Ngày hôm sau, hồn của tôi lơ lửng giữa không trung.
Xe cứ.u th.ương chở th.i th.ể của tôi chạy thẳng một mạch đến bệ.nh vi.ện.
Trên đường, một đội xe Mercedes-Benz đón dâu chỉnh tề đi ngang qua chiếc xe c.ấp c.ứu.
Tôi nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của Tần Ngôn khi đang đọc thuộc bài phát biểu, bỗng dưng cảm thấy mắc cười.
Anh ấy chợt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy xe c.ứu thươ.ng, bỗng cau mày, nhưng anh ấy không thể nhìn thấy tôi.
Đến bệ.nh v.iện, anh ấy cầm trên tay một bó hoa, một hơi chạy thẳng lên trên lầu, nhưng khi nhìn thấy mặt tôi đã bị bịt kín bằng khăn trắng, được b.ác s.ĩ đẩy ra ngoài, anh lập tức ngã quỵ trên mặt đất.
“Người nhà lên ký tên đi.” Bá.c sĩ nói với anh.
“Tôi không ký, đây không phải là Đường Nhiễm, không phải là Nhiễm Nhiễm của tôi."
“Nhiễm Nhiễm của tôi sẽ không ch.ết, cô ấy sẽ không ch.ết."
“Cô ấy vẫn đang đợi tôi tới cưới cô ấy mà.
"Cô ấy sẽ không..."
...
Mọi người ở trong hành lang nhìn thấy cảnh anh ấy phát điên, nhìn thấy anh ấy đang loạng choạng bò tới nắm lấy bàn tay tôi, khóc đến mức không thành tiếng.
"Đường Nhiễm, anh đến cưới em đây."
Luật sư Tần à, anh xấu hổ chết đi được ấy.
Tôi không thể nhìn tiếp được nữa.
Lại trôi nổi xuống hành lang.
Đôi tay già nua của bà tôi nắm lấy lan can, cầm trên tay chiếc thẻ ngân hàng mà tôi gửi, nặng nề thở dài một hơi.
"Đường Bảo của bà không còn cảm thấy đau nữa rồi."
Gạt đi nước mắt, bà lão khó nhọc bước về phía t.hi th.ể của tôi.
Tôi không muốn nhìn nữa, sợ nhìn thấy bà tôi khóc, cho nên tôi đã chọn cách trốn tránh.
Tôi lại trôi dạt đến phòng làm việc của Lục Chi Ngôn.
Anh ấy vừa mới ra khỏi phòng m.ổ, lúc này mới nhìn thấy tin nhắn của tôi.
"Bác sĩ Lục, cảm ơn anh vì đã giúp em được trải nghiệm nhiều lần đầu tiên đến thế. Anh rất tốt, tương lai nhất định sẽ trở thành một bác sĩ ưu tú. Em chưa bao giờ trách anh cả. Cho nên anh phải hạnh phúc đấy nhé, tạm biệt nha."
Anh nở nụ cười trên môi, trả lời lại tin nhắn của tôi.
"Tạm biệt cái gì? Em dậy chưa? Anh mang đồ ăn sáng lên cho em nhé."
Ôi trời, cái đồ ngốc này, bây giờ em mà dậy ăn sáng với anh, thì anh sẽ sợ ch.ết mất.
Anh thay quần áo, cầm lấy điện thoại di động, ra ngoài mua đồ ăn sáng, rồi lại đi đến phòng b.ệnh của tôi.
Nhìn vào giường b.ệnh của tôi, đã được dán tên của một bện.h n.hân khác.
"Cô ấy đâu rồi?"
"Đi sáng nay rồi."
"Đi đâu là đi đâu?"
"Mất rồi."
Bữa sáng của anh rơi phịch xuống sàn.
Đáng tiếc thật đó, là món bánh quẩy và sữa đậu nành yêu thích của tôi.