Này Vương Ác Thiếu, Chớ Làm Loạn!

Chương 177




"Ý chị là... Lần này ngon hơn hẳn lần trước đó!... Cái hôm Đông Chí đấy, lúc cậu ấy sang nhà có đưa cho chị một đĩa sủi cảo... hương vị lần đó kém xa lần này."

"Khi trước Đông Chí anh đã từng làm rồi mà, có nhờ Hân Nghiên mang sang cho em đấy..."

Uyển Đình Nhu nằm suy nghĩ một lúc lâu, sau khi xâu chuỗi lại tất cả thì cuối cùng cũng đã nhớ ra.

Hôm đó Lư Khâu có nói với cô những lời lẽ kì quặc, giống như muốn thể hiện một điều gì đó nhưng vì Vương Thiên Ân không hề đề cập đến hay nói gì với cô nên sau khi nghe xong, cô chẳng những không tức giận, ngược lại còn cảm thấy có chút khó hiểu, vốn định tìm hiểu xong mọi việc mới "xử tội" hắn, ai ngờ chưa kịp chất vấn thì một người đã bay sang Mỹ, một người thì không còn tồn tại trên cõi đời này nữa rồi...

Vậy ra hôm đó Nghiên Nghiên nói ghé sang nhà đưa đồ ăn tối... là đưa sủi cảo giúp anh Âu Dương.

Uyển Đình Nhu cười nhạt, cô xoay người qua ôm trọn chú gấu bông bằng thân vào lòng, tự hỏi...

"Mày nói xem... Có phải ngày hôm đó A Hạo là muốn mang đĩa sủi cảo của anh Âu Dương vứt vào sọt rác, ngay đúng lúc chị Lư Khâu nhìn thấy nên anh ấy mới cho chị ấy... Phải không?"

Cô nhìn chăm chú vào con gấu bông, khoé môi khẽ cong lên, không nén được liền bật cười, cô quay phắt qua lấy chiếc điện thoại ấn gọi cho một ai đó... Đầu dây bên kia vừa cất tiếng "A lô" thì Uyển Đình Nhu đã cười khúc khích, hét lên...

"Thiên thạch rơi!!!"

"Cái gì?"

Lý Hân Nghiên hét toáng, Uyển Đình Nhu còn chưa kịp nói thêm lời nào thì cô đã cúp vội, chưa đầy mười phút sau đã có mặt ở trước nhà Uyển Đình Nhu, ấn chuông "ting toong"...

Gì vậy chứ? Cậu ấy là siêu nhân sao?

Uyển Đình Nhu chạy ù xuống lầu, mở cửa ra...

"Có... có chuyện gì? Khai mau... còn được khoan hồng!"

Lý Hân Nghiên đứng trước cửa nhà Đình Nhu, cô thở hồng hộc, hai tay chống xuống đầu gối.

"Cậu bắt sóng đỉnh cao thật đấy! Không hổ danh là chân chạy vặt số một của Vỹ Kỳ quán nha!"

Uyển Đình Nhu cười, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên, cô giơ ngón cái lên, vỗ vỗ vào vai người bạn thân, cô không nghĩ còn chưa đếm tới một trăm thì Lý Hân Nghiên đã xuất hiện?

"Biết sao được... Báo động đỏ mà!"

Lý Hân Nghiên bắt taxi qua nhà Uyển Đình Nhu, nhà cô và cô bạn thân cách nhau chưa tới một cây số, hơn nữa còn có đường tắt, nếu đi xe máy sẽ đi rất nhanh, nhưng vì trời đã khuya nên cô đành bắt taxi đi đường ngoài nên mới phải đánh một vòng xa hơn bình thường.

Lý Hân Nghiên cười ma mãnh, nhướn nhướn đôi mày xinh đẹp, đẩy đẩy cùi chỏ vào cánh tay Uyển Đình Nhu...

"Thế nào? Khi trước có mỗi tớ dùng báo động đỏ, hiện tại đến cậu cũng dùng... Có phải là đã để ý đến anh chàng nào rồi phải không?"

Lý Hân Nghiên chầm chậm bước tới, cô khẽ híp mắt, tinh nghịch cù lét vào người Đình Nhu.

"Khai! Khai mau!"

"Đừng! Thôi... Thôi mà... tớ xin! Nhột quá!"

Uyển Đình Nhu cười chảy cả nước mắt. Khuôn mặt cô vốn đang trắng hồng, nghe thấy Lý Hân Nghiên hỏi bỗng chuyển sang ửng đỏ như quả táo chín.

Song, qua một tràn cười giòn giã, cô mới khẽ cúi mặt, ngượng ngùng đẩy vào lưng Lý Hân Nghiên đi vào trong...

"Vào nhà trước đi rồi nói."

Chính bản thân cô cũng không ngờ tới, một con người tham công tiếc việc như cô, đã từng nói trước khi tốt nghiệp sẽ không yêu ai, nhưng hiện tại lại vì một người mà mình đã từng giới thiệu với cô bạn thân là hàng xóm tá túc, ngay lúc này lại phải dùng báo động đỏ - báo động chỉ để nói về những người khác giới, cụ thể là chuyện bạn trai, mà ở đây, cô và Lý Hân Nghiên lại gọi tắt bằng một từ đó là "đàn ông".

...

"Phụt!!!... Cái gì???"

Lý Hân Nghiên đang uống nước, nghe cô bạn thân nói đến việc cô ấy và cái gã hàng xóm mà cô ghét đã quen nhau được một tháng thì vô thức phun hết ra ngoài, không kịp phản ứng liền ho sặc sụa.

Hai người ngồi đối diện nhau, nhìn thấy một màn quá khích trước mắt, Uyển Đình Nhu nhanh chóng đứng dậy, đi vòng qua, rút liên tiếp mấy tấm khăn giấy ra chậm chậm lên người Lý Hân Nghiên, vuốt vuốt vào lưng.

Cô cười giả lả, cố dùng giọng điệu mềm mại nhất để hỏi han...

"Cậu... không sao chứ?"

Lý Hân Nghiên định thần, ngẩng mặt lên, âm giọng không khỏi tăng thêm một bậc...

"Này! Cậu được phết đấy! Chuyện động trời như vậy mà giấu tớ đến tận một tháng? Uổng công tớ còn mua cho cậu cái dụng cụ chích điện?"

Lý Hân Nghiên xỉ xỉ vào người Uyển Đình Nhu...

"Giờ thì hay rồi! Cậu chẳng những không chích hắn mà còn để hắn ch... ưmm... ưm"

"Trời ơi!!!"

Uyển Đình Nhu vội bụm miệng Lý Hân Nghiên lại, cô dáo dác nhìn quanh...

"Cậu nói cái gì vậy? Bọn tớ chỉ mới hôn nhau thôi mà?"

Uyển Đình Nhu vô thức cắn lấy môi dưới, cảm giác nói dối như vậy quả thật có hơi tội lỗi, nhưng nếu không giấu bớt đi thì có lẽ, hậu quả sẽ càng nghiêm trọng hơn gấp bội.

May là mình chỉ mới nói có vậy, nếu cậu ấy biết mình và A Hạo đã đến mức nằm cùng một giường, chắc cậu ấy sẽ...

"Ôi trời! Tôi khổ thân quá mà! Làm người tốt đúng là thừa thãi..."

Lý Hân Nghiên hất mái tóc, phẩy phẩy cái tay để khí lạnh luồng vào cổ áo, phải thật bình tĩnh, cô tự nhủ... phải quạt thật mạnh vào, kẻo lát nữa không kìm chế được có lẽ cô sẽ thở ra lửa mất.

"Từ ngày đầu tiên nhìn cái tên đó là tớ đã biết hắn không phải là người đàng hoàng rồi! Người gì mà vừa đáng sợ lại còn cộc cằn thô lỗ. Có ai ngờ chỉ mới có một tháng mà tên đó đã cưa đổ được cậu đâu? Đây rõ ràng là mưu đồ bất chính mà!"

"Mưu đồ bất chính gì chứ? Thật ra... A Hạo không giống như cậu nghĩ đâu. Anh ấy..."

"Ha! Mới chỉ có nói mấy câu mà đã bắt đầu bênh vực tới tấp rồi. Hừ! Tôi hiểu mà... Hiểu tất! Hiện tại chỉ có mỗi tôi là người xấu thôi."

"Thôi mà... Cho tớ xin lỗi. Không phải là tớ cố ý giấu cậu đâu."

Uyển Đình Nhu giơ ba ngón tay lên.

"Tớ thề đấy!"

Lý Hân Nghiên nhìn Đình Nhu hồi lâu, cô thở dài...

"Đùa với cậu chút thôi."

Cô kéo Đình Nhu đến bên sô pha, ngồi xuống, nắm lấy tay Đình Nhu đặt trọn vào trong lòng bàn tay mình, nhẹ nhàng nói...

"Cậu một mình bấy lâu nay, nếu anh ta thật sự tốt với cậu thì tớ nên mừng cho cậu mới phải. Chỉ là..."

Nét mặt Lý Hân Nghiên thoáng chần chừ...

"Chỉ là thế nào?"

Đôi mắt bồ câu của Uyển Đình Nhu nhìn chăm chú Lý Hân Nghiên, dáng vẻ mang theo sự chờ đợi.

"Chỉ là anh ta đẹp trai quá! Tớ sợ những gã như vậy sẽ vướng mệnh đào hoa, tớ không muốn cô gái của tớ phải chịu khổ."

Lý Hân Nghiên bĩu môi, đảo mắt, khẽ quay mặt sang hướng khác nhỏ giọng...

"Thà bình thường như anh Âu Dương còn hơn."

"Tớ nghe đấy nhé!"

Uyển Đình Nhu nghiêm nghị nhìn Lý Hân Nghiên, cô gằn giọng, bất giác khiến Lý Hân Nghiên giật mình, quay mặt sang liền cười xoà, vỗ vỗ lên tay Đình Nhu...

"Tớ chỉ là muốn tốt cho cậu thôi, nói như vậy đâu có nghĩa là..."

"Anh Âu Dương cũng đã biết rồi."

Uyển Đình Nhu bất giác nói chèn vào.