Trần Mộ nắm tay tôi đi qua những lối nhỏ trong trường, anh hôn tôi dưới tàng cây nở đầy hoa trắng, anh vuốt lại mái tóc bị gió làm rối của tôi. Tôi viết mấy bức thư tình cho anh, cùng anh ăn sáng, vì anh mà nỗ lực tỏa sáng ở trường. Trước mặt anh, tôi muốn mình trở nên hoàn hảo.
Anh đứng ở góc đường ôm tôi nói: “Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Nại Nại, anh càng ngày càng thích em.”
Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh, “Như vậy không tốt sao?”
Ánh mắt anh bắt đầu né tránh, cúi đầu, “Nhưng mà, anh và cô ấy mới chia tay không lâu.”
Khoảnh khắc ấy, tôi nghe thấy tiếng trái tim mình rơi vỡ. Trần Mộ, chắc anh không biết, dù em làm gì vì anh cũng không sợ, thế nhưng điều em sợ nhất, là anh nhớ tới cô ấy. Một khắc kia, lòng tự tôn khiến tôi thôi nhìn anh bằng ánh mắt đầy hy vọng, lạnh giọng châm chọc: “Thì ra tay chơi nổi tiếng Trần Mộ lại chẳng chơi nổi trò tình cảm này.”
Trần Mộ nhìn tôi, thoáng sửng sốt, vẻ hốt hoảng phân vân trong mắt biến thành lãnh đạm, cười nói: “Hóa ra chỉ là trò chơi, ra thế…”
Phút chốc, anh cúi người, giữ lấy cằm tôi, “Lạc Nại Nại, thiếu nữ có tiếng bất lương từ hồi sơ trung, chuyên đánh nhau với người khác, quen vô số bạn trai, rất am hiểu trò này nhỉ?”
Tôi cười tươi như hoa, “Thì ra Trần Mộ anh quan tâm em đến thế.”
“Lạc Nại Nại, anh chỉ muốn biết, điều gì đã cho em dũng khí đó?”
“Liên quan gì đến anh. Nhưng mà, Trần Mộ, anh sợ sao? Không sao, chỉ là trò chơi mà, còn sức thì tiếp tục, không thì knock-out” Tôi cố cười phô trương hết mức có thể.
Không ngoài dự đoán, Trần Mộ biến sắc phun ra hai chữ “Tiếp tục”.
Sườn mặt anh tràn đầy vẻ cô đơn như Tuyết Liên trên núi băng khiến tôi bỗng nhiên rất khó chịu, chắc anh đã biết chuyện Diêu Tĩnh đang hẹn hò với nam sinh khác nên mới thế, nhất định anh rất đau lòng.
Chàng trai từng khiến cả trường nghe tên đã sợ mất mật, hôm nay sao lại thành ra như vậy? Sao anh lại bị tình yêu của một nữ sinh bình thường đến thế mài đi toàn bộ gai nhọn trên người?
Lúc Trần Mộ gọi điện cho tôi thì đêm đã khuya. Tôi đang mơ màng ngủ, đặt ống nghe bên tai, chợt nghe tiếng ầm ĩ phát ra từ phía bên kia, tôi hỏi: “Sao vậy?”
Anh nói: “Em đến Thành thị Anh hùng đi!” Thành thị Anh hùng là một trung tâm giải trí trong thành phố, tôi nói: “Trần Mộ, anh muốn em đến xem anh thắng điểm tuyệt đối à? Nói cho anh biết em không có hứng thú, đâu phải em chưa từng thấy qua điểm tuyệt đối.”
“Lạc Nại Nại, em đừng dông dài nữa, rút cuộc em có tới không?”
Tôi… cắn răng: “Được, cứ ở đó đợi bà cô tới đi!”
Tôi đón xe, nhanh như chớp chạy đi, gió lạnh đầu thu khiến tôi rùng mình, trung tâm giải trí đèn đóm sáng trưng, người qua lại như mắc cửi.
Trần Mộ ngậm điếu thuốc đứng ở cửa, vừa thấy tôi liền ôm lấy bả vai tôi nói: “Tốc độ thật nhanh.” Tôi nghiêng đầu sang nhìn anh, anh dụi đầu lọc đi, cười nói: “Tặng em một món quà.” Sau đó đưa tôi đến chỗ máy gắp thú, nói: “Chọn lấy con em thích nhất đi.”
“Chẳng lẽ em chọn con nào anh sẽ gắp được con đó cho em sao?”
Anh xoa đầu tôi một cái, “Em thực sự rất dông dài.”
“Được rồi, em chọn cái tiểu quỷ màu đỏ lớn nhất ấy.”
Trong lúc tôi đang đoán xem kỹ thuật anh đạt đến mức nào thì anh đã lấy ra hai túi xèng lớn, hỏi: “Muốn chơi không?”
Tôi… đứng hình lần hai. Tôi hỏi: “Trần Mộ anh có bệnh à?” Anh cười, “Đột nhiên nổi hứng thôi, chơi không?”
“Được thôi.”
Cùng người mình thích ở chung, nhất định sẽ gặp may, vì đêm hôm đó chúng tôi chỉ dùng mười mấy xèng mà đã câu được một con tiểu quỷ trị giá tới mấy trăm đồng. Số xèng còn dư chúng tôi dành để chơi ném banh, lái xe, bắn súng, Puzzle Bobble, mãi đến hừng đông mới về nhà.