Này Vương Ác Thiếu, Chớ Làm Loạn!

Chương 163






"A Hạo, anh có nghe em nói gì không?"

Uyển Đình Nhu nhẹ giọng nói.

"Em hỏi gì?"

Hắn ngẩng đầu lên nhìn cô.

"Thì, chính là chuyện đó... Em nói chị Lư Khâu không cố ý làm em té cầu thang đâu, anh đừng..."

"Tránh xa cô ta ra!"

Vương Thiên Ân trầm thấp nói, nhưng trong giọng nói lại mang vẻ bắt buộc, giống như ra lệnh.

Uyển Đình Nhu càng nói càng nhỏ, bởi vì cô biết trong lòng hắn đang không vui, cũng biết hắn đang muốn cái gì nên không dám nói thêm.

Vương Thiên Ân thật không ngờ chỉ mới xa cô có vài phút mà cô đã xảy ra nhiều chuyện đến vậy, nếu hắn không về kịp thì sao?

Lại giống như lần đó ư?

Không!

Vương Thiên Ân bất giác siết chặt cuốn băng quấn.

Hắn nhất định sẽ bảo vệ cô đến phút cuối cùng, trước khi rời khỏi đây, nhất định phải giải quyết ả đàn bà đó!

Vương Thiên Ân nghĩ ngợi hồi lâu, cánh môi chợt câu lên một đường cong, giống như đang cười, lại giống như đang tập trung...

"Tiểu Uyển..."

Hắn ghé lại gần cô, hít lấy mùi hương hoa cỏ thanh mát trên người cô, trong mắt chợt hiện lên vẻ trìu mến...

"Muốn ở bên cạnh tôi không?"

"Anh trả lời chẳng liên quan gì cả."

Uyển Đình Nhu hơi chau mày, bị câu hỏi đột ngột này của hắn làm cho ngơ ngẩn, qua một lúc lâu mới thì thầm nói...

"Đương nhiên là muốn, nhưng mà... có lúc anh rất hung dữ, anh không biết trước đây anh đáng sợ đến thế nào đâu? Lúc đó em... Em không thích."

Vương Thiên Ân nhếch mép cười...

"Sau này nếu em ngoan ngoãn, tôi sẽ luôn rất tốt, rất tốt với em."

Vương Thiên Ân sát trùng xong vết thương, đoạn hắn băng bó thật tỉ mỉ, lại nhẹ nhàng vươn một tay ra choàng qua thắt lưng Đình Nhu, kéo cô nhích lại gần, rất nhẫn nại, hết mực sủng ái nhìn cô.

"Rất tốt, rất tốt..."

Đình Nhu lặp lại hai chữ này mấy lần, cô vẫn chưa hiểu rất tốt rất tốt nghĩa là thế nào, rốt cuộc là tốt đến đâu?

"Ừm."

Vương Thiên Ân cười nhạt, nhìn vẻ mặt ngây ngô của cô mà không khỏi bật cười thành tiếng, lại như một thói quen vuốt lấy mái tóc mềm mượt như suối của cô.

"Thật không?"

Vẻ mặt Đình Nhu càng mê mang, đôi mày cũng vô thức cau lại.

"Nhưng mà... Nhưng mà, em..."

Cô "nhưng mà" nửa ngày cũng không biết mình nên nói cái gì, mọi chuyện hình như rất tự nhiên lại có gì đó không đúng?

"Có muốn gả cho tôi không?"

Vương Thiên Ân ngắt lời cô, rất ranh ma, liền hỏi thẳng.

"Kết hôn là chuyện hệ trọng, không thể hỏi bừa như vậy."

Uyển Đình Nhu không trả lời, ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn hắn, ấn đường hơi nhíu lại.

"Tôi chỉ nghĩ là nếu đã kết hôn thì phải kết hôn với người mình yêu, chỉ đơn giản là vậy thôi."

Vương Thiên Ân nhìn cô đầy hứng thú.

"Nhưng mà... Trước đó anh rõ ràng đã nói anh còn phải đi du học, nếu chẳng may anh sang nước ngoài gặp được một ai khác, không còn nhớ đến em nữa..."

"Sẽ không."

Vương Thiên Ân bất giác cắt lời, nét mặt mang theo sự kiên định, hắn chăm chú nhìn cô, đôi con ngươi không hề lay động.

"Hừ, em không tin đâu nhé! Đừng hòng giở trò lừa gạt con nít."

Đình Nhu tinh nghịch lè lưỡi nhìn hắn, cô xoay mặt sang hướng khác phản bác, hai tay khoanh trước ngực, đáng yêu như một chú mèo nhỏ, ngoan ngoãn ngồi trong lòng hắn.

Vương Thiên Ân khẽ cong môi, đưa tay lên sờ vào khuôn mặt xinh đẹp của cô, rê nhẹ xuống chiếc cằm nhỏ nhắn...

"Tôi chung thuỷ lắm đấy."

Hắn nhướn một bên mày ngài ranh mãnh, vẻ mặt cùng giọng nói có chút đùa cợt.

"Lấy gì để chứng minh?"

Vương Thiên Ân đảo mắt một vòng, nhếch mép cười, hắn ôm cô chặt hơn, cúi đầu cắn nhẹ lên da thịt mẫn cảm của cô, khiến cho cô run lên.

"Đừng... Đừng đùa nữa, nhột quá!"

Cuối cùng trên gương mặt trắng nõn của Uyển Đình Nhu cũng có chút ửng hồng, cơ thể mềm mại dựa vào lòng hắn, trong giọng nói lo lắng có thêm một chút hồn nhiên cùng nũng nịu của con gái.

Dáng vẻ này của cô làm dấy lên một cơn sóng tình trong lòng Vương Thiên Ân, đôi mắt vốn rất sắc bén kia trở nên tối lại. Ngay sau đó, hắn liền cúi người xuống...

"A Hạo..."

Uyển Đình Nhu hiểu rõ ý nghĩa toát ra từ đôi mắt hắn, vội vàng chống tay lên lồng ngực rắn chắc của hắn...

"Anh còn chưa trả lời câu hỏi của em?"

Trong giọng nói nũng nịu có thêm chút phản đối.

Vương Thiên Ân thở dài một hơi, sau đó âu yếm nhìn cô, lại vô cùng nhẫn nại giải thích...

"Vậy được, tôi hỏi em..."

Vương Thiên Ân kéo bàn tay nhỏ nhắn của cô, ấp nó trong bàn tay to của mình, nghịch nghịch mấy ngón tay như búp măng của cô...

"Em vừa nãy cũng nói em thích ở bên cạnh tôi phải không?"

Uyển Đình Nhu không cần suy nghĩ, gật đầu, nhưng liền sau đó bổ sung thêm một câu...

"Nhưng là lúc anh không hung dữ..."

"Ừm."

Vương Thiên Ân ngắt lời cô...

"Khi nãy tôi cũng nói, chỉ cần em ngoan ngoãn, tôi sẽ đối xử tốt với em, phải không?"

"Ừm!"

Uyển Đình Nhu mạnh dạn gật đầu, cô quá ngây thơ để nhận ra "cái bẫy" đang giăng ra.

"Cho nên..."

Vương Thiên Ân đắc ý cười...

"Chỉ cần em ngoan ngoãn, tôi sẽ không hung dữ với em, chỉ cần tôi không hung dữ với em thì em sẽ thích ở bên cạnh tôi có phải không?"

"Đúng vậy!"

Uyển Đình Nhu mắt sáng như sao, cô cũng cười, cười thật rạng rỡ.

Đúng vậy, nếu hắn không hung dữ với cô, cô quả thật rất thích ở bên cạnh hắn, nếu hắn vẫn luôn dịu dàng như vậy, ôn nhu như vậy, lại còn nấu ăn rất ngon, hắn quả thật là mẫu người yêu vô cùng lý tưởng... Không phải sao?

Vương Thiên Ân thấy cô cười, trong đáy mắt hiện lên vẻ đắc ý càng rõ rệt, hắn tiếp tục nói...

"Nếu như đã thích, vậy thì phải ở bên nhau, mà phải làm thế nào mới đảm bảo hai người sẽ vĩnh viễn ở bên nhau?"

Uyển Đình Nhu nghe xong, không chút suy nghĩ nói...

"Ừm... Phải kết hôn! Phải về chung một mái nhà."

"Đúng rồi, Tiểu Uyển ngoan."

Vương Thiên Ân xoa đầu cô, cười nói.

"Nhưng chuyện này diễn ra nhanh quá, em còn chưa kịp nói với mọi người, em chưa nói với ai cả... A Hạo, từ lúc chúng ta ở bên nhau đến giờ em chưa nói với ai về mối quan hệ này, Nghiên Nghiên sẽ không trách em chứ, em sợ Nghiên Nghiên sẽ..."

Sẽ nghĩ là anh đang lừa tình gạt cảm của em!

Đình Nhu nghiêm túc nhìn hắn, nhưng cô không dám nói tròn câu, chỉ ngập ngừng, vô thức cắn lấy môi dưới.

Có trời mới biết, câu nói này khiến cho Vương Thiên Ân bất mãn đến cỡ nào...

"Việc chúng ta ở bên nhau không liên quan đến họ, em không cần quan tâm họ nghĩ gì?"

Đình Nhu vội hỏi...

"Vậy... Vậy em không được nói với mọi người về mối quan hệ này sao? Kể cả anh Âu Dương?"

Cằm cô bị ngón tay thon dài của hắn nhấc lên, ngón cái khẽ vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của cô, cố nén sự bực dọc trong lòng bởi vì hắn biết rõ, cô chỉ là quá đơn thuần...

"Tiểu Uyển, tên đó có ý đồ với em, cho nên sau này, thời gian tôi không ở đây... Em tuyệt đối không được tiếp xúc với hắn!"

"Cái đó..."

Đình Nhu có chút khẩn trương.

"Em phải nhớ kỹ!"

Vương Thiên Ân cắt lời cô, từng chữ từng chữ nói thật rõ...

"Tôi muốn... không chỉ làm bạn trai của em, mà là làm chồng em!"

Nói đến đây, trong mắt hắn đầy vẻ trìu mến...

"Em, sẽ trở thành vợ của Vư..."

Vương Thiên Ân hơi khựng lại, nhanh chóng nói chèn lên...

"Của Trần Thiên Hạo tôi."

Uyển Đình Nhu nhìn hắn đăm đăm, ánh mắt của cô khiến cho Vương Thiên Ân như rơi vào một đám mây mù.

Song, qua một vài giây, rốt cuộc cô cũng nở nụ cười dịu dàng như gió xuân, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, rướn người, đặt lên cánh môi phong trần của hắn một nụ hôn...

"Ừm, A Hạo... đợi anh quay trở về, chúng ta kết hôn nhé."