Đêm tịch liêu, tại học viện Sử Đế Lan.
Trịnh An Nhã vẫn đang gắng hoàn thành nốt phần công việc còn lại kể từ sau khi Vương Thiên Ân và cả Uông Sở Diệu rời đi, tất cả mọi công việc quản lý hội học sinh đều do một tay cô ta phụ trách.
Trịnh An Nhã nhìn lên đồng hồ treo tường, hiện tại đã hơn mười một giờ tối.
Bàn tay xoa xoa vào ấn đường lộ rõ sự mệt mỏi, có vẻ như thời gian qua đối với cô ta, thực sự đã trải qua hàng ngàn thập kỷ, là vất vả, căng thẳng không kể xiết.
Không được nghỉ ngơi, lại phải còn phải quán xuyến tất cả mọi chuyện sao cho ổn thoả.
Chuyện nội vụ mới là phiền phức hơn cả, đám học sinh cũng không phải là quá ồn ào, chỉ là hằng ngày, cô ta đều phải soạn thảo ra nhiều hoạt động bàn giao tới những câu lạc bộ, sau đó triển khai các kế hoạch củng cố cho các trưởng ban, mỗi ngày đều phải trải qua nhiều cuộc họp khác nhau, sớm đã thấm mệt.
Trịnh An Nhã cũng chẳng còn tâm trí đâu để giải khuây hay thong thả tụ tập bạn bè như trước.
Đôi khi ngầm nguyền rủa, cớ sự gì mà cô ta lại phải là người quản lý hết tất cả, chẳng phải Chu Hạch Sắc kia cũng là người của Vương gia sao?
Tại sao hiệu trưởng lại có vẻ thảnh thơi hơn Phó chủ tịch hội học sinh chứ?
Nghĩ đến đây, Trịnh An Nhã khẽ nghiến răng, ánh mắt loé lên một tia bất mãn.
Vốn tưởng sau khi đắc cử hoa khôi học viện thì Vương Thiên Ân sẽ chú ý đến cô ta nhiều hơn, nào ngờ mọi chuyện lại chẳng hề xảy ra như dự tính.
Sau khi Trịnh An Nhã lên ngôi Đế hậu học viện Sử Đế Lan, chẳng những bị cắt bớt thời gian riêng tư của bản thân, cô ta còn phải đại diện học viện tham gia các chương trình thực tế do các học viện hoàng gia trên khắp các nước tổ chức, những hội nghị cấp cao dành riêng cho những thành phần tiềm năng và ưu tú nhất trên thế giới, vinh dự hơn hết, Trịnh An Nhã là học sinh duy nhất được đề cử, đại diện cho Trung Hoa Dân Quốc đến tham dự.
Sau cùng, vẫn là cái chức Phó chủ tịch hội học sinh, mà khi trước, cô ta lầm tưởng sẽ cùng Vương Thiên Ân hắn sánh vai cùng nhau chủ trì cục diện.
Không nghĩ đến, cuộc bình chọn vừa mới diễn ra, Chu Hạch Sắc đã thông báo Vương thiếu Vương Thiên Ân sẽ tạm rút khỏi học viện Sử Đế Lan trong khoảng thời gian không xác định, khiến Trịnh An Nhã ngày hôm đó ngoài mất mặt ra, cô ta còn trở thành trò cười cho cả học viện.
Trớ trêu thay, đám người của cô ta trước khi cuộc bình chọn diễn ra, đã đi rêu rao rằng sở dĩ cô ta cùng Vương Thiên Ân sánh đôi cũng là lẽ thường tình, bởi vì, hai nhà sớm đã có hôn ước.
"Đùng" một phát, hắn bỏ đi, làm Trịnh An Nhã chẳng những mất hết thể diện mà còn không tránh khỏi lời đồn đoán là bị Vương Thiên Ân hắn từ hôn.
Mọi chuyện đến thời điểm hiện tại vốn rất bình thường, chỉ có mỗi Trịnh An Nhã là vẫn chưa nhận thức được mọi thứ, cô ta cũng chưa từng nghi ngờ đến việc tại sao ngày hôm đó, Đế vương bỏ đi nhưng học viện vẫn không huỷ bỏ cuộc thi?
Song cô ta vẫn thuận lợi ngồi lên chiếc ghế Đế hậu?
Trịnh An Nhã không biết, cũng chưa từng nghĩ đến.
Nếu nhạy bén, cô ta ắt sẽ nhận ra được, tất cả mọi việc thực chất đều là do một tay Vương Thiên Ân hắn ban cho.
Thừa biết cô ta nóng lòng liên hôn, muốn "gắn kết" cùng hắn trên mọi mặt trận, Vương Thiên Ân liền cho Trịnh An Nhã được toại nguyện.
Trước ngày công bố kết quả, hắn đã sai Chu Hạch Sắc để cô ta ngồi lên chức vị Đế hậu như mong muốn, sau đó sẽ công bố tin tức hắn sẽ rời khỏi đây, chờ khi hắn đã thực sự rời khỏi, Chu Hạch Sắc sẽ làm theo chỉ thị trước đó, tuyên bố với cánh báo chí, và bước cuối cùng là bắt cô ta gánh vác hết mọi trách nhiệm của "người cầm quyền".
Còn nhớ ngày hôm đó, tin nhắn cuối cùng mà Vương Thiên Ân gửi cho Chu Hạch Sắc trên WeChat:
"Thư ký Chu, khoảng thời gian này, tôi cho phép ông được nghỉ ngơi."
Bây giờ nghĩ lại mới thấy, "nghỉ ngơi" mà hắn nói, loại từ này đích thị là nghỉ hưu thì đúng hơn.
Bởi vì sau khi hắn rời đi, đây cũng là khoảng thời gian rảnh rỗi và nhẹ nhõm nhất từ trước đến giờ của Chu Hạch Sắc, tính từ lúc ông ta bắt đầu đặt chân đến Vương gia, phục vụ cho Vương Thiên Ân hắn cho đến thời điểm hiện tại.
Đây quả thật là một phần thưởng đắt giá sau những chuỗi ngày bị hắn khủng bố tinh thần.
Nói đi cũng phải nói lại, ông ta nên cảm ơn Trịnh An Nhã mới phải.
...
Trịnh An Nhã thu dọn đống giấy tờ trên bàn một lượt, khẽ nhìn quanh, vơ lấy chiếc túi xách Chanel đi ra ngoài.
Đóng sầm cửa lại, ánh đèn vàng trắng nơi hành lang soi sáng cả một vùng trời.
Khác với những trường học tầm thường, học viện trứ danh đương nhiên vật chất là không thể không nói đến, riêng chỉ với những cột đèn LED chạm khắc tinh xảo lên đến hàng vạn tệ một ngọn đã một thứ gì đó rất xa xỉ rồi.
Ấy vậy mà ở đây, cứ cách năm mét là sẽ có một ngọn đèn. Cả học viện rộng như chục cái trung tâm thượng mại gộp lại, đếm sơ sơ chắc cũng khoảng hơn trăm ngọn.
Dù không có học sinh hay giáo sư thì đèn và các thiết bị điện tử ở học viện vẫn hoạt động hai mươi tư giờ.
Bất cứ ai đi ngang qua, đều không thể tránh khỏi ánh sáng huyền ảo và rực rỡ khi màn đêm buông xuống tại nơi đây.
Một thứ ánh sáng đẹp lung linh, không kém phần xa hoa tráng lệ khiến cả học viện về đêm chẳng khác gì một cung điện hoàng gia nguy nga lộng lẫy.
...
Thanh âm khoá cửa bằng thẻ từ vang lên.
Vậy là kết thúc một ngày dài.
Trịnh An Nhã bóp nhẹ vào gáy cổ, cảm giác như tứ chi sắp vỡ vụn, cứ ngày nào cũng phải ở phòng hội học sinh ngồi làm việc đến hàng chục giờ như thế, cô ta thầm nghĩ...
Không sớm thì muộn, chẳng cần đến bản thân mắc bệnh thì cũng sẽ tự khắc mà chết sớm.
Bước vào trong thang máy xuống tầng hầm đỗ xe, học viện giờ này đã hơn mười hai giờ. Xung quanh ngoài bảo an ra, vốn cũng chẳng còn ai.
Đang lục lọi trong chiếc túi xách tìm cái điều khiển ô tô.
Bỗng...
Chuông điện thoại vang lên.
Trịnh An Nhã đảo mắt một vòng mới nhấc máy, dường như là cuộc gọi đến của kẻ mà cô ta không mấy thiện cảm.
Chưa kịp nói "A lô", đầu dây bên kia đã cất tiếng nói ra một điều gì đó, ngay lập tức, khiến mọi động tác của Trịnh An Nhã trong nháy mắt đều dừng lại.