Này Vương Ác Thiếu, Chớ Làm Loạn!

Chương 198






"Đồ lười, dậy mau! Đồ lười, dậy mau!"

Đồng hồ báo thức trên bàn đột nhiên vang lên, Uyển Đình Nhu mắt nhắm mắt mở phát hiện mình đang ngủ trên bàn học.

Nhớ lại, cô nhớ rằng tối qua về nhà đã là một giờ sáng, mà sáng nay may mắn không có tiết học nên tối qua cô mới đồng ý về muộn một chút, ra ngoài hàn thuyên cùng với Cố Tử Nam.

Gặp lại cố nhân đúng là rất vui, nhưng không hiểu sao, từ tối qua đến hiện tại, sau những lời nói đó của hắn, cảm giác... lại không giống như vậy?

Đáng lẽ phải là rất hạnh phúc, nhưng vì những lời nói đó, cảm xúc hiện tại của cô ngoài hai chữ "khó xử" ra thì không còn cảm thấy vui vẻ nữa.

Vốn dĩ đang rất tốt... không phải sao?

Cô thích hắn... nhưng chỉ với tư cách là một người bạn, một người thân, hắn là một đàn anh mà cô rất quý mến, khác hoàn toàn với cảm giác khi cô ở cạnh Vương Thiên Ân... Cô biết, cho đến hiện tại, hắn vẫn từng chưa thốt ra ba chữ "anh yêu em", nhưng đối với cô mà nói, bấy nhiêu đó cũng là đủ lắm rồi, đợi khi hắn quay trở lại, không phải vẫn còn có rất nhiều cơ hội để nói sao?

Khoảng thời gian ở cạnh hắn, tuy ngắn ngủi nhưng lại vô cùng hạnh phúc, từng giây từng phút trôi qua đều ngập tràn tiếng cười, ngọt ngào giống như kẹo bông vậy.

Uyển Đình Nhu thở dài.

Cô úp mặt xuống bàn, nhớ đến những lời mà tối qua, mình đã phải cố hết sức mới có thể thốt ra được...

"Anh Tử Nam... Em thật sự rất quý mến anh, nhưng mà..."

Cô bấu mạnh vào lòng bàn tay.

"Em... em yêu A Hạo nhiều lắm, anh ấy chỉ là đi du học thôi, em đã hứa với anh ấy... Em sẽ đợi anh ấy quay về, anh ấy cũng đã hứa với em... nhất định sẽ quay trở lại. Chính vì vậy, em không thể phụ lòng tin của anh ấy. Anh Tử Nam... em xin lỗi. Em hi vọng chúng ta vẫn có thể là bạn tốt của nhau, bạn tốt... giống như chúng ta đã từng."

Uyển Đình Nhu vừa dứt lời, một bầu không khí bỗng nhiên im bặt...

Bạn tốt của nhau... như chúng ta đã từng ư?

Ánh mắt Cố Tử Nam bất giác sụp xuống, có chút thất vọng, qua vài phút mới nhếch khẽ khoé môi hỏi...

"Anh ta tốt đến vậy sao? Một người có thể khiến em dùng cả thanh xuân để chờ đợi... Ghen tị thật đấy."

Uyển Đình Nhu vẫn cúi mặt nhìn chằm chằm xuống bàn, giờ phút này mà muốn cô ngẩng mặt lên, mắt chạm mắt, đối diện với khuôn mặt đó để nói chuyện... Cô thà chết còn hơn!

Đáp lại cái gì bây giờ? Anh Tử Nam... không phải là ghét mình rồi chứ?

"Tiểu Nhu..."

Cố Tử Nam dịu dàng gọi tên.

"Anh không trách em, cũng không ghét bỏ gì em đâu, ngẩng mặt lên nói chuyện đi."

Uyển Đình Nhu chậm rãi nhìn lên, ánh mắt mang theo sự ái ngại, pha chút ngượng ngùng, cô vô thức cắn lấy môi dưới, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt hắn.

Đúng là từ bé đến lớn, Cố Tử Nam vẫn luôn như vậy, người anh này, luôn luôn nhìn thấu được cô. Uyển Đình Nhu nghĩ thầm...

Không biết là vì cô quá đơn giản hay vì hắn tinh tường nên mới có thể dễ dàng bắt được cảm xúc của cô?

Lúc nào cũng vậy, chính xác đến mức, đôi khi khiến cô cảm thấy có chút khó chịu.

Uyển Đình Nhu im lặng vài giây, hít một hơi sâu, cố nói ra thêm một câu...

"A Hạo rất tốt... anh đừng lo."

Cố Tử Nam cười mờ ám, như có ý chỉ gì đó, đôi mắt ánh lên một tia sáng, hắn nhấp một ngụm cà phê, nhàn nhạt hỏi...

"Sao em có thể chắc chắn là anh ta sẽ quay trở lại?"

"Em biết!"

Uyển Đình Nhu dõng dạc đáp, khuôn mặt lộ rõ sự kiên định.

"A Hạo không gạt em, anh ấy nhất định sẽ quay lại, vì anh ấy đã h..."

"Một lời hứa không thể chứng minh được điều gì đâu."

Cố Tử Nam bất giác cắt lời.

"Tiểu Nhu, em không biết môi trường đại học có rất nhiều "hoa thơm cỏ lạ" sao? Một người đàn ông sao có thể kìm nén hết tất cả những dục vọng đó chứ? Cho là hắn thật sự quay trở lại, nhưng làm sao em biết chắc chắn... hắn không làm gì có lỗi với em? Kể cả khi hắn muốn em đợi? Ba năm? Bốn năm? Kể cả năm năm em cũng đợi sao?"

"Ừm."

"..."

Cố Tử Nam thoáng ngạc nhiên, một đôi con ngươi mở to, bất giác nhíu mày, vừa định nói ra thêm điều gì đó thì Uyển Đình Nhu tiếp lời...

"Nghe có vẻ vô lý, nhưng nếu anh ấy muốn, đừng nói đến năm năm, kể cả mười năm... em cũng sẽ cam tâm tình nguyện đợi anh ấy."

Kể cả mười năm ư?

Cố Tử Nam thật sự không thể nghe tiếp được nữa, hắn thật muốn biết, gã đàn ông khiến người con gái mà hắn yêu là ai? Gia thế mặt mũi ra sao? Thật muốn mặt đối mặt để khẳng định với hắn...

Cô ấy là của tôi! Vốn dĩ từ trước đến giờ đều là của tôi! Anh là ai? Rốt cuộc là vì cái gì? Dựa vào đâu mà anh chỉ là người đến sau lại có thể khiến cô ấy yêu sâu đậm đến vậy?

Tiểu Nhu... em điên rồi!

Cố Tử Nam cúi mặt, bất giác cắn chặt răng, bàn tay đặt dưới bàn sớm đã cung thành nắm đấm, xung quanh hắn giống như một toả ra một luồng u ám.

Muốn làm đối thủ của tôi sao... Nghĩ mình là ai?

Hắn đường đường là Tổng giám đốc của tập đoàn Hoàn Cầu mà lại không sánh bằng một thằng nhãi nhép vô danh tiểu tốt ư?

Chuyện quái gì vậy?

"Anh Tử Nam..."

Uyển Đình Nhu khẽ gọi, vô tình cắt ngang dòng suy nghĩ của Cố Tử Nam, cô cười khổ...

"Những lời anh nói, em sẽ ghi nhận, em biết anh quan tâm em, em thật sự cảm thấy may mắn lắm, nhưng em không thể đón nhận anh bằng một thứ tình cảm nào khác ngoài tình bạn và tình thân được. Thứ lỗi cho em... nhé."

"Động lực nào để khiến em tin tưởng hắn đến vậy?"

Trong không khí có chút ngưng trệ.

Dưới ánh đèn, ánh mắt của Uyển Đình Nhu sáng trong như ngọc, giọng nói nhẹ nhàng tựa dòng nước...

"Ngày kỉ niệm hằng tháng, anh ấy sẽ gửi cho em một món quà."

Cố Tử Nam nhếch môi cười, dường như đã nhìn thấu được vấn đề trong lòng cô rồi...

"Vậy nếu một lúc nào đó, hắn không còn gửi nữa, có phải em sẽ không đợi hắn nữa không?"

Uyển Đình Nhu thoáng sửng sốt, biểu hiện vô tình lọt vào trong tầm mắt của Cố Tử Nam.

"Quả nhiên là như anh nghĩ."

Cố Tử Nam cười ôn hòa mà hết sức quyến rũ...

"Anh biết, em dựa vào những món quà đó để làm tin, để khẳng định rằng hắn vẫn đang quan tâm em, vậy nên một lúc nào đó, chỉ cần hắn không gửi cho em nữa, lòng em chắc chắn sẽ bị lung lay, em sẽ không còn niềm tin vào mối quan hệ này nữa, mặt khác, em cũng chưa thể khẳng định được là có nên tiếp tục chờ đợi hắn trong vô vọng nữa không... Anh nói đúng chứ?"

Trong giọng nói thản nhiên của Cố Tử Nam mang theo vẻ khẳng định, ánh mắt sắc bén thâm thúy chăm chú nhìn vào đường nét dịu dàng có hơi lảng tránh trên gương mặt của Uyển Đình Nhu, thấy cô không dám trả lời, hắn được đà nói tiếp...

"Hắn hứa với em sau năm năm sẽ quay trở lại, vậy nếu sau năm năm, hắn vẫn chưa quay trở lại thì sao?"

"Em..."

Cố Tử Nam mỉm cười, xoa đầu Uyển Đình Nhu...

"Không cần phải trả lời ngay đâu, anh biết, đối với người mình yêu thương, nhất thời buông bỏ là không thể, anh cũng không muốn khiến em phải khó xử."

Uyển Đình Nhu ngẩng mặt lên, nhìn Cố Tử Nam không chớp mắt.

"Anh bằng lòng cùng em chờ đợi. Em đợi hắn, anh sẽ đợi em. Chỉ cần đến lúc đó, em chịu quay lại nhìn anh, cho anh một cơ hội... Vậy là đủ rồi."