Nửa đêm, ngay khi vừa bước ra khỏi phòng tắm, tôi đã bị ai đó áp lên cửa rồi hôn mạnh.
Cảm nhận được hơi thở quen thuộc, tôi vươn tay đẩy ra: “Em vẫn còn chưa sấy tóc mà.”
“Lát nữa rồi sấy.” Anh ấy vẫn không có ý định thả tôi ra.
“Anh uống rượu à?” Tôi ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trên người.
"Ừm."
Động tác của Tần Ngôn vẫn không hề dừng lại.
Anh ấy luôn đối xử với tôi một cách điềm đạm, đây là lần đầu tiên thấy anh ấy nhiệt tình như thế.
Một cơn gió thổi qua, cửa phòng ngủ đột nhiên mở rộng.
Tôi nhìn ra ngoài cửa, thấy một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào tôi.
“Đường Hi.” Tôi sợ hãi thấp giọng kêu lên.
Tần Ngôn nghe thấy hai từ đó, cơ thể đông cứng lại, lập tức tỉnh rượu rồi đẩy tôi ra.
"Em đứng ở đây làm gì?"
Câu này là anh ấy đang nói với cô gái đứng ở ngoài cửa, giọng điệu có chút khiển trách nhẹ nhàng.
Tôi lấy một chiếc áo đắp lên người mình, lại quay ra nhìn cô gái đang đứng ở ngoài cửa, cô ấy đã hồi phục lại dáng vẻ ngây thơ thường ngày.
“Đèn trong phòng ngủ bị hỏng rồi, em sợ.” Trong đôi mắt to tròn của cô gái tràn đầy sự ngây thơ.
Tôi nhìn Tần Ngôn, anh ấy không kiên nhẫn kéo cà vạt đi về phía bên giường: “Anh đã nói là không được lên lầu hai rồi cơ mà, đây không phải là chỗ mà em nên tới.”
Sắc mặt cô gái có chút khó coi, khóc nức nở rồi nói: "Em xin lỗi, làm phiền hai người rồi."
Nói xong thì che mặt bỏ chạy.
Tôi cảm thấy giọng điệu của Tần Ngôn có chút quá đáng, nhưng trong lòng thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Lát sau, Tần Ngôn bị mất hứng, đi tắm, rồi nằm đó đọc sách.
Chỉ là sau khi sấy tóc xong, tôi phát hiện ra sách của anh ấy vẫn còn ở trang mục lục.
Tôi đang định nói gì đó thì anh ấy bỗng xoay người sang, bắt đầu tìm kiếm đồ sửa trong ngăn kéo.
“Anh xuống dưới xem thử xem.” Anh ấy cầm theo vài thứ, thấy tôi đang nhìn chằm chằm, anh ấy đành phải giải thích: “Cô ấy bị quáng gà.”.
Trái tim tôi bỗng thịch một tiếng, nhưng rồi tôi cũng chỉ nói một từ vâng.