Tôi gọi điện cho Trần Mộ, nói: “Em đang ở dưới nhà anh, anh xuống đi.”
Anh do dự chốc lát rồi nói. “Nại Nại, anh không thích em, Tiểu Tĩnh đang ở nhà anh.”
Một khắc kia, ngực tôi như nổi sóng, tai muốn ù lên.
Tôi nói, “Trần Mộ, em chỉ muốn nói mấy câu thôi, anh sợ gì chứ?” Sau đó cúp điện thoại.
Một lát sau, Trần Mộ chậm rãi đi xuống, anh ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ rồi kéo tôi đi khuất khỏi chỗ đó, tới một khúc quanh, sau đó dừng lại nói với tôi: “Nại Nại, xin lỗi, xin lỗi. Anh đã làm tổn thương em, khiến em chịu ấm ức.”
Tôi mỉm cười, “Trần Mộ, cô ấy có đối xử tốt với anh không? Cô ấy có khiến anh thấy hạnh phúc không?”
Anh cúi đầu, “Ừm, cô ấy nói sẽ đối tốt với anh, sẽ không bao giờ… bỏ anh theo người khác nữa.”
Tim tôi như ngừng đập, tôi hít một hơi, vờ như thoải mái nói: “Vậy là tốt rồi, Trần Mộ, kỳ thực chuyện giữa chúng ta chỉ là trò chơi thôi, anh đừng thích em thật đó.”
Trần Mộ ôm tôi thật chặt, “Nại Nại, xin lỗi.”
Tôi đẩy anh ra, tôi không thích hai chữ này.
Sau đó, tôi kiễng chân, hôn lên mắt trái của anh một cái, hôn lên mắt phải của anh một cái, “Trần Mộ, em hôn lên mắt anh, nên sau này dù em có đi bất cứ đâu, anh cũng sẽ thấy em, lúc anh không vui, phải nói cho em biết đầu tiên, em muốn chia sẻ cùng anh. Anh nhớ chưa?”
“Nại Nại, sao lại tốt với anh như vậy?”
“Bởi vì em thích anh mà… Haha, giỡn đó. Anh mau về đi, em đi đây. Sau này em sẽ không liên lạc với anh nữa, tránh cho Diêu Tĩnh phiền lòng.” Tôi nói liền một hơi rồi vội xoay người rời đi.
Trong khoảnh khắc xoay người đó, nước mắt thốt nhiên rơi. Lạc Nại Nại, kẻ phô trương nhất trường, cái gì cũng không sợ. Lạc Nại Nại, kẻ đánh nhau bị thương cũng chưa từng nhỏ một giọt nước mắt nào, lại vì một chàng trai mà rơi lệ lần nữa. Đó là loại cảm giác tuyệt vọng và bất lực đến mức nào, bạn cách anh ấy rất gần, nhưng lại chỉ có thể yêu thầm anh ấy, nguyện ý chắp tay dâng anh ấy cho kẻ khác, chỉ vì muốn anh ấy hạnh phúc.
Trần Mộ, em từng nghe một câu nói rất hay: “Nếu anh là giọt lệ nơi đáy mắt em, em sẽ vĩnh viễn không khóc, bởi vì em sợ mất anh.”
Thế nhưng, Trần Mộ, em không sợ mất anh, chỉ sợ anh không hạnh phúc, nên dù em có phải vì anh mà lệ chảy thành sông thì em cũng sẽ không ngăn anh bước đi.
An Nhiên nói tôi khờ.
An Nhiên hỏi: “Sau này Diêu Tĩnh thực sẽ quý trọng anh ấy sao?” Tôi nói tôi không biết, nhưng nếu tôi đã có thể theo anh từ sơ trung lên cao trung, thì cũng có thể theo anh đi cao trung lên đại học, thậm chí cả cuộc sống sau đó nữa, chỉ cần anh không hạnh phúc, tôi sẽ lập tức xuất hiện.
An Nhiên nói: “Sao phải vậy?”
Tôi nói: “An Nhiên, cậu không biết, tình cảm mình dành cho Trần Mộ, ngoài yêu, còn có nợ. Ngón áp út tay trái của anh ấy vì lần cứu mình ấy mà bị chặt đứt, từ đó về sau, dù anh ấy yêu ai đều không đẹo nhẫn được. Diêu Tĩnh lúc đầu cũng vì chuyện này mà chia tay anh ấy, ai sẽ chịu được việc người mình yêu cả đời lại không thể đeo chiếc nhẫn tượng trưng cho sự vĩnh hằng kia chứ.
An Nhiên, nếu như có thể, mình thực nguyện ý trả giá ngón áp út để ở bên anh ấy, chỉ cần được ở bên anh ấy thôi.”