Này Vương Ác Thiếu, Chớ Làm Loạn!

Chương 154






Tiếng chuông cửa vang lên, Vương Thiên Ân nghe thấy, hắn nhìn lại một lượt rồi đi ra ngoài.

Quần quật suốt cả buổi chiều, cuối cùng cũng đã chuẩn bị xong tất cả mọi thứ, bữa tối thịnh soạn này chỉ còn thiếu mỗi cô nữa mà thôi.

Vương Thiên Ân đi ra mở cửa, vừa nhìn thấy Đình Nhu, cánh môi đã cong lên ý cười, nhưng khi liếc mắt sang bên cạnh, nhìn thấy cô đang khệ nệ vác theo một người phụ nữ về nhà, mà người phụ nữ này, lại chính là nguyên nhân khiến tâm trạng hắn chùng xuống, ngay lập tức, nụ cười trên khoé môi cũng theo đó mà biến mất...

Vương Thiên Ân không nói gì, nhưng từ đôi mắt ẩn nhẫn có thể nhận ra, hắn đang không vui.

"Em nhìn thấy chị Lư Khâu trên đường về nhà, chị ấy ngồi co ro dưới trời tuyết trông rất tội nghiệp..."

Đình Nhu vội giải thích, ánh mắt mang theo sự khẩn nài...

"Chị ấy có lẽ vì không còn chỗ nào để đi nên mới lang thang ở ngoài đường dưới trời tuyết giá rét thế này... A Hạo, chúng ta có thể cho chị ấy tá túc ở đây một thời gian được không, đợi khi chú Doãn nguôi giận thì chị ấy sẽ về nhà... nhé?"

Giọng nói thành khẩn, cùng với ánh mắt to tròn van nài của cô khiến hắn không thể nào chối từ.

"Dù sao chúng ta cũng là hàng xóm của nhau mà... Chắc chú Doãn cũng không nhẫn tâm đuổi chị ấy đi luôn đâu."

Vương Thiên Ân nghe thấy vậy, đôi môi mỏng khêu gợi khẽ nhếch lên...

Thỏ con của tôi... Sao tôi có thể nói với em rằng, là bởi vì tôi cho nên cô ta mới bị tên đó đuổi đi?

"A Hạo, chúng ta giúp chị ấy nhé?"

Vương Thiên Ân thở dài, bàn tay to của hắn nhẹ nhàng vỗ lên đầu Đình Nhu, hắn cố gắng để giọng nói của mình thật dịu dàng...

"Được, với một điều kiện..."

Không đợi Đình Nhu cất lời, đôi mắt của Vương Thiên Ân đã ngập tràn sương mù lạnh lẽo...

"Cô ta sẽ phải ngủ ở ngoài!"

...

Lư Khâu đứng bên cạnh, dường như nghe được hết tất cả, cô ta sớm đã tỉnh lại từ lâu, chỉ đang chờ xem kết quả sẽ như thế nào?

Nghe thấy Vương Thiên Ân đề nghị như vậy, trong lòng có chút không vui, cô ta cho rằng, tất cả đều là vì bị Uyển Đình Nhu chen chân vào...

Con ranh phá đám này, mới vắng mặt có mấy hôm mà mày đã trở thành người yếu của hắn ư?

Mày tưởng mày xin cho tao tá túc vài hôm thì tao sẽ cảm kích mày sao?

Đồ giả tạo!

Khuôn mặt thánh thiện đó của mày thật khiến tao buồn nôn!

Đàn ông bọn họ chỉ thích phụ nữ thực thụ như tao thôi... Ranh con miệng còn hôi sữa, học hành không lo, bày đặt yêu đương?

Mày tưởng bạn trai mày yêu thương mày lắm sao?

Rồi chị đây sẽ chứng minh cho mày thấy, đàn ông bọn họ thích những người phụ nữ như thế nào?

Bạn trai mày sẽ sớm thuộc về tao thôi!

...

Vương Thiên Ân từ bên tay Uyển Đình Nhu nắm mạnh Lư Khâu kéo qua, bế lên, cô ta cảm nhận được nhưng mắt vẫn nhắm nghiền, cố nén nụ cười đắc ý.

Vương Thiên Ân giúp bế Lư Khâu vào nhà, song, lúc Đình Nhu quay lưng đi vào bếp, hắn liền thuận tay ném phắt cô ta lên chiếc ghế sô pha, cư nhiên khiến cô ta bị va đập, liền thốt lên một tiếng "A!".

Bất giác khiến Uyển Đình Nhu quay lưng lại, bắt gặp hình ảnh cô ta đang hai bắt chéo trước ngực, mắt mở thao láo, cô gọi lớn...

"Chị!"

Đình Nhu mỉm cười, liền vội chạy lại...

"Chị tỉnh rồi ư? Ban nãy chị ngất làm em sợ chết khiếp."

"À... Ừ, tại chị lạnh quá, đã lạnh lại còn đói."

Lư Khâu cười cười.

"Chị nằm đỡ ở đây nha. Xin lỗi chị, tại nhà em nhỏ nên không còn..."

"Không sao."

Lư Khâu nhẹ nhàng nhíu mi lại, nụ cười gượng gạo che lấp đi vẻ bất mãn, khóe môi cong lên...

"Chị ngủ ở đâu cũng được mà... Làm phiền hai em quá."

Uyển Đình Nhu sắp xếp xong mọi thứ liền hài lòng quay lưng đi, lúc đi lên được nửa lầu, cô chợt nhớ ra một điều gì đó, đoạn quay lưng lại, trong tầm mắt vô tình bắt gặp được một hình ảnh khiến cô vô thức sững người...

...

Uyển Đình Nhu tắm xong, vừa bước ra khỏi phòng tắm, Vương Thiên Ân đã đứng đợi sẵn bên ngoài, một tay yêu chiều kéo cô ngồi xuống, hong khô tóc cho cô.

Cả hai đều im lặng...

Dường như trôi qua cả thập kỷ, Vương Thiên Ân mới ôm Đình Nhu vào lòng, trầm thấp nói...

"Tiểu Uyển của tôi, em ngây thơ quá đấy."

Uyển Đình Nhu vùi vào lòng hắn, hít lấy mùi xạ hương thuộc về hắn...

Mùi hương nam tính đầy quyến rũ, mùi hương này trên cơ thể hắn không hề giống với mùi oải hương nồng nặc mà khoảng thời gian trước đó cô đã từng ngửi qua rất nhiều lần, quái dị đến nỗi mà ở trong học viện, tất cả mọi người đều nói đó là mùi xịt phòng nên mới tránh xa, thậm chí là cô lập hắn.

"A Hạo, anh nói vậy là có ý gì?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn nhẹ nhàng cọ vào lồng ngực rộng lớn vững chãi của hắn. Hơi thở của hắn khiến cho cô cảm thấy an toàn.

Vương Thiên Ân tì cằm lên đầu Đình Nhu, bên môi cong lên ý cười nhàn nhạt...

"Lư Khâu đấy... Cô ta không đơn giản như em nghĩ đâu."

Nghe thấy vậy, trong lòng Uyển Đình Nhu có chút ngạc nhiên, cô không nói gì, qua hồi lâu, vừa định mở miệng thì Vương Thiên Ân lại dùng hành động để ngắt lời, hắn nâng niu khuôn mặt xinh đẹp của cô, rê nhẹ ngón tay cái lên đôi gò má ửng hồng...

"Cuộc đời lắm kẻ lòng lang dạ sói, cần phải cảnh giác có biết không?"

Hắn ôm cô tựa vào lòng, khẽ cúi xuống hôn nhẹ lên tóc cô...

"Em ngốc như vậy, nếu không có tôi ở cạnh thì phải làm sao?"

"Này..."

Uyển Đình Nhu quay ngoắt đầu, trừng mắt nhìn Vương Thiên Ân, trong đáy mắt toàn vẻ bất mãn...

"Em không ngốc như anh nghĩ đâu nhé."

Vương Thiên Ân cười nhạt, ôm lấy hai bờ vai nhỏ nhắn của cô nằm xuống, một bên chân phải chống lên, chân trái duỗi thẳng ra gối đầu cho cô.

Đình Nhu thuận theo nằm xuống, cô nằm một lúc, phải hơn nửa thế kỷ sau, cô mới chợt nghĩ đến lời nói ban nãy của hắn, trong lòng thoáng chút băn khoăn, liền nhỏ giọng hỏi lại...

"Ban nãy anh nói, nếu không có anh ở cạnh... Anh sẽ đi đâu sao?"

Vương Thiên Ân nhìn Đình Nhu, khoé môi cong lên đầy ẩn ý...

"Nếu tôi đi đâu, em cũng sẽ đợi tôi chứ?"

"Ừm."

Uyển Đình Nhu nhìn Vương Thiên Ân, ánh mắt dạt dào tình cảm, trong sáng như sương mai, cô khẽ vươn tay sờ lên khuôn mặt anh tuấn của hắn, trên khoé môi nở ra nụ cười dịu dàng, nụ cười mềm mại như tơ lụa trong gió xuân...

"Chỉ cần anh không quên em, chỉ cần anh quay lại, em vẫn sẽ luôn ở đây đợi anh về."

Câu trả lời của Uyển Đình Nhu khiến trái tim băng giá của Vương Thiên Ân như được tan ra sau ngần ấy năm mang theo chấp niệm tình cảm mà trở nên lạnh lùng đến điên cuồng...

Nó giống như một sự sưởi ấm, mà cô, lại chính là mặt trời trong lòng người đàn ông có đôi mắt sắc lạnh ấy, cư nhiên khiến hắn vì cô mà trở nên hiền hoà và dịu dàng hơn rất nhiều.

Cô giống như ánh sáng cầu vồng, khiến cho cuộc đời xám ngắt lạnh lẽo một màu u ám của hắn bởi vì có cô mà tươi vui hơn vạn phần, tất cả mọi thứ đều trở nên rất bình yên, đến cả cái quá khứ chết tiệt kia cũng bởi vì yêu cô mà không còn ám ảnh lấy hắn mỗi đêm nữa.

Người con gái này đối với hắn, giống như thiên sứ...

Từ khi có cô, hắn ngủ rất an yên, cô sưởi ấm cõi lòng buốt giá của hắn, giúp hắn mở lòng hơn, cô khiến hắn tin rằng, trên đời này vẫn còn có một người con gái đơn thuần và tinh khiết đến vậy.

Cô giống như đoá hoa bách hợp trắng.

Cô khiến hắn cảm thấy trân trọng cô hơn, cũng chỉ bởi vì, cô không giống với những người phụ nữ mà hắn đã từng gặp qua, những người phụ nữ luôn tình nguyện nằm dưới thân hắn chỉ vì vài đồng bạc lẻ mà hắn hào phóng ban cho, sẵn sàng dâng hiến cho hắn bởi vì hắn là Vương thiếu Vương Thiên Ân.

Hắn ghét cái thân phận hào nhoáng này, cũng chính vì nó mà hắn biết rằng, xã hội này vốn rất phũ phàng và dơ bẩn, chẳng có ai là thật lòng cả!

Cả trăm lớp mặt nạ đều được nguỵ trang rất kĩ càng, dày cộm giống y như lớp son phấn của bọn họ vậy, đám người nịnh nọt đó chỉ đang làm đúng bổn phận của họ mà thôi.

Một đám người rẻ mạt!

Bọn họ không yêu thích hắn, bọn họ chỉ yêu tiền và địa vị của hắn, giống y như người phụ nữ đó vậy...

Thật khiến hắn cảm thấy kinh tởm!

"A Hạo, em yêu anh."