Tối hôm nay là một đêm không sao, không gian xung quanh có phần hơi vắng vẻ.
Uyển Đình Nhu ở bên trong vẫn còn đang rửa bát, cô dọn dẹp một lượt, thu dọn thức ăn thừa, buộc lại, vừa định mang túi rác đi ra ngoài thì chợt...
Cô nhìn thấy bóng dáng người đàn ông bước tới.
Người đàn ông có khuôn mặt khá ưa nhìn, hắn cao hơn cô khoảng nửa cái đầu, tầm một mét bảy lăm, độ tuổi ước chừng hai mươi mốt, hai mươi hai, so với những nam nhân đồng trang lứa thì có phần hơi đứng tuổi hơn, chắc có lẽ là vì sự trải đời và bươn chải mỗi ngày nên khuôn mặt có phần già dặn hơn so với tuổi?
"Đình Nhu..."
Hắn vừa đi vừa gọi to.
Là Âu Dương Tu, chủ quán ăn Trung Hoa trứ danh thành phố Thượng Hải - Yến Môn Các.
Cách đó vài mét, hắn nhanh chân đi tới, nhìn thấy cô, ánh mắt biết cười của hắn liền tít lại, gãi gãi đầu...
"Em...em mới vừa xong sao? Muộn thế này rồi, anh đưa em về nhé."
Lần nào gặp cô cũng vậy, mười lần như một, hắn thừa nhận bản thân là một người hoạt bát, cũng rất lanh lẹ bởi vì một phần do nghề nghiệp, hắn đương nhiên phải hoạt ngôn mới có thể khiến các vị khách cảm thấy vui vẻ mà tới ủng hộ lâu dài.
Nhưng không biết tại sao mỗi lần gặp cô, trong lòng hắn cứ bối rối, chữ nghĩa loạn xạ hết cả lên, muốn bắt chuyện với cô, dù là bất cứ chủ đề gì đều không thể nói lưu loát.
Uyển Đình Nhu ngọt ngào cười...
"Dạ em cảm ơn, nhưng không cần phiền anh đâu ạ. Em có thể tự về được."
Dù là cô cười, nhưng Âu Dương Tu vẫn cảm thấy buồn, ánh mắt đó, thật sự rất xa cách.
Kể cả cơ hội đưa em về mà anh cũng không có sao?
Nói rồi, Đình Nhu xoay người, Âu Dương Tu nhìn thấy vậy, mạnh dạn nói ra một câu...
"Đình Nhu! Anh thích em! Anh thật sự rất thích em. Em không thể cho anh một cơ hội sao?"
Đây không phải là lần đầu tiên hắn bày tỏ với cô, hắn đã kiên trì như vậy, tính tới thời điểm hiện tại, chắc cũng đã được hơn bốn năm.
Uyển Đình Nhu cũng không biết phải từ chối hắn ra sao, dù đã rất nhiều lần cô nói rằng, cô không muốn nghĩ đến việc yêu đương, nhưng không hiểu động lực nào lại khiến hắn càng lúc càng kiên trì, giống như là...quyết không bỏ cuộc!?
Ánh mắt Uyển Đình Nhu nao nao, khi cô nhìn thấy sự chờ đợi trong mắt Âu Dương Tu, cô chậm rãi mở miệng...
"Cảm ơn anh Âu Dương đã có lòng quan tâm tới em, nhưng thực sự..."
Cô nắm chặt túi rác, khẽ quay mặt sang hướng khác, mím môi, sau đó mới nhìn thẳng vào ánh mắt đang mong chờ kia, cười gượng, trả lời một cách kiên định...
"Thực sự xin lỗi anh, hiện tại em không có ý định muốn yêu đương, em muốn tập trung cho việc học."
Nghe đến đây, rốt cuộc ý cười chua xót cũng lan đầy trong ánh mắt, gương mặt của Âu Dương Tu hơi đỏ lên, như là lấy hết sự dũng cảm ra để nói...
"Đình Nhu, anh hiểu, anh biết bây giờ em không muốn yêu đương, nhưng mà...nhưng mà anh là thật lòng, anh mong em có thể suy nghĩ, anh bằng lòng chờ em, em...khi nào em muốn yêu, có thể nghĩ đến anh, có thể tìm tới anh như một người luôn đứng ở vị trí đầu tiên để chờ đợi em, có được không?"
Uyển Đình Nhu thoáng đờ người ra nhìn đối phương, thật sự hơi bất ngờ...
"Anh có thể đi tìm người thích hợp hơn với anh, em hiện tại còn chưa ra trường, em còn phải chăm sóc cho bà, bà em đang nằm viện theo dõi, em phải chú tâm học thật tốt, sớm ra trường để có thể kiếm một công việc tốt để trang trải, em nghĩ là em..."
"Nhưng mà anh thích em!"
Âu Dương Tu bất giác cắt lời, sau khi nói xong, khuôn mặt dường như đỏ hơn ban đầu, giống như một quả táo chín...
"Anh nghe ông bà Vỹ nói, bây giờ em cũng không có bạn trai, anh sẽ chờ em."
"Nhưng mà em..."
Cô muốn nói từ chối một lần nữa, nhưng khi nhìn đến gương mặt đỏ bừng, vẻ lúng túng cùng sự căng thẳng kia của hắn, cô lại cảm thấy hơi cứng họng.
Người đàn ông này, ít nhất đối với cô, tình cảm của hắn là thật lòng, hơn nữa ông bà Vỹ cùng người bạn thân của cô cũng đã nhiều lần muốn "giúp sức" cho Âu Dương Tu kia ghi điểm trong mắt cô, hắn là một người tốt, là một người đàng hoàng, nhưng không hiểu sao cô lại không hề cảm thấy một chút cảm xúc nào đối với hắn ngoài việc...
Cô chỉ xem hắn là bạn, mặc dù hắn đã yêu đơn phương cô hơn bốn năm?
Đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp, lạnh lẽo, đột nhiên vang lên phía sau lưng Uyển Đình Nhu...
"Em không muốn giới thiệu một chút về người bạn này sao?"
A Hạo!??
Vương Thiên Ân cư nhiên xuất hiện, hắn như một vị thần, không biết tự phương nào bước đến?
Ngày hôm nay khá lạnh nhưng hắn chỉ mặc một chiếc áo tay dài bằng vải len, thoạt nhìn thì thấy có vẻ khá bình thường, nhưng khi đánh giá tỉ mỉ thì sẽ thấy được, đây là một sản phẩm dệt thủ công rất tinh tế, cả chất liệu len cũng vô cùng mềm mại, ống tay dài, phủ qua hơn nửa mu bàn tay hắn, chiếc áo không có cổ, kiểu dáng trễ vai, khéo léo để lộ ra hai hàng xương quai xanh đầy gợi cảm.
Uyển Đình Nhu nhìn sơ qua, cô thoáng ngạc nhiên, ở chung với nhau, cô đương nhiên biết phong cách ăn mặc của hắn, chỉ là không hiểu tại sao hắn lại mặc như vậy đi ra đường giữa cái tiết trời mùa đông này, đây vốn dĩ là trang phục ở nhà của hắn.
Hiện tại anh đã khó khăn đến mức phải mặc quần áo ở nhà đi ra đường ư?
Uyển Đình Nhu suy nghĩ, cô ngây ngốc nhìn theo hắn, cô đâu biết rằng, chiếc áo hắn đang mặc có giá hơn mười vạn tệ (350 triệu), là hàng thủ công đặt riêng, được chính tay nhà thiết kế nổi tiếng thế giới Allen Smith thiết kế độc quyền cho hắn?
Tội nghiệp A Hạo, chắc là anh ấy lạnh lắm... Ngày mai em sẽ mua cho anh vài bộ quần áo mới.
Cô cứ như vậy mà nhìn hắn, không biết hắn đang chờ đợi câu trả lời của cô.
Đối với tình hình hiện tại mà hắn lại tự nhiên xuất hiện ngay giữa cái không gian ngượng ngùng này, thật khiến Âu Dương Tu cảm thấy khó xử.
"Em gái..."
Vương Thiên Ân khẽ gọi.
"À..."
Uyển Đình Nhu định thần, giật mình một cái...
"Đây là bạn em, anh ấy là chủ quán ăn kia..."
Cô chỉ tay về phía Yến Môn Các.
"Anh ấy thường hay ghé qua giúp đỡ quán em, cũng xem như là hàng xóm, rất thân thiết với ông bà chủ Vỹ."
"A Hạo...Sao anh lại đến đây?"
"Tôi ở nhà nấu cơm đợi em, thấy em đã muộn rồi vẫn chưa về nên mới cố tình ghé sang...đón em."
Vương Thiên Ân vừa nói, vừa nắm lấy tay trái của Uyển Đình Nhu...
"Tay của em hơi lạnh này."
Cô vừa định nói ra điều gì đó, nhưng chưa kịp nói, hắn đã lấy hai tay bao bọc lấy tay cô, động tác nhẹ nhàng chà xát, chà nóng một tay rồi lại đổi sang tay kia.
Một loạt động tác xảy ra khiến Âu Dương Tu ngơ ngác nhìn sự thân thiết giữa Vương Thiên Ân và Uyển Đình Nhu, ấn đường vô thức nhíu lại, không nhịn được liền hỏi...
"Đình Nhu, đây là...anh trai em sao?"
"Ừm."
Uyển Đình Nhu vui vẻ, gật đầu.
Nhìn bộ dạng của hai người, Âu Dương Tu đột nhiên có một cảm giác kỳ lạ, thật không thể tin...
Hai người như vậy, thực sự là anh em sao?
Vì sao ánh mắt của tên này khi nhìn Đình Nhu, còn có dáng vẻ như độc chiếm của một người đàn ông đối với một phụ nữ chứ?