tôi một cái.

"Bình thường công việc của em cũng như thế này mà."

“Anh sợ em mệt quá thôi.” Anh ấy vẫn cự tuyệt tôi.

Những cảm xúc mà tôi kìm nén bấy lâu nay đang có chiều hướng bùng phát.

"Anh lạnh nhạt với em là đang lo em quá mệt mỏi, hay là sợ cô ấy đi lên lầu?"

Vậy là tôi đã hỏi ra những chủ đề mà chúng tôi không muốn nhắc đến.

Sắc mặt anh ấy đột nhiên thay đổi, "Em đang suy nghĩ cái gì vậy? Đường Nhiễm, em là người hiểu chuyện mà."

“Em không muốn hiểu chuyện.” Trong lòng tôi vẫn có chút giận dỗi, đây cũng là lần đầu tiên tôi nói chuyện như vậy với Tần Ngôn.

Trên thực tế, giữa hai người chúng tôi, anh ấy vẫn luôn mang trạng thái cao cao tại thượng.

Còn tôi thì vẫn luôn là một người khôn khéo, hiểu chuyện và thấp hèn.

Anh ấy nhìn tôi, thở dài một hơi, rồi hôn lên môi tôi.

Khi anh ấy cởi cúc áo đầu tiên của tôi, dưới lầu bỗng truyền lên một tiếng hét thả.m t.hiết.

Đó là Đường Hi.

Anh ấy dừng lại một lát, rồi tiếp tục hôn tôi, “Đừng quan tâm tới cô ấy."

Tôi nhìn dáng vẻ lơ đễnh của anh, đột nhiên chẳng còn hứng thú nữa.

“Anh không xuống xem thử hay sao?” Tôi đẩy anh ấy ra.

“Không xem.” Giọng điệu vô cùng kiên định, nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ do dự.

"Được."

Chúng tôi nằm yên trên phần giường của mỗi người.

“Anh đi xuống hâm nóng sữa cho em nhé, uống xong thì sẽ dễ ngủ hơn.” Anh ấy nói xong thì đi thẳng về hướng cửa.

Tôi chẳng nói lời nào, nhưng móng tay thì đã đâm sâu vào lòng bàn tay, đau lắm.