Này Vương Ác Thiếu, Chớ Làm Loạn!

Chương 187




"Phải."

Tiêu Lang quay sang nhìn Uyển Đình Nhu.

"Bọn họ tiếc tiền boa nên mới phải ra ngoài, quán bar không thu được hoa hồng từ tiếp viên nên bọn họ không thể thăng cấp là chuyện hiển nhiên. Quy luật phải là ở trong địa bàn của Bar Kim Cát thì mới được tính là "đóng góp tích luỹ". Tiền đóng góp sẽ được quy thành điểm tích luỹ để thăng hạng. Cũng giống như tên Vương Thiên Ân đó, hắn luôn thực hiện đúng quy tắc của quán bar, chính vì vậy nên mỗi đêm như thế, hắn vung tay rất hào phóng, tiền boa lẫn tiền rượu có khi lên đến cả triệu tệ, hoa hồng mỗi cuộc vui thu lại quả thực không nhỏ, trước đây hắn không thường xuyên đến đây, nhưng sau khi chia tay ả siêu mẫu đó thì từ thành viên cấp C chỉ trong một năm lại có thể nhanh chóng vượt đến cấp S. Tổng số tiền đóng góp hiện tại đã lên đến 160 tỷ (nhân dân tệ) rồi."

"C... Cái gì? 160 tỷ* ư?"

Uyển Đình Nhu hét lớn, vẻ mặt phải nói là kinh ngạc đến ngu người, cánh môi cô giật giật, cả thân thể cứng đờ giống như bức tượng đá, nhờ Tiêu Lang đáp lại một tiếng "Đúng vậy" mà cô mới có thể hoàn hồn đáp...

"Ban nãy khi anh nói gã đó bị điên tôi còn có chút ngờ vực, hiện tại sau khi nghe xong thì tôi đã có thể khẳng định được rồi."

Uyển Đình Nhu thở dài, Tiêu Lang ngồi bên cạnh cười như được mùa, cô nhắm mắt lại, thầm nghĩ...

Con người sao có thể điên khùng như vậy chứ?

Không phải điên bình thường mà là điên đến vô độ... Điên đến mất kiểm soát!

Ai đó hãy đưa tôi trở về Trái Đất với...

Uyển Đình Nhu giống như nghe phải một câu chuyện sốc đến tận óc, phút chốc khiến cô chấn kinh, cô nhắm mắt lại, ngả lưng ra sau, hai bàn tay đan xen nhau đặt lên đùi, bình tâm suy nghĩ thật chậm vẫn không thể nào tiêu hoá nổi nó.

Câu chuyện này có thật...

Uyển Đình Nhu lầm bầm, điều quan trọng phải khẳng định lại ba lần.

Cô thật muốn xem xem rốt cuộc cái tên đó mặt mũi ra sao? Bổ đầu hắn ra để chiêm ngưỡng bộ não "điên khùng" của hắn, cũng chẳng biết là hắn có não hay không mà sao lại tiêu xài một cách ngu xuẩn đến vậy?

Đến nơi được hồi lâu nhưng Tiêu Lang vẫn đang ngắm nhìn dáng vẻ niệm chú của cô, hắn phì cười, gọi cô đến lần thứ hai thì cô mới giật mình quay sang, nhìn Tiêu Lang đang chống tay nâng đầu nhìn cô, khoé môi khẽ nhếch lên...

"Chào mừng đến với xã hội thượng lưu."

Uyển Đình Nhu hít một hơi sâu, cô đảo mắt, "Hừ" lạnh một tiếng rồi bước xuống xe, không quên cúi đầu chào tạm biệt Tiêu Lang, khẽ xoay người...

Tôi không hiểu... và cũng không bao giờ muốn hiểu!

Uyển Đình Nhu đi đến cửa chính, đoạn cô đang lục trong túi xách tìm chiếc chìa khoá, Tiêu Lang có gọi tên cô, bất giác khiến cô quay lưng lại.

"Nhớ suy nghĩ cho thật kĩ. Tôi đợi cô."

Nói xong, hắn ấn tay để cửa sổ đẩy lên trên, đẩy đến khi khuất hẳn người ngồi bên trong mới đạp ga rời đi.

...

Uyển Đình Nhu trằn trọc cả đêm, cô dù muốn ngủ cũng không thể ngủ, có quá nhiều vấn đề phải suy nghĩ.

Song, lại nghĩ đến những điều kiện mà Tiêu Lang đưa ra quả thực rất có lợi đối với cô, hiện tại một công việc lương cao như vậy trong hoàn cảnh này thật sự rất cần thiết.

Uyển Đình Nhu xoay người, ôm chặt chú gấu teddy vào lòng, cô thầm nghĩ, nếu hắn đã đề nghị như vậy, lại còn có thể đảm bảo an toàn cho cô, vậy thì sao cô phải chần chừ, đâu còn điều gì khiến cô cảm thấy bất an nữa... đúng không?

Sáng hôm sau, khi Uyển Đình Nhu mở mắt dậy đã là mười hai giờ trưa, hôm nay là chủ nhật, cô không có tiết học, lại là ca làm của Lý Hân Nghiên nên ngày hôm nay khá thoải mái, cô vươn vai, với lấy chiếc điện thoại cùng lấy tấm danh thiếp ngày hôm qua vẫn còn nằm trong túi áo của cô, nhắn tin cho Tiêu Lang, nội dung tin nhắn chỉ vỏn vẹn ba chữ...

"Tôi đồng ý."

Vừa ấn gửi, chưa đến mười giây sau, người bên kia đã trả lời lại...

"Rất cảm ơn cô. Tôi sẽ cho người nhanh chóng soạn thảo hợp đồng gửi qua, 5 giờ chiều ngày hôm nay gặp nhau tại Bar Kim Cát nhé. Tôi mời cô ăn cơm."

Hoàng hôn dần buông xuống, thời gian trôi qua rất nhanh, rõ ràng là vừa mới ngủ dậy nhưng chớp mắt một cái đã đến giờ hẹn.

Uyển Đình Nhu vốn định bắt xe đến Bar Kim Cát, nhưng vừa ra đến cửa đã có sẵn một người đàn ông mặc vest đen đợi cô, nhìn thấy cô, gã vội đi vòng qua, khẽ cúi đầu mở cửa, chìa tay vào.

"Cảm ơn."

...

Đến Bar Kim Cát

Uyển Đình Nhu dựa theo động tác của Tiêu Lang ngày hôm qua, tự mình ấn lên văn phòng của hắn. Bên trong, ngoài người đàn ông cao ráo cùng với một bộ y phục mới ra thì cảnh tượng xung quanh đều không có gì thay đổi.

Cả hai cùng nhau ngồi xuống, Tiêu Lang đưa qua cho cô bản hợp đồng đã được chỉnh sửa lại theo ý của cô, đề nghị cô xem lại một lần nữa.

Uyển Đình Nhu lật lật từng trang, một trang có khi đọc đến ba bốn lần, mất gần hai tiếng, rốt cuộc cũng khiến cô cảm thấy hài lòng.

Uyển Đình Nhu và Tiêu Lang cùng đặt bút xuống ký tên, ký một lượt, cả hai đồng thời đẩy hai bản hợp đồng trao đổi ngược lại với đối phương.

Tiêu Lang nhấc bút lên, thở phào nhẹ nhõm, hắn nhìn Uyển Đình Nhu, cười nhạt, cả hai cùng đứng lên, hắn chìa tay về phía cô...

"Hợp tác vui vẻ."

Uyển Đình Nhu cũng thuận theo mà bắt lại...

"Hợp tác vui vẻ."

...

(*): hơn 500 ngàn tỷ VNĐ.