Này Vương Ác Thiếu, Chớ Làm Loạn!

Chương 131






Sáng đầu đông, tiết trời lạnh lẽo.

Uyển Đình Nhu đã thức dậy từ sớm, cô xoay người, vô thức hướng tầm mắt xuống sàn, mỗi lần nhìn thấy bóng lưng hắn, không hiểu sao trong lòng cô lại có một cảm giác dồn dập lạ thường?

Cô bất giác đặt tay lên lồng ngực, khuôn mặt cũng trở nên ấm nóng phiếm hồng...

Uyển Đình Nhu bước xuống giường, cô nhẹ nhàng đi đến bên cạnh hắn, kéo lấy tấm chăn, cẩn thận đắp lên, cô không muốn làm hắn thức giấc...

Nhìn một lượt, vẫn cảm thấy không hài lòng bởi tấm chăn có vẻ hơi ngắn nên không thể đắp được hết trọn vẹn thân hình cao lớn của hắn, cô cúi xuống, cố sửa lại, đang chỉnh chỉnh...

Bỗng...

Vương Thiên Ân một tay kéo phắt cô ngã xuống, phút chốc chỉ kịp kêu lên một tiếng...

"A..."

Uyển Đình Nhu giật mình, song, lại vừa vặn nằm trong lồng ngực hắn.

Đôi mắt to tròn không kịp định hình, cô vô thức bấu mạnh vào lòng bàn tay, cả thân thể đột nhiên cứng đờ như tượng.

Uyển Đình Nhu hoảng hồn, cô cũng không biết tình hình này rốt cuộc là gì, cô thấy mắt hắn vẫn còn đang nhắm...

Loại hành động này...

Là ngủ mơ sao?

Uyển Đình Nhu biết hắn không nhận thức được, cô đặt hai tay lên ngực hắn, nhẹ nhàng đẩy ra...

"Nằm yên."

"Hả?"

Uyển Đình Nhu há mồm, lại không biết nên hỏi từ đâu, hoá ra...

Hắn biết ư?

Vậy hành động đó, không phải là mơ ngủ!

Bên tai cô truyền tới tiếng cười âm trầm gợi cảm của hắn.

"Anh trai ôm em gái là bình thường."

Hắn thì thầm...

"Chúng ta là người thân mà...phải không?"

Người thân ư?

Cũng đúng...

Kể từ hôm qua, hắn đã trở thành anh trai của cô.

Cô đã vui mừng biết bao...

Nhưng sao hôm nay, nghe thấy hắn nói đến hai chữ "người thân", cảm xúc trong cô lại có phần hơi e dè?

Uyển Đình Nhu nghe thấy hắn hỏi, cảm giác như một luồng điện chạy dọc qua sống lưng, cô bất giác rùng mình...

Vương Thiên Ân hỏi như vậy nhưng chính bản thân hắn cũng cảm thấy vô liêm sỉ không kém, loại câu hỏi này, sao có thể thốt ra một cách tự nhiên như vậy?

Biết từ trước đến nay, bản thân vốn rất có quy tắc, nhưng không hiểu sao từ khi ở cạnh cô, hắn lại muốn vứt bỏ hết mọi rào cản mà trở nên vô phép tắc, chỉ nghĩ đơn giản là...

Thà được gần gũi còn hơn phải kìm hãm cảm xúc.

Khoảng thời gian vừa qua, vốn đã mệt mỏi lắm rồi.

Uyển Đình Nhu nhất thời cũng không biết phải trả lời như thế nào?

Cô cố thoát ra khỏi vòng tay của hắn.

Chặt quá!

Con người này rốt cuộc là đang nghĩ gì vậy?

"Anh..."

Uyển Đình Nhu khẽ gọi, khuôn mặt lộ vẻ khó xử, cô không muốn làm phật ý hắn nên chỉ nhẹ nhàng đáp lại...

"Anh trai em gái có thể ôm nhau...nhưng không phải là kiểu ôm thế này."

Nói rồi, cô ngượng ngùng tách ra, đứng lên, nhanh chóng rời khỏi.

Nhìn thấy cô vội vàng đi ra khỏi phòng, trong lòng tự dưng có chút không vui.

Lúc cô đứng lên, tà váy ngủ theo chiều gió lướt nhẹ qua khuôn xương hàm góc cạnh của hắn, hắn còn vô thức đưa tay lên nắm lại nhưng không thành.

Nét mặt hắn sầm xuống, như là khối đá thạch anh được tia nắng chiếu vào...

Không thể ôm thế này?

Vương Thiên Ân xoay người, đôi mắt sắc bén như chim ưng lúc này mới dần hé mở, hắn bất giác nhếch khoé môi, nở ra nụ cười tà mị...

"Tôi cứ không đấy."

...

Qua một hồi lâu, Vương Thiên Ân mới ung dung bước xuống lầu, vừa đi lại vừa vuốt ngược mái tóc ra sau, là một thói quen không thể bỏ...

Hắn rất ghét tóc mái loà xoà rũ xuống trán, nhưng khoảng thời gian gần đây, sống ở nhà cô, hắn không thể trau chuốt vẻ bề ngoài, cả sáp vuốt tóc lẫn nước hoa đều không thể dùng, chỉ có thể mặc những bộ quần áo giản dị nhất có thể cùng với xịt phòng mùi hoa oải hương.

Uyển Đình Nhu nhìn thấy hắn, lập tức né tránh ánh mắt, cô ngoảnh đầu nhìn quang cảnh bên ngoài cửa sổ sát đất để làm dịu đi tâm tình của mình lúc này, vốn là định nói điều gì đó nhưng bất chợt dừng lại, kìm lòng không được phát ra một câu...

"Mưa rồi."

Dứt lời, cô liền đứng lên, đi về phía cửa chính.

Vương Thiên Ân nghe thấy lời nói của Uyển Đình Nhu cũng quay đầu nhìn ra bên ngoài, quả nhiên thấy trên mặt kính phủ dày đặc vết nước, cô đứng trước cửa đang chăm chú nhìn, mi tâm không hề động đậy.

Vương Thiên Ân ngắm dáng vẻ cô một lúc mới kiềm chế thu hồi lại tầm mắt.

Bản thân do dự mất mấy giây mới cất bước đi về phía cửa, đứng bên cạnh Đình Nhu.

Hắn cao hơn cô rất nhiều, bởi vì trời sáng nhưng không gian lại vì mây đen kéo đến nên sớm đã tối như năm sáu giờ chiều, cửa sổ sát đất như trở thành một tấm gương phản chiếu hai bóng hình của hắn và cô, ngay lúc này lại vô tình phản chiếu dáng vẻ mười phần tập trung ngắm nhìn vườn hồng bé nhỏ của Uyển Đình Nhu.

Vương Thiên Ân không nhịn được, nhắm mắt lại, liền mở miệng hỏi...

"Em thích hoa hồng?"

Cô lơ đãng duỗi tay xuống những cánh hoa mềm mượt, theo vết chảy của những hạt mưa đi xuống, chợt nghe đến thanh âm của Vương Thiên Ân truyền tới, mới phát giác được hắn đã đứng bên cạnh từ lúc nào, ngón tay tạm dừng một lúc mới nhẹ nhàng gật đầu...

"Ừm, em rất thích."

Cô mỉm cười dịu dàng.

"Chúng rất kiêu sa có phải không?"

Kiêu sa ư?

Lại là rất thuỷ chung son sắt...?

Vương Thiên Ân không nói gì nhưng vẻ mặt nhất thời biến đổi mang theo chút u uất, ảm đạm.

Một lát sau, Uyển Đình Nhu lại tiếp tục cúi xuống, đưa tay chạm vào từng cánh hoa hồng, thế nào lại chú ý đến Vương Thiên Ân, cô ngẩng mặt lên, tò mò hỏi...

"Anh cũng thích hoa hồng sao?"

Ngữ khí Vương Thiên Ân không tức giận, nhưng gương mặt lại đượm buồn, trong ánh mắt cư nhiên xuất hiện một vẻ u tối, âm trầm.

"Tôi ghét nhất là hoa hồng..."

Nét mặt hắn sầm xuống...

"Đặc biệt là hoa hồng đỏ."

Uyển Đình Nhu vốn đang cảm nhận, nghe thấy thế, động tác cũng bất giác khựng lại, chần chừ một lúc mới phản ứng, ngữ khí hơi ngập ngừng...

"Đó là...một câu chuyện buồn sao?"

Nói ra thật trớ trêu, hắn đường đường là đại thiếu gia lừng lẫy khắp Hoa lục Vương thiếu Vương Thiên Ân, nam nhân độc thân hoàng kim vạn người mong muốn mà ngay mối tình đầu đã bị đội mũ xanh*?

Câu chuyện này kể ra, ắt phải có cơ sở, nếu không, người ta chắc chắn sẽ nghĩ là hắn nói điêu hoặc đang kể chuyện cười.

Vương Thiên Ân im lặng một lúc, nhất thời không biết phải bắt đầu từ đâu, nên chỉ đáp lại một tiếng...

"Ừ."

...


(*): thuật ngữ ý chỉ bị cắm sừng.