Này Vương Ác Thiếu, Chớ Làm Loạn!

Chương 129






Vương Thiên Ân nói tới đây, ánh mắt hiện lên hàn ý như màn sương dày đặc trong đêm. Lần này, lại tới lượt hắn nói...

"Cố tiên sinh, chúc may mắn."

Cố Trạch Viễn nghe thấy vậy thì lạnh lùng cười...

"Không cần mày chúc! Vận may của tao vốn đang rất tốt!"

Sau đó nhìn sang gã dealer, hất cằm về phía Vương Thiên Ân, ra lệnh chia bài!

Tay gã dealer hơi run, cảm giác lo sợ dồn dập trong lồng ngực hắn, lâu lâu vẫn đánh mắt nhìn sang Cố Trạch Viễn, ánh mắt ông ta hung tợn, hắn cảm giác như mạng sống mình đang bị đe doạ, ánh mắt như muốn nhắc nhở hắn...

Nếu cái bàn tay đó dám chia ra bài xấu, một khi Vương Thiên Ân rời khỏi đây, gã cũng khó bảo toàn tính mạng.

Gã dealer xào bài yếu ớt, dường như không dám di chuyển nhanh...

"Tinh Húc!"

"D...dạ?"

Cố Trạch Viễn gọi to, gã giật mình, ông ta trừng mắt quát lớn...

"Nhanh cái tay mày lên!"

...

Lại bắt đầu ván bài đầu tiên, gã dealer tay run run chia bài, hắn từ từ mới đặt xuống một lá, còn chưa đặt hẳn lá thứ hai xuống, Cố Trạch Viễn đã mất kiên nhẫn, giật phắt lá bài trên tay gã dealer dằn mạnh xuống...

Ông ta cười ha hả.

Nhận được lá đầu tiên là một lá Già (K), lá giật trên tay gã dealer ban nãy may mắn lại là một con Át (Ace)

"Nhìn đi! Banh mắt ra mà nhìn thằng khốn! Tao thắng đậm rồi!"

Cả hai đều nhìn thấy Cố Trạch Viễn tới thắng***.

Một người ung dung, nhàn nhã như xem kịch, một người thì sợ toát cả mồ hôi, qua một ván Cố Trạch Viễn thắng, gã dealer cảm giác như được bảo toàn tính mạng, chỉ cần ván cược này chưa kết thúc thì ắt hẳn mạng sống của hắn cũng giống như mảng bong bóng xà phòng, mong manh và lơ lửng bay trong không trung, chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể khiến hắn vỡ tan tành.

Tiếp tục...

Qua tới ván thứ hai, ván thứ ba, ván thứ tư, Vương Thiên Ân không biết như thế nào lại liên tiếp thắng liền ba ván?

Cố Trạch Viễn như sắp phát điên, ông ta đứng phắt dậy, dùng hết sức lực giáng xuống một bạt tai thật mạnh lên mặt Tinh Húc!

"Khốn kiếp! Mày là cùng một giuộc với thằng khốn đó đúng không? Nói!"

"Chát" một tiếng, thanh âm vang vọng tưởng chừng phá vỡ cả không gian, bạt tai đỏ ngầu, nóng rát hằn đậm năm dấu tay trên mặt gã.

Cố Trạch Viễn bổ nhào tới nắm lấy cổ áo Tinh Húc lắc mạnh.

Gã dealer sợ hãi quỳ xuống ôm lấy ống chân ông ta, lắc đầu liên hồi...

"C...Cố tiên sinh, tôi không dám, tôi thực sự không dám! Xin ngài hãy tin tôi!"

Vương Thiên Ân dường như không mấy quan tâm đến chuyện nội bộ của bọn họ, hắn lười biếng nâng đầu nhìn về phía Cố Trạch Viễn cùng gã nhân viên, vẻ mặt lạnh lùng, tựa như một khối băng điêu khắc...

"Còn một điểm nữa...chơi nốt đi chứ?"

Cố Trạch Viễn khẽ xoay đầu, cảm thấy ngay lúc này như hết đường lui, ông ta kìm nén sự tức giận, cố gắng ngồi xuống...

Lần này Cố Trạch Viễn đích thân xào bài, sau đó tự chia, Vương Thiên Ân nhìn thấy vậy, hắn vẫn không nói gì, để mặc ông ta tuỳ ý.

Cố Trạch Viễn lật bài, một Bồi (J), một chín cơ, hiện tại đã đạt mười chín nút, ông ta hít một hơi sâu, nuốt một ngụm nước bọt, đang suy nghĩ xem có nên rút tiếp hay không?

Rút hay dừng?

Ngẫm nghĩ hồi lâu, chỉ cầu trời nếu ra thêm một con hai, sau đợt này, ông ta hứa sẽ thường xuyên ăn chay niệm Phật.

Cố Trạch Viễn bấu mạnh vào lòng bàn tay, ông ta nhắm mắt lại, khẽ rút bài...

Lật lên...

Một con hai rô!

Cố Trạch Viễn - tổng 21 nút.

Thật không thể tin nổi!

Cố Trạch Viễn cười lớn, tràn cười giòn tan, sảng khoái, như thể đây là tràn cười thống khoái nhất từ trước đến nay...

Vương Thiên Ân cười nhếch mép...

Gương mặt Cố Trạch Viễn liền biến sắc.

"Mày...mày cười cái gì?"

Ông ta hoảng loạn lật phắt của Vương Thiên Ân lên xem...

"M...m...mày! Sao có thể? Sao có thể chứ? K...không...không!"

Quả thực vận may không mỉm cười với Cố Trạch Viễn, khoảnh khắc ông ta lật lên hai rô, Vương Thiên Ân đã là tới trắng!

Cố Trạch Viễn nhìn thấy rõ mồn mồn lá Đầm (Q) và Át (Ace) trên mặt bàn, cả gương mặt liền hoá trắng bệch, ông ta chấn kinh!

"Không!!!"

Cố Trạch Viễn ôm đầu, miệng lẩm bẩm không ngừng, đột nhiên hét toáng...

"Mày lừa tao! Chúng mày lừa tao!"

Ánh mắt Vương Thiên Ân kiên định, hắn lại đi đến bên cạnh Cố Trạch Viễn, cười lạnh...

"Ván đầu tiên là tôi nhường. Đừng nghĩ đó là do vận may. Nếu có thể, tôi đảm bảo có thể thắng ông cả bảy ván! Ông căn bản không thể thắng được tôi..."

"Cố tiên sinh, ông thua rồi!"

Dứt lời, Vương Thiên Ân xoay người, vừa định bước ra khỏi cửa, Cố Trạch Viễn đã xoay ổ nòng đạn chĩa thẳng về phía tấm lưng cao lớn của hắn.

Cảm nhận được thanh âm, hắn cư nhiên quay đầu...

"Cố tiên sinh, ông làm vậy là có ý gì?"

Cố Trạch Viễn lúc này như hoá điên, ông ta thật không thể tin được cả cơ nghiệp ông ta gây dựng cả một đời phút chốc lại biến thành của kẻ khác chỉ trong ba tiếng đồng hồ?

Lại còn là bị đoạt mất trong tay một thằng nhãi ranh?

"Mày...lập tức đưa bản cam kết đó cho tao! Ngay tại đây xé nát nó! Bằng không...tao sẽ để mày không còn mạng rời khỏi đây!"

Đối mặt với vẻ điên cuồng của Cố Trạch Viễn cùng sự bất mãn của lũ người xung quanh ông ta, Vương Thiên Ân không hề hoảng hốt, chỉ hơi nhếch mép, lại xoay người hướng ra cửa...

Cố Trạch Viễn hiểu ra, ông ta khẽ giương cao khoé miệng...

Vương Thiên Ân, đây là do mày chọn.

Vậy thì đừng trách tao ra tay độc ác!

Vương Thiên Ân vừa xoay người, dường như đoán trước được tình hình...

Thanh âm vang lên một tiếng xé nát bầu không khí vui đùa của mọi người.

"Có người nổ súng! Chạy mau!"

Mọi người hét lên, vẻ mặt vô cùng sợ hãi, bọn họ chạy toáng loạn trong khắp sòng bạc, tình hình không thể ổn định được, ai nấy đều lo chạy thoát thân...

Nhanh như chớp đã kéo phắt Tinh Húc sang chắn trước mặt.

Tiếng súng vang lên, trong căn phòng có một gã chia bài mắt trợn trắng, máu từ đầu văng ra tứ tung, từ từ khuỵu xuống đất, nằm sấp trên sàn.

"Mày...!!!"

"Cố Trạch Viễn..."

Vương Thiên Ân vuốt nhẹ mái tóc, vẻ mặt mang theo sự tàn khốc, quỷ dị...

"Ông vừa phạm phải một sai lầm vô cùng to lớn ông có biết không?"

"Cái gì? Ý mày..."

Cố Trạch Viễn chưa kịp nói dứt câu...

Thanh âm lại vang lên!

''Đùng'' một phát...

Một viên đạn đã bay thẳng vào thái dương ông ta, chuẩn xác nằm ngay chính giữa như một tấm bia đạt điểm tuyệt đối!

Ngay lập tức, cả đám người trong căn phòng xông lên bao vây hắn.

Cố Trạch Viễn như thế mà lại chết trước mặt bọn họ chỉ trong ba giây?

Không...

Phải nói là chưa đến ba giây mới đúng!

Người đàn ông kia...

Hắn là sát thủ sao? Sao có thể ra tay nhanh như vậy?

Không hề có một chút cảm xúc nào trên gương mặt?

Ánh mắt hắn thật đáng sợ...

"Vương thiếu, chúng ta còn năm phút để ra khỏi đây! Trực thăng đã đợi sẵn ở phía sau. Cánh báo chí sẽ nhanh chóng đánh hơi tới đây! Nếu bị chụp được ắt sẽ rất rắc rối."

"Tư Thành! Mau hộ tống Vương thiếu rời khỏi! Tôi sẽ thu dọn."

Vương Thiên Ân nhìn quanh, lại đưa ánh mắt đảo qua những người đang khiếp sợ kia một lượt, hắn thản nhiên lên tiếng, nở nụ cười vui vẻ nhưng lại đáng sợ tột cùng...

"Không vội...tôi chỉ cần bảy giây."

...

Ngày hôm đó...

Là một ngày đông êm đềm, giữa thành phố lạnh giá, khi hoàng hôn buông xuống, cả thành phố nhuốm một màu vàng của ánh đèn, ánh đèn huỳnh quang sáng rực khiến Hong Kong về đêm càng thêm phần lung linh và huyền ảo.

Tại căn phòng VVIP ở sòng bạc lớn nhất Hong Kong - The Adela Casino.

Có hơn chục cái xác chết đang mở mắt nằm rải rác ở bên trong...

...



(*): Blackjack hay còn gọi là Xì Dách, một trong những trò chơi phổ biến nhất tại các Casino trên toàn cầu.

(**): Dealer là người chia bài trong Casino.

(***): Tới trắng hay ăn trắng là một kiểu thắng đặc biệt, người chơi thắng ngay sau khi chia bài mà không cần đánh, khi người chơi có một bộ quân đặc biệt nào đó.