Này Vương Ác Thiếu, Chớ Làm Loạn!

Chương 145






"Con đàn bà hư thân mất nết này! Tao đã cảnh cáo mày không được bén mảng lại gần thằng khốn đó dù chỉ là nửa bước. Tại sao mày dám xem lời nói của tao như gió thoảng qua tai hả?"

Gã hàng xóm hùng hổ như một con trâu điên từ bên trong nhà lao ra, cực kỳ kích động, hắn ta một tay kéo phắt Lư Khâu lại, giọng giống như muốn rung chuyển cả khu phố.

Vừa dứt lời, gã hàng xóm liền hung hăng vung tay lên, bàn tay thô ráp giáng xuống một tiếng "chát" rõ to, phút chốc, trên gò má của Lư Khâu đã chuyển sang nóng ran rồi ửng đỏ, ngay lập tức, cô ta bỗng cảm thấy trên mặt mình lăn tăn một cơn đau rát.

"Doãn Đức Minh! Anh làm cái gì thế hả? Anh bị điên sao?"

Lư Khâu bụm má, cô ta trừng mắt, điên tiết quát lớn.

"Hàng xóm với nhau thì qua chào hỏi nhau một câu thì đã sao? Anh ghen tuông quái gì?"

"Á à... Con đàn bà này! Hôm nay mày dám lên mặt trả treo với tao ư? Mày chán sống rồi đúng không?"

Doãn Đức Minh giương cao khoé miệng...

"Khi trước là ai đã mạnh mồm khẳng định với tao, đó chỉ là một thằng quái gở, là một thằng quê mùa? Thế mà hôm nay lại tự mình vác xác qua làm thân với nó? Tao còn tận mắt chứng kiến mày ve vãn nó, tao thấy rõ ràng mày cố tình cạ cặp ngực dâm đãng của mày lên người nó. Hạng đàn bà phóng đãng như mày, đúng là hết thuốc chữa!"

Doãn Đức Minh vô cùng tức giận, nói xong, hắn chỉ vào gương mặt bị nói trúng tim đen đến á khẩu của Lư Khâu...

"Trước đó tao đã nói mày thế nào? Chỉ cần mày dám trái lời tao, tao lập tức đuổi mày ra khỏi nhà!"

Lư Khâu giương mắt, khuôn mặt lộ vẻ thách thức...

"Anh dám?"

"Sao lại không?"

Doãn Chí Minh nhếch mép, cười lớn.

"Mày sai với tao bao nhiêu lần tao đều tha thứ cho mày. Mày nói xem..."

Doãn Chí Minh dùng sức xỉ vào đầu Lư Khâu...

"Đây là lần thứ mấy mày giở thói gạ gẫm trai trẻ trước mặt tao? Mày còn không biết xấu hổ mà đứng đây la hét hả? Đồ đàn bà trắc nết!"

Lư Khâu thở "phì" ra một tiếng, trợn mắt nhìn Doãn Chí Minh.

"Tao? Trắc nết?"

Cô ta tức nghẹn, trong phút chốc liền đổi cách xưng hô.

"Mày nói tao sao không nhìn lại mày? Không phải mày vẫn luôn chết mê chết mệt con nhỏ ở nhà này sao?"

Lư Khâu giận dữ gào lên, vung mạnh cánh tay chỉ về phía nhà đối diện.

Giọng nói to đến mức khiến cả khu phố ai nấy đều ngó ra hóng hớt, một số người còn đứng hẳn ra ngoài xem cho kịch tính.

"Doãn Đức Minh! Tao nhắc cho mày nhớ, nó đáng tuổi con mày đấy! Mày gần năm mươi trong khi nó chỉ vừa mới hai mươi? Mày được tơ tưởng đến gái trẻ còn tao chỉ qua chào hỏi hàng xóm thì mày bảo tao trắc nết?"

"Haha! Thế thì sao?"

Sắc mặt Doãn Đức Minh giống như rất hả hê, càng nói càng lộ rõ bản chất khốn nạn, bẩn tính.

"Tao là đàn ông! Tao làm ra tiền, tao có quyền hưởng thụ, huống hồ tao chỉ ngắm nó từ xa chứ chẳng làm gì sai trái với mày. Thứ đàn bà chỉ biết ở nhà ngửa tay xin tiền đàn ông như mày, đã tiêu xài hoang phí, thường xuyên mang tiền đi đánh bạc, tao đã không đánh mày thì thôi, mày còn không biết thân biết phận, dăm ba hôm lại giở trò đong đưa trai trẻ thì tao mắng thế là còn nhẹ đấy!"

"Mày...!!!"

"Sao? Thế nào? Tao nói sai à?"

Doãn Đức Minh không thèm để ý đến những người hàng xóm xung quanh, song, hắn vẫn nhìn chằm chằm vào Lư Khâu đang cắn răng, giận đến mặt mày tím tái.

Thằng khốn vong ơn bội nghĩa!

Lư Khâu đỏ mắt nhìn Doãn Đức Minh chằm chằm.

Cô ta tức đến phát đến phát run.

Nếu hiện tại đang cầm một con dao, cô ta nhất định sẽ lao tới, ngay tại đây xiên hắn vài nhát cho hả dạ!

Lư Khâu nổi giận đùng đùng, tuy tâm trạng đang rất phẫn nộ nhưng không thể làm gì được gã đàn ông chết tiệt này nên chỉ đành nghĩ ra một cách...

Cô ta xoay người liền đi nhanh vào nhà, chạy bình bịch lên lầu.

Vùng vằng kéo chiếc vali to đặt lên giường, hằn hộc xếp vội đống quần áo bỏ vào trong đó.

Song, trên lầu truyền đến tiếng bước chân thình thịch, Lư Khâu xách vali chạy nhanh xuống lầu.

Lúc này, Doãn Đức Minh vừa thong dong đi vào nhà, nhìn thấy cảnh, hắn ta không chửi rủa hay tranh cãi gì thêm, khuôn mặt đê tiện chỉ nhướn mày lên hỏi...

"Mày chắc sẽ ra khỏi đây đúng không? Tao cho mày suy nghĩ lại đấy."

Lư Khâu nghiến răng...

"Cần mày quản?"

Cô ta liếc mắt nhìn Doãn Đức Minh một cái rồi tung cửa bỏ ra ngoài, vừa tới cửa, cô ta còn cố ý nói vọng vào...

"Tao muốn đi hay ở là quyền của tao, bản mặt mày thật khiến tao phát ngấy!"

Hừ! Cái thứ "của quý" đã bé như trái ớt còn yếu sinh lý!

Doãn Đức Minh nghe đến đây, đột nhiên cười lớn, nét mặt mang theo sự giễu cợt...

"Mày bị mất trí à?"

"Cái gì?"

Lư Khâu trừng mắt, bước chân lập tức cứng đờ.

Doãn Đức Minh cười khẩy, hắn chậm rãi bước đến, vỗ vỗ nhẹ vào gò má của Lư Khâu...

"Năm đó là ai đã tự mình ký giấy chuyển nhượng nhà sang cho tao? Hiện tại lại nói như thể đây là nhà mày vậy? Muốn đi hay ở là quyền của mày ư? Mày đang nằm mơ hả?"

Lư Khâu chấn kinh, khuôn mặt dần biến sắc, lúc này mới chợt nhớ lại...

Căn nhà mà năm đó cô ta đoạt lấy từ người chồng mang về cho hắn, vất vả biết bao nhiêu, dày công biết bao nhiêu...

Ngay lúc này lại bị hắn trở mặt độc chiếm, hoàn toàn không hề niệm tình xưa nghĩa cũ, thậm chí một chút tình người cũng chẳng có?

Lư Khâu dần dần nhận thức được, nếu cô ta đi ra khỏi đây vào lúc này, nghĩa là từ nay về sau, cô ta một bước cũng không thể trở về căn nhà này được nữa!

Chỉ trách cô ta ngu xuẩn, năm đó khi cô ta thông đồng với Doãn Đức Minh lừa người chồng đáng thương ấy, cô ta đã vì một phút giây mụ mị mà mất đi lý trí, song, lại bị lời nói ngon ngọt của hắn dẫn dụ mà đồng ý nghe theo, sang tên tất cả tài sản của người chồng ấy cho hắn, mà đáng lẽ, tài sản năm đó, đều thuộc về quyền sở hữu của vợ hợp pháp là cô ta.

Lư Khâu ức đến chảy cả nước mắt, củng mạc sớm đã nổi lên đầy chỉ máu, cô ta giận run siết chặt quai kéo vali.

Tất cả tài sản tuy không nhiều nhưng hiện tại đối với cô ta như vậy là tạm ổn để sống qua ngày, nay lại trở thành của cải của người khác, mà cô ta lại là kẻ trực tiếp mang tặng không cho họ?

Chưa kể đến, Doãn Đức Minh từ sau khi có được tài sản, hắn lập tức lộ rõ bộ mặt hèn hạ, khốn nạn của mình, chẳng những không biết ơn, không trân trọng người đàn bà đã vì hắn mà phản bội cả thế giới, ngược lại còn xem cô ta như một cỗ máy phát dục, cần thì tìm đến, không cần thì lập tức ngó lơ, suốt ngày chỉ thích đàn đúm, tụ tập bạn bè.

Thật khiến cô ta tức muốn hộc máu!

Lư Khâu nghiến răng...

Cô ta hận không thể một dao đâm chết thằng khốn sở khanh này!