Nên Làm Gì Sau Khi Chia Tay

Chương 10: Bạn của Vưu Dục / nhà Ôn Chiêu / tấm thảm trải nền




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau ngày Ôn Chiêu tỏ tình, đêm ấy Văn Phi Khanh bị ôm ngủ chặt chẽ cả đêm, điều ngạc nhiên là chẳng làm gì cả, chỉ phải giữ nguyên tư thế nên thấy hơi mệt.

Văn Phi Khanh có ngày nghỉ nên quyết định nghỉ ngơi ở nhà cho khỏe, ổn định lại tâm trạng. Khoảng thời gian trước mấy hồ sơ phụ trách làm anh thấy khá đau đầu, cuối cùng sau khi hoàn thành, sếp cũng hào phóng cho một tuần lễ để nghỉ ngơi, kêu anh đi chơi cho khuây khỏa.

Hôm nay anh vừa ăn cơm trưa xong đã nhận được điện thoại của Vưu Dục, trong điện thoại Vưu Dục ra vẻ bí mật nói cho anh biết có chuyện quan trọng, hỏi mấy câu cũng không chịu nói với anh là chuyện gì.

Văn Phi Khanh hơi nghi ngờ một chút mà lái xe đi đến chỗ Vưu Dục đã đặt bàn.

Lúc mới vừa đi tới cửa chính đã có một nhân viên phục vụ mặc sườn xám màu trắng tiến lên chào: “Xin chào quý khách, xin hỏi quý khách đi mấy người?”

Văn Phi Khanh trả lời: “Có anh Vưu đã đặt chỗ trước rồi.”

Nhân viên phục vụ mở quyến sổ mang theo người, nhanh chóng nhìn lướt qua, lập tức mỉm cười trả lời lại: “Mời anh qua bên này.”

Sau khi quẹo qua vài chỗ rẽ, nhân viên dùng tay làm dấu mời, phía trước ở gần cửa sổ, chỗ hàng ghế dài có một người thanh niên đang ngồi, mặc một cái áo len trắng với mái tóc xoăn tự nhiên.

Bước chân của Văn Phi Khanh dừng lại.

Người thanh niên trẻ tuổi cũng nhìn thấy anh, vội vã đứng lên, có hơi vồn vã, “Chào anh, anh là anh Văn?”

Lúc này thì Văn Phi Khanh cũng hiểu đại khái Vưu Dục muốn làm cái gì.

“Chào cậu” Văn Phi Khanh ngồi xuống ở đối diện, lên tiếng ho khan, “Là Vưu Dục… sắp xếp à. “

Người thanh niên sờ mũi một cái, “Vâng, anh ấy nói muốn giới thiệu bạn anh ấy cho tôi… “anh ta liếc mắt nhìn Văn Phi Khanh, thấy người đối diện có ngũ quan xuất sắc, cả người khí chất ôn hòa, rất có thần thái khi cử động tay chân, cũng đã hiểu rõ ‘bạn’ này là nghĩa gì rồi.

“Thật ra tôi vốn yêu người khác giới, cho nên…  “

Ở trong không khí đầy xấu hổ ngượng ngùng, hai người cùng nhau dùng trà chiều. Trong lúc trò chuyện đã hiểu ra được cậu thanh niên này cũng bị Vưu Dục gạt đến đây, cũng giống như Văn Phi Khanh không biết là mình bị thằng bạn lừa vào tròng để đi ‘coi mắt’.

Dùng trà chiều xong, Văn Phi Khanh và người thanh niên mỗi người đi một đường.

Văn Phi Khanh bóp bóp cái trán, lấy điện thoại di động ra gọi vào số của Vưu Dục, đầu bên kia mới bắt máy đã nghe được tiếng của Vưu Dục.

“Sao rồi Khanh Khanh, nhóc kia cũng không tệ chứ hả? “

Văn Phi Khanh:  “… Bạn mày yêu người khác giới mà.”

“Hả?” Vưu Dục giật mình “Không thể nào chứ, trước giờ tao có nghe nhóc đó nói đến chuyện yêu đương gì đâu!”

“…” Văn Phi Khanh, “Tao hiểu ý của mày rồi. Mày yên tâm, tao không phải là loại người để bụng mấy chuyện vặt vãnh này đâu.”

Vưu Dục lẩm bẩm một câu gì đó, còn nói thêm: “Rồi rồi ok, nếu như tao mà thấy ai nhìn được thì mày cũng không được từ chối, ít nhất cũng liếc nhìn một lần đấy!? “

Văn Phi Khanh chỉ có thể đành bó tay mà cúp ngang điện thoại với Vưu Dục vẫn chưa từ bỏ ý định giới thiệu đối tượng. Lại mở ra Wechat vẫn cứ rung báo tin liên tục trong buổi trà chiều. Trả lời lại cho mấy người đồng nghiệp, lại thấy có một tin nhắn của Ôn Chiêu nằm ở dưới cùng nhất, cực kỳ ngắn gọn.

Ôn Chiêu: Khanh Khanh, hôm nay anh có rảnh không?

Rất phù hợp với phong cách bề ngoài trước giờ của Ôn Chiêu, thế nhưng không phù hợp với phong cách của một Ôn Chiêu mà Văn Phi Khanh đã biết. Đừng nhìn cái người Ôn Chiêu này có bề ngoài có vẻ như không dễ tiếp cận. Lúc không cười thì nhìn thật lãnh đạm, nhưng trên thực tế trước mặt Văn Phi Khanh lại hết sức ‘đeo bám’.

Cũng không phải là đeo bám theo kiểu nũng nịu, mà, chỉ cần hắn ở bên cạnh Văn Phi Khanh thôi là tay lúc nào cũng phải đặt ở một nơi nào đó trên người anh, hoặc là hết sức bá đạo mà dứt khoát ôm choàng lấy anh vào trong lồng ngực của mình. Rõ ràng chiều cao hai người cũng tương đương mà bị Ôn Chiêu ôm làm Văn Phi Khanh có cảm giác như mình chỉ cao có 1m6. Chắc do một phần cũng vì Ôn Chiêu có sức lực mạnh. Dù sao thì mỗi lần anh bị đặt ở dưới người hắn cũng sẽ giãy dụa không ra, muốn đấm vào ngực hắn lại chỉ như lấy tay đập vào cơ ngực cứng như đá, ấy là chưa kể đến cái cơ bụng không tới nỗi đến chục múi cuồn cuộn nhưng cũng sáu múi rắn chắc kia.

Còn chuyện có thời gian hay không hả, được nghỉ hẳn một tuần lễ, đương nhiên rất có thời gian.

Thế nhưng…

Văn Phi Khanh sờ sờ lồng ngực không một vết cào của mình, cảm thấy như di chứng do lần trước lưu lại vẫn còn ở đó. Trong khoảng thời gian này thỉnh thoảng vào buổi tối đôi khi cũng thấy hơi cồn cào, nhưng thói quen với cuộc sống của mình trong nhiều năm qua đã làm anh có thể kìm lại.

Cho nên tin nhắn này của Ôn Chiêu vừa tới đúng lúc.

Cũng không phải là không thể là Ôn Chiêu, chỉ là trước mắt, với tình trạng cơ thể anh thế này, nếucứ tiếp tục buông thả thì có thể tình huống sẽ trở nên khó khống chế. Văn Phi Khanh cũng có chút lo lắng rằng có khi nào anh là loại người bị cơ thể khống chế đến mất lý trí không.

Nếu như trong một tình huống bình thường lúc anh ở phía trên, có bị thân thể chi phối thì thôi cũng cho qua đi. Nhưng cái kiểu bị đè xuống ở dưới thế này…  lúc ‘làm’ cũng khiến người ta trầm mê khó có thể tự kềm chế, làm xong tỉnh táo rồi mới thấy khác biệt.

Đang lúc nội tâm Văn Phi Khanh giãy giụa, Ôn Chiêu lại gửi một tin khác: Anh đang ở đâu? Vừa lúc tiện đường em đi đón anh.

Văn Phi Khanh nhìn bầu trời mờ mờ một lúc lâu, vẫn thở dài không ra tiếng, nhắn lại một chữ: Ừ.

Rồi gửi định vị qua.

Ngọn gió  hơi lạnh lẽo thổi qua từ đầu phố, Văn Phi Khanh túm hai tay áo lại, không cho gió lạnh luồn vào.

Có lẽ qua tầm chục phút, một chiếc màu đen xe dừng ở trước mặt Văn Phi Khanh, anh không chờ cửa sổ xe mở ra thì đã đi vòng qua chỗ kế bên tài xế, mở cửa xe ngồi xuống.

Ôn Chiêu đang mặc một cái áo khoác dạ dài đậm màu, hơi bất ngờ mà đưa tay sờ lên mặt của Văn Phi Khanh, mày nhăn lại:  “Có hơi lạnh mà  sao anh không ở bên trong chờ em?”

Văn Phi Khanh vừa cái thắt lưng an toàn vào, vừa tự nhiên cọ mặt mình vào tay Ôn Chiêu, dù bản thân anh cũng không nhận ra phản ứng theo thói quen này, cười trả lời một câu:  “Gió thổi lớn thật nhưng cũng không quá lạnh”

Ôn Chiêu nhìn anh đăm đăm.

“Làm sao vậy?” Văn Phi Khanh có hơi sinh nghi.

Ôn Chiêu không nói chuyện, chỉ là khom người chậm rãi tới gần anh.

Văn Phi Khanh nhìn hắn đang tiến đến càng ngày càng gần, suy nghĩ một chút, nhắm hai mắt lại, một giây kế tiếp, một nụ hôn mang theo cảm giác man mát đã rơi vào trên môi của anh.

Đôi môi đang kiềm chế mà ngậm vào, mút vào một lần rồi liền kéo dài khoảng cách với Ôn Chiêu. Hắn sờ vào đôi tay hơi lạnh của anh, từ chỗ ngồi phía sau lôi ra một đôi găng tay.

Văn Phi Khanh:  “… ”  anh chỉ im lặng nhìn Ôn Chiêu  “Giờ có lạnh lắm đâu, đeo găng tay làm chi…  “

Nghe vậy, Ôn Chiêu lại đem găng tay để về chỗ cũ, lại nhịn không được hôn một cái lên mặt của Văn Phi Khanh, thấp giọng nói rằng: “Đi về nhà của em nhé!”

Đây là lần thứ hai đi tới nhà của Ôn Chiêu, có hơi khác so với lần trước. Mấy đồ dùng và trang trí trong nhà có sự thay đổi, đơn giản gọn gang tạo cảm giác ấm áp nhiều hơn trước.

Ôn Chiêu mới vừa cởi áo khoác xuống  đã ôm lấy Văn Phi Khanh từ phía sau, cúi đầu đem cằm đặt trên vai anh, hỏi: “Anh uống gì không?”

“Tạm thời không, cảm ơn em.” Văn Phi Khanh nghiêng đầu một cái, tách ra hơi thở đang phun lên mặt mình, do dự một chút rồi giơ tay lên đặt lên cái tay Ôn Chiêu đang ôm eo anh,  “Anh…  “

Chưa kịp nói hết từ, nụ hôn ấm áp đã rơi vào bên tai.

“Ưhm… ” Văn Phi Khanh ngửa đầu, nụ hôn từng bước từng bước khuếch rộng bên tay, xúc cảm từ khô ráo dần dần chậm rãi thấm ướt, từ nụ hôn thăm dò, đã từ từ mang theo đòi hỏi dồn dập.

Văn Phi Khanh bị xoay mặt lại, cả người bị áp sát vào lồng ngực dày của Ôn Chiêu. Hai người đã có ăn ý sơ bộ, anh giơ tay lên đỡ cánh tay Ôn Chiêu, ngửa đầu phối hợp hé môi ra.

Môi lưỡi của Ôn Chiêu không lãnh đạm như con người hắn, ngược lại hừng hực mà nồng nhiệt, hết sức  ngang ngược. Cả người Văn Phi Khanh bị ôm thật chặt vào trong lòng, bởi vì môi lưỡi anh bị mút liếm cắn chơi đùa không ngừng, phía trên khoang miệng bị đảo qua nhiều lần nên cũng thấy ngưa ngứa, trở thành một khao khát khó nhịn muốn được liếm nhiều và mạnh hơn nữa.

“… Ưm… Chờ đã… ” Văn Phi Khanh tựa đầu ngửa ra sau, rồi lại bị ôm ôm ở trong lòng hắn, đang muốn giãy dụa  thì cặp chân dài đã bị nhấc lên, là anh bị nâng mông bế lên. Tư thế này còn tệ hơn so với kiểu bế công chúa nữa.

“… ” Văn Phi Khanh nhịn không được cắn một cái vào đôi môi đang quấn lấy mình.

Ôn Chiêu dừng một chút nụ hôn sâu, cuối cùng cũng buông ra cặp môi mọng bị hắn mút vào đến đỏ tươi. Nhưng thấy đôi môi sáng lấp lánh nước lại hôn lên, ngậm vào thịt môi non mềm, còn phát ra tiếng chùn chụt. Cái tiếng này Văn Phi Khanh nghe được vừa thẹn thùng vừa bất đắc dĩ, may mà cách hôn như thế cũng sẽ không làm cho không thể thở nổi như hồi nãy, mới chịu dứt khoát từ từ nhắm hai mắt lại, hai tay ôm gáy Ôn Chiêu, hôn đáp trả lại một chút.

Ôn Chiêu ôm Văn Phi Khanh  đem vào phòng ngủ, cũng không có đi qua bên chỗ giường mà là đi thẳng tới chỗ được trải thảm lông cừu thật dầy ngay ở rèm cửa sổ sát đất.

“…Ơ…?” Văn Phi Khanh được đặt từ từ xuống trên tấm thảm lông dầy, dựa lưng vào một cái gối đầu rất lớn rất êm. Xúc cảm mềm mại êm ái đánh bay không khí có thấy hơi lạnh. Anh nằm đó nhìn Ôn Chiêu ở phía trên đang cởi nút áo, thấy hắn vừa cởi quần áo vừa từ trên cao mà nhìn anh ở dưới, trong đôi mắt sâu thẳm kia là ánh lửa nồng cháy mà anh đã khá  quen thuộc.

Mãi đến khi cái quần của Ôn Chiêu rơi xuống đất, chỗ ở dưới hông đã phồng thành một đùm lớn, Văn Phi Khanh mới đưa ánh mắt dời đi. Anh suy nghĩ một chút lại giơ tay lên cởi ra áo len cao cổ mình đang mặc, lúc tính cởi thắt lưng quần ra thì có một bàn tay đặt lên trên mu bàn tay của anh, là Văn Phi Khanh ngẩng đầu đã nhìn thấy Ôn Chiêu chỉ mặc quần lót, đang quỳ một chân xuống đất ở trước anh.

Dục vọng trong mắt hắn như muốn tràn cả ra.

Văn Phi Khanh tựa vào cái gối êm, ngước lên nhìn Ôn Chiêu. Dù là cánh tay vạm vỡ ấy, hay là cái bắp đùi chắc nịch kia, cũng làm cho anh nhớ lại những trận làm tình mấy lần trước, dù rất xấu hổ nhưng thật sự cũng mang đến khoái cảm lớn vô cùng.

Hơi thở anh không kìm được nữa mà trở nên dồn dập, trên gương mặt trắng nõn cũng hiện ra màu đỏ ửng nhợt nhạt.

Văn Phi Khanh cũng không phải dạng gầy yếu, cơ thể thon dài, chiều cao cũng hơn chiều cao trung bình của nam giới, nhưng chân dài eo nhỏ, bắp thịt đầy đặn cân đối, cũng sẽ không phải kiểu mà người ra liếc mắt nhìn đã tràn ngập ý nghĩ cần được chở che.

Nhưng mà, Ôn Chiêu vẫn cho rằng người này đáng ra luôn cần được hắn ôm vào trong ngực đầy y êu thương, dù cho hắn cũng biết là Văn Phi Khanh cũng không cần được chở che, không cần phải nâng niu chăm sóc như búp bê sứ trong tủ kính, nhưng hắn vẫn không khống chế được mình.

Lo lắng sợ anh lạnh, anh đói, lo gió thổi mạnh làm anh dễ bệnh.

Kiểu quan tâm sợ người ta bị gì cũng bắt nguồn từ chữ yêu, bắt nguồn từ tình cảm mong mà không được trong nhiều năm qua.

Mà lúc này, người hắn vẫn mong mà không được, đang mang một đôi mắt ướt át, hai gò má  đã ửng hồng, nằm ở trước mắt.

Ôn Chiêu chống một tay bên cạnh người Văn Phi Khanh, tay phải dùng lòng bàn tay chậm rãi vuốt ve gò má mịn màng, trầm giọng nói rằng:  “Em yêu anh.”

Văn Phi Khanh trừng mắt nhìn, ánh mắt không nhìn tới Ôn Chiêu,  “… Sao đột nhiên lại nói chuyện này…” lúc anh đang muốn tiếp tục nói thì trên mặt đã có hơi thở ấm áp tiếp cận, môi bị ngậm nhẹ vào. Không đợi thần kinh anh kịp phản ứng lại thì một tay đã bị nâng lên, ngay sau đó bị môi lưỡi ẩm ướt dính nóng như lửa bao quanh, mút hút vào mãi. Cả người bị Văn Phi Khanh ôm thật chặt vào trong lòng Ôn Chiêu, môi và đầu lưỡi bị hút vào tới hơi tê tê, nhưng nụ hôn lại càng lúc càng sâu, chậm rãi. Dần dần sức lực toàn thân anh đều như bị rút đi hết sau nụ hôn sâu này, từng bước bị Ôn Chiêu khống chế toàn tập, thậm chí anh cũng không cần đáp lại nữa.

Ôn Chiêu dùng đầu lưỡi liếm qua một chút khoang miệng ấm, lại bệnh xoắn vào cái lưỡi dinh dính một lần lại một lần, hai người hôn nút lưỡi làm nước bọt tràn ra, dần dần cả ai đã thành trần như nhộng.

Bên tai là  tiếng nước nhem nhép, tiếng chụt chụt lúc mút vào, tiếng môi lưỡi lúc quấn vào nhau, còn có tiếng nuốt vào của Ôn Chiêu… Ngay từ đầu Văn Phi Khanh nghe đã không nhịn được mà nghĩ mấy tiếng này nghe qua thật sự sao mà… dâm dục quá đi. Nhưng một lát anh cũng không thảnh thơi đầu óc để suy nghĩ chuyện này nữa, anh bị nụ hôn cực nóng bỏng chan chứa tình yêu nồng đậm, bị đuổi cũng không bỏ này của Ôn Chiêu làm cho tâm tư anh bị quấy đến rối tinh rối mù. Ngay cả lúc anh đã không tự chủ được mà dùng lấy hai đùi mình quấn quanh hông của Ôn Chiêu cũng không phát hiện ra. Chỉ biết thắt lưng và ót đều bị ôm chặt, bị hôn không dứt, trong hai tròng mắt đang hé mở hiện lên chút nước, hai gò má đã đỏ hồng. Nụ hôn nóng bỏng này làm anh tự động phải rên lên.

Từng tiếng rên rất khẽ và tiếng nức nở mơ hồ giữa lúc môi lưỡi giao nhau, đối với Ôn Chiêu mà nói không thua gì thuốc kích dục loại mạnh nhất. Nó làm cho hắn mất đi hết lực khống chế, rõ ràng chỉ mới hôn môi thôi, cũng đã làm cho Ôn Chiêu không còn thể nào kháng cự được sức quyến rũ vô tình mà mê người của Văn Phi Khanh.

Khi đã yêu ai đó sâu tận xương tủy, thì mọi thứ thuộc về người ấy đều như thuốc kích tình.

Ôn Chiêu để cái tay đang rảnh nắm vào phần eo trơn bóng mà xoa nắn liên tục, xúc cảm nhẵn nhụi ấm áp làm cho hắn kiềm lòng không nổi mà tay ra nhiều sức hơn, bóp đến mức da thịt trắng nõn dần dần phải chuyển qua màu hồng nhạt.

Đột nhiên, Văn Phi Khanh hừ một tiếng.

Ôn Chiêu chậm rãi buông ra đôi môi bị mình mút vào tới vừa đỏ vừa ướt, lại hôn mổ một cái, nhìn trong mắt Văn Phi Khanh có chứa tia sáng nước mờ mịt mà nhìn mình. Hắn bình ổn lại hơi thở thô nặng, dùng môi ve vuốt đôi môi đã sưng đỏ của anh, cúi đầu ‘Ưm…?’ một tiếng, hỏi:  “Sao vậy anh?”

Vừa hỏi, hai tay vừa đỡ lấy cặp chân dài của Văn Phi Khanh đang kẹp lấy hông của hắn, sau đó dùng tay nắm chắc vào cặp mông đầy đặn lại co dãn, chậm lại xoa bóp nhẹ nhàng.

Đây không phải lần đầu bị Ôn Chiêu đối xử như thế rồi, nhưng đối với Văn Phi Khanh mà nói, bị người ta đối xử như thế vẫn còn có chút khó tiếp thu. Cũng không phải là trong lòng anh hoàn toàn chống đối, mà là loại hành động vừa tình dục vừa xấu hổ của người này đáng ra chỉ nên có khi anh nằm ở thế ‘bị động’, nhưng mà…

Văn Phi Khanh lõm xuống tấm thảm mềm mại, trên mặt đỏ ửng đã lan tràn, bị  những vuốt ve chơi đùa từ cái tay đang càng ngày càng dùng sức làm mông thịt anh nóng rực, tê dại, làm người ta trầm mê. Trong miệng anh rên lên những tiếng kêu sung sướng, vừa nắm vào tấm thảm lông ở dưới than mình. Cây gậy th*t của Ôn Chiêu ở phía đối diện dưới thân anh cũng càng ngày càng cứng rắn, chẳng được bao lâu đã ‘chào cờ’ thẳng băng, bởi vì cơn sướng trong lòng vui vẻ làm cho anh kìm lòng không nổi, ưỡn hông lên muốn được âu yếm.

“… Chạm vào đi.” Hai gò má Văn Phi Khanh đã ửng hồng, đối diện với ánh mắt vẫn đang trói chặt mình.

Ôn Chiêu chớp mắt, khóe miệng còn treo nụ cười,  “Hửm…? Chạm vào nơi nào? ” hắn đem nửa người dưới của Văn Phi Khanh đặt ở chỗ hông của mình, vừa vuốt ve kích dục cặp mông thịt trơn nhẵn nhụi, vừa dùng con c* đã cương đến đau của hắn mà cạ cạ vào phía trên xương cụt của Văn Phi Khanh, ma sát với lực đạo và tốc độ chậm mà nặng để trấn an dục vọng gần như đã không áp chế được của chính hắn..

Ôn Chiêu cúi đầu dùng răng day day cắn đầu ti ti be bé, lại từ từ liếm tới, làm cho đầu ti cũng dính một lớp nước. Giọng  bị dục vọng ép đến khàn khàn hỏi:  “Là… ” hắn ngẩng đầu dùng tính xâm lược cực mạnh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cơ thể người đang trong tay hắn, chậm rãi nói ra hai từ đủ để cho Văn Phi Khanh xấu hổ muốn chết chỉ muốn vùi vào chăn:”… đầu ti của Khanh Khanh à?”

Văn Phi Khanh bị hai từ này đánh vào tới có chút ngẩn ngơ, đôi môi sưng đỏ của anh mở rồi lại đóng, lại mở, màu đỏ ửng trên mặt dần dần còn đỏ hơn nữa. Biểu cảm có chút khiếp sợ và giận dữ, nhưng ánh sáng long lanh trong mắt lại chớp chớp yêu kiều, hô hấp anh trở nên gấp gáp, “Em… Sao em nói ra được… mấy từ như thế vậy!”

Nhưng ‘thằng nhỏ’ càng ngày càng sưng, đã cương cứng của anh lại đang tố cáo suy nghĩ thực tế của thân thể này.

“Từ nào cơ?” Ôn Chiêu ngậm vào đầu ti mềm mà hút gặm, còn phát ra tiếng chụt chụt. Mới vừa hút vào không có mấy lần đã bị Văn Phi Khanh ôm đầu vào, ưỡn ngực ra.

“Ưm…… nhẹ một chút,” phần đốt sống dưới của Văn Phi Khanh bị một cây gậy th*t vừa nóng vừa cứng ma sát vào tới nóng cháy. Hai đùi anh bị tách ra, gần như được gác vào lên trên vai của Ôn Chiêu, ngực vừa bị mút vừa bị liếm, anh đảy đẩy hông ra, dùng con c*c đang đau căng của mình mà chĩa vào bụng hắn, “Ôn Chiêu… Ở đây, chạm vào ở đây…”

Lúc này Ôn Chiêu còn đang mới nhả ra đầu ti bị mút vào nãy giờ, ngẩng đầu thấy vẻ mặt Văn Phi Khanh  đã đỏ ửng, mới cúi đầu ấn vào chóp mũi của anh, khàn giọng hỏi:  “Khanh Khanh nói đụng chỗ nào cơ, nói đi rồi em mới chạm vào được?”

Trong mắt Văn Phi Khanh còn long lanh nước mà nhìn hắn, môi đóng đóng mở mở, đầu lưỡi non đỏ thấy cổ họng hắn đang căng lên, mãi mới nghe được giọng anh phát ra.

“… Phía dưới… ” cả người Văn Phi Khanh sắp đỏ như con tôm luộc rồi, “Ôn Chiêu, anh… em chạm vào ở dưới cho anh đi.”

Vậy mà Ôn Chiêu vẫn cứ khăng khăng hôn vào chóp mũi của anh, dịu dàng hỏi: “Hửm…? Ở dưới là ở đâu cơ?”

Văn Phi Khanh làm sao mà không biết người nọ đang trêu chọc anh thôi, nhưng cơ thể của anh vẫn cứ như bị nghiện, không thể khống chế được. Bị kích thích đến lên cơn thế này thì đương nhiên muốn làm một lần mới được, nhưng anh không muốn nói ra.

Vì vậy Văn Phi Khanh tức giận rút một chân ra để đạp vào con người nhìn có vẻ nghiêm túc nhưng thực tế trong bụng toàn ý nghĩ xấu này. Mà bàn chân mới đạp lên lồng ngực dầy của hắn thì cổ chân đã bị bắt lấy rồi.

Ôn Chiêu bắt cổ chân của anh nâng lên hôn một cái, khi người còn chưa kịp phản ứng đã đem quấn cái chân nhỏ dài lên eo lưng, tự rút ra cây gậy th*t của hắn, sau khi cạ vào chỗ thắt lưng anh giờ lại càng phồng to ra, đặt vào một chỗ với cây gậy của Văn Phi Khanh, để sát vào nhau, tạo ma sát chậm rãi mà nặng nề.

Một lần ma sát này làm cho Văn Phi Khanh phải kêu lên một tiếng “A!”.

“Hưm…! … Hưm……  “

Văn Phi Khanh vịn bả vai Ôn Chiêu,  cơ thể bị nắc vào không ngừng chuyển động lên xuống. Người anh bị áp xuống dưới, con c*c dưới hông vẫn đang muốn được âu yếm lại bị một cây gậy th*t nóng bỏng khác dính sát vào, không ngừng ma sát nhau. Ngay cả cặp trứng ở dưới của hai người cũng kề nhau thân mật, khiến cho động tác đè ép theo từng cơn thúc.

“A…. Ôn… ” Văn Phi Khanh  thở dốc dồn dập, động tác của Ôn Chiêu vừa nhanh vừa độc làm cho anh vốn đã khó có thể chống đỡ, chỉ có cặp chân dài bị chống lên đến không ngừng lay động, bắp đùi bị ma sát tới đỏ bừng một mảng, còn cây gậy th*t đích thực là bị đè nặng ở các góc khác nhau mà đụng vào đã bắt đầu chảy ra dịch nhờn nhè nhẹ, đem chỗ dưới hông vốn đang dính chặt lấy nhau của hai người trở nên bầy nhầy.

“… Ôn Chiêu… Ừm…! A, đừng…  “

Ôn Chiêu nâng mặt đang chôn vào cổ của Văn Phi Khanh, hai tay bưng lên gương mặt đang ửng đỏ của anh. Hôn nhẹ lên khóe mắt còn vương nước, dọc theo sóng mũi thẳng tắp rơi xuống trên đôi môi đỏ thắm, hôn chóc chóc rồi dùng đầu lưỡi đẩy ra đôi môi nửa hé, duỗi ra lưỡi của mình mà quấn lấy đầu lưỡi của Văn Phi Khanh mút vào, lật qua lật lại. Ở dưới hông vẫn thúc không ngừng, mãi đến khi Văn Phi Khanh bị đụng vào tới kêu rên liên tục, hắn vừa hôn sâu vừa dùng hai tay nâng cặp mông lên vuốt ve nắn bóp, đẩy nó vào phía dưới hông hắn.

Bên trong phòng ngủ hai người thân thể quấn quít, tiếng rên rỉ của Văn Phi Khanh và và tiếng thở to hổn hển của Ôn Chiêu vang lên phảng phất, làm cho nhiệt độ phòng đã nóng lên rất nhiều.

Cả người Văn Phi Khanh đều là mồ hôi, mấy lọn tóc dính ở trên mặt, anh vịn vào  bả vai Ôn Chiêu, môi khẽ nhếch bị Ôn Chiêu ở trên người, dùng cây gậy th*t dưới quần ma sát vào sướng không chịu nổi. Đôi chân đang quấn lấy thắt lưng mạnh mẽ có lực của Ôn Chiêu cường mà có lực thắt lưng chân cũng càng thêm siết chặt. Cái cảm giác cả cơ thể đã hoàn toàn bị  khống chế này làm cho người anh đã mềm như cọng bún.

Ôn Chiêu thở thô gấp, dùng sức đụng vào chỗ lối vào nhạy cảm của anh, thúc vào mãi tới khi cả người anh run lên mới ngừng lại.

Cơn sướng đang kéo dài không ngừng đột nhiên dừng lại, điều này làm cho Văn Phi Khanh đang hoàn toàn đắm chìm phải mở mắt ra có chút mờ mịt, cũng dùng phần hông cọ vào hông của Ôn Chiêu. Động tác không tự chủ mà làm ra này khiến cho trong mắt Ôn Chiêu đều là tia nguy hiểm. Nhưng hắn đè xuống ham muốn được bắn ra, dùng bàn tay vuốt ve gò má đỏ bừng của Văn Phi Khanh, khàn khàn nói rằng:  ” Khanh Khanh anh đừng nóng, em muốn để cho anh bắn vào người em nữa.”

chapter content



Văn Phi Khanh bị dục vọng đốt cháy tới không tỉnh táo, giờ đầu óc hơi có chút tỉnh lại. Anh thở dốc nhìn Ôn Chiêu cả người trần truồng, đứng lên đi tới ngăn kéo đầu giường lôi ra một tuýp thuốc bôi trơn rồi quay về.

Ôn Chiêu tách ra đôi chân rắn rỏi cứng cáp, ngồi quỳ ở ngay trên háng của Văn Phi Khanh, một tay vừa tự bôi trơn cho mình, cũng không đặt xuống thêm nhằm trấn an Văn Phi Khanh, vừa mút lấy hai hạt đậu đã đứng thẳng đến hút vừa đỏ vừa sưng, còn thấm ướt nước.

“Em đừng cắn,” Văn Phi Khanh đẩy hắn, lại nhịn không được mà ưỡn hông lên muốn chui vào giữa đùi hắn. Thúc lên mấy lần cuối cùng cũng chọc được vào một chỗ có cảm giác trơn trượt, phần thân phía trước đã nhạy cảm được thấm nước đột nhiên lại cắm vào một lối vào nhỏ chặt, ấm áp mà đang từ từ ngọ nguậy, kẹp chặt thằng nhỏ của anh làm anh sướng chịu không nổi, chỉ muốn cắm sâu thêm vào trong.

Ôn Chiêu có hơi cau mày lại, cố gắng hết sức để thả lỏng, phía sau cũng chưa được mở rộng đầy đủ, nhưng không có gì đáng ngại, cũng không quá đau.

Cây gậy th*t của Văn Phi Khanh đã tiến vào phân nửa, nửa dưới còn thừa lại bị kẹp chặt thật chặt, không thể động đậy, làm anh phải giục Ôn Chiêu “…  Em cử động đi.”

“Anh đừng vội,” Ôn Chiêu trấn an anh, một tay đỡ lấy gốc cây gậy th*t của Văn Phi Khanh, thả lỏng thân thể chầm chậm ngồi xuống, cho tới khi đã hoàn toàn nuốt vào nguyên cây của anh. Cảm giác no đầy căng trướng trong thân thể làm cho cậu cây hàng ở trước người hắn càng thêm cứng rắn, hắn bắt đầu nhấc chân nhấp nhô người.

Văn Phi Khanh phối hợp rút ra đâm vào, lỗ thịt căng mịn mà nóng như lửa làm cho tốc độ nẩy hông lên của anh càng lúc càng nhanh. Anh để ý mỗi khi rút ra rồi lại cắm vào, Ôn Chiêu  “Ư!” một tiếng, một giây kế tiếp đã bị kẹp chặt tới mức suýt muốn bắn ra, anh muốn phải kéo dài khoái cảm này lâu hơn chút.

Ôn Chiêu cũng không nghĩ như vậy, hắn khom lưng hôn môi Văn Phi Khanh mút vào, lực bắp đùi đánh mạnh vào mông, tăng nhanh tốc độ của con c*c vẫn đang ấn vào lại rút ra trong cơ thể mình.

“Chậm lại chút… ” Văn Phi Khanh  lầm bầm nói trong khi vẫn đang đấu cháo lưỡi. Nhưng Ôn Chiêu đang đè nặng trên người anh chẳng những không nghe lời chậm lại, mà còn trực tiếp ôm chặt anh vào trong lòng, dùng lỗ thịt để kẹp chặt anh sướng đến dục tiên dục tử, mở môi tùy ý ngậm vào đầu lưỡi của Ôn Chiêu, vừa mút vừa liếm.

Cơ thể trần truồng ướt rượt mồ hôi của hai người gắt gao ôm lấy nhau, phần cơ thể không ngừng va chạm phát ra tiếng ‘bạch bạch’, tốc độ cũng càng ngày càng gấp rút càng ngày càng nặng nề. Phần hông của Văn Phi Khanh bị đập vào đến đỏ bừng, chân mày càng nhăn dữ hơn nữa.

Văn Phi Khanh muốn bắn ra rồi. Đầu tiên là là anh bị cạ vào mạnh mẽ tới vậy, lại bị lỗ thịt kẹp ấm áp căng tràn kẹp vào tới tận sâu trong. Cộng thêm việc cũng một quãng thời gian rồi anh chưa đắm chìm trong tình dục, dục vọng của thân thể và cơn sướng cảm nhận được rốt cuộc cũng đến lúc phải tiết ra.

“Sắp, sắp bắn… ” Văn Phi Khanh nghiêng đầu qua một bên né đôi môi đang đuổi theo, hé miệng phát ra thanh âm dồn dập:  “A! Nhanh hơn chút nữa… Muốn bắn! … “

Ôn Chiêu đang thở gấp không ngừng chăm chú nhìn khuôn mặt đỏ ửng của anh, nhấc chân nhún lên nhún xuống còn nhanh hơn. Hắn vẫn nhìn đăm đăm vào trên mặt Văn Phi Khanh, do cơn sướng và sắp đến giới hạn đan xen kẽ nhau làm mặt anh nhìn có hơi đau khổ.

“… Ưm!!!”

Văn Phi Khanh ưỡn hông đâm thật sâu vào trong cơ thể của Ôn Chiêu, sau đó bắn ra.

Sau khi Ôn Chiêu thấy Văn Phi Khanh bắn ra rồi mới kéo cái tay vẫn đang quấn chạt bên bả vai hắn, kéo xuống con c*c đã căng đau tới cực điểm của hắn. Sau đó từ từ nhắm hai mắt, vừa cảm nhận luồng khí mới bắn ra vẫn còn ở trong thân thể, vừa dùng cái tay mồ hôi của anh mà đút vào c* mình.

“… Khanh Khanh, ” Ôn Chiêu hôn Văn Phi Khanh khẽ nhếch môi, tiếng nói căng lên khàn khàn dỗ anh:  “Nào, giúp em một chút đi.”

“Hử…? ” Văn Phi Khanh hơi mở mắt, nhìn thấy con mắt Ôn Chiêu bị dục vọng đốt đến cháy sạch đỏ lên, cũng cảm giác được hai tay mình đang nắm một cây gậy sắt vừa thô vừa cứng lại còn nóng hổi, anh theo phản xạ có điều kiện mà dùng sức bóp vào.

“Ưhm!” Ôn Chiêu bị bóp nên la một tiếng, lại bị người yêu nhìn, nhịn không được đã ưỡn mông muốn lên đỉnh. Hắn cắn răng đem tay nắm chặt bưng lại một bên hông của mình, vừa  nặng nề thúc vào lòng bàn tay ướt át, bắn ra từng đợt một.

Bắn ra hết xong Ôn Chiêu không có đi xuống ngay mà, mà ngược lại ôm Văn Phi Khanh thở hổn hển chờ ổn định hô hấp. Còn anh phát tiết xong cũng không muốn di chuyển, để mặc hắn nắm úp sấp trên người mình.

Một lát sau, Ôn Chiêu xoay người nằm một bên cạnh Văn Phi Khanh, lấy khăn giấy để ở một bên mà cẩn thận lau sạch sẽ cho Văn Phi Khanh tinh dịch bị bắn lên người. Rồi mới ôm anh vào lòng, hai người trần truồng đối diện với nhau.

Ôn Chiêu cúi đầu hôn đôi môi đỏ thẫm của anh, gọi một tiếng  “Khanh Khanh. “

“Ưm…?” Văn Phi Khanh đang nhắm mắ, mới mở mắt lên thì mi tâm đã bị hôn một cái.

Mới vừa kết thúc hết một hồi, cơ thể Văn Phi Khanh vẫn hơi ẩm ướt mồ hôi. Ôn Chiêu sợ anh lạnh, kéo tấm thảm trùm lên trên hai người, lại dùng lòng bàn tay hơi thô ráp mà vỗ về lên thắt lưng nhẵn nhụi bóng bẩy của anh. Ôn Chiêu dịu dàng hôn mổ lên đôi môi mọng, nói rằng: “Về sau chúng ta gặp nhau nhiều hơn anh nhé? Em muốn chạm vào anh nhiều lần nữa.”

Nếu như là trước khi xảy ra chuyện này, Văn Phi Khanh nhất định sẽ vẫn còn tỉnh táo mà lịch sự từ chối. Nhưng lúc này ham muốn tình dục chộn rộn nãy giờ trong lòng anh mới được vỗ yên xuống chứ chưa hoàn toàn ngừng lại, nên hiển nhiên cũng sẽ không.

Văn Phi Khanh không đồng ý, nhưng cũng không hề mở miệng từ chối. Chỉ thả lỏng thắt lưng, để tay Ôn Chiêu chậm rãi vuốt ve thân thể anh.