Này Vương Ác Thiếu, Chớ Làm Loạn!

Chương 118






Vương Thiên Ân nghe thấy thanh âm quen thuộc, hắn thoáng kinh ngạc, lồng ngực cư nhiên truyền đến một sự dè dặt, loại cảm giác này...

Giống như hung thần gõ cửa.

Phút chốc khiến hắn tỉnh táo hơn bao giờ hết.

Khẽ nhếch mép cười.

Không nghĩ chỉ mới xử lý Trịnh An Nhã tối hôm qua mà mọi việc lại tìm tới hắn nhanh đến vậy?

Thái độ có chút ngạc nhiên, nhưng không biểu hiện quá rõ ràng, chỉ im lặng ngẫm nghĩ, một vài giây sau định thần mới phản ứng:

"Sao ba lại biết số điện thoại của tôi?"

Chủ tịch Vương ung dung nhấp thêm một ngụm trà, vừa bật loa ngoài nói chuyện điện thoại với Vương Thiên Ân, vừa xem văn kiện trong văn phòng chủ tịch.

"Anh hỏi tôi vì sao sinh ra lại trở thành con tôi mà không phải là ba tôi nghe có vẻ thực tế hơn đấy."

"..."

Ông ta ở đầu dây bên kia truyền đến một tiếng "Hừ" tỏ vẻ khinh thường, không đợi Vương Thiên Ân trả lời, Vương Sâm đã nhàn nhã nói tiếp:

"Bỏ nhà đi bụi mà vẫn dùng người của mình? Tôi thật không biết nên nói anh ngu xuẩn hay là anh thực sự nghĩ đã lâu như vậy rồi mà tôi vẫn không đả động gì tới, tức có nghĩa tôi không tìm ra được nơi ẩn nấp của anh?"

Vương Thiên Ân bình thản lắng nghe, chợt nghĩ đến...

Nếu Vương Sâm đã đề cập đến vấn đề "dùng người" thì trông ra, cũng chỉ có một đối tượng mà ông ta muốn ám chỉ tới, đó là tài xế riêng của hắn - Lục Tư Thành.

Vương Sâm khẽ giương cao khoé miệng.

"Vương Thiên Ân Vương đại thiếu gia..."

Bàn tay thoăn thoắt ký nốt những phần chưa được xử lý, gấp lại, bên cạnh là một sấp văn kiện chất cao như núi.

"Anh xem thường tôi quá nhỉ?"

Vương Thiên Ân đảo mắt, khẽ đưa bàn tay lên đan xen vào trong mái tóc vuốt ngược ra sau.

"Không dám...chủ tịch Vương."

"Vương Thiên Ân...! Thái độ đó của anh là gì?"

Chủ tịch Vương kìm lại sự bất mãn, bình tĩnh nói:

"Tôi nhắc cho anh nhớ, cái gì cũng phải có chừng mực! Nên biết khi nào là điểm dừng! Chẳng phải anh là cái gì mà..."

Ông ta bật lưỡi "Chậc" một tiếng, chân mày chau lại gần như nối liền vào nhau, nhắm mắt cố nhớ ra một điều gì đó, bàn tay gõ gõ trên mặt bàn gỗ Bocote.

"Phải rồi! Tiến sĩ ngành quản trị kinh tế."

Song, nét mặt lại bày ra vẻ khinh khỉnh.

"Hừ! Học cao hiểu rộng để làm gì? Bản thân anh lại còn từng đứng trên giảng đường đại học Harvard diễn thuyết cho bao nhiêu sinh viên, vậy mà bây giờ bảo anh về quản lý tập đoàn gia đình thì anh thoái thác?"

"Vương Thiên Ân! Tôi là ba anh! Còn anh là ai? Là con trai độc nhất của Vương Sâm tôi! Là con cháu Vương gia! Không phải là tiên là Phật! Nghe rõ chưa?"

"Anh cho là tôi đang thỉnh thần tiên về hả? Năm ngoái anh còn hỗn xược nói với tôi rằng "giá thuê anh quản lý cao lắm, Vương gia thuê anh không nổi?""

Vương Thiên Ân nghe tới đây, khẽ cong môi, cố nén nụ cười không bật ra thành tiếng.

Tuy nói là tình cảm giữa hai cha con bọn họ là không hoà hợp, nhưng những lúc không cãi nhau, lại cảm thấy có chút trống vắng, cãi vào rồi, đôi khi lại cảm thấy hơi buồn cười.

Ngữ khí của Vương Sâm ngày càng cứng rắn, đương nhiên là có sự bực tức, sau cuối vẫn là không kìm chế được, tức giận quát lớn:

"Anh muốn làm tôi tức chết thì anh mới vừa lòng có đúng không? Không khéo thì đổi quách cái họ đi! Đồ nghịch tử!"

"Được sao?"

"Mày...!!"

Vương Thiên Ân hờ hững nhìn ra phía khung cửa sổ, không có nửa điểm cảm xúc trong đáy mắt.

Ngược lại là Vương Sâm, ông ta bị chặn họng, phút chốc giận đến điếng người. Càng lúc càng không thể bảo nổi hắn, thật khiến ông ta nổi điên!

Một suy nghĩ bất giác trỗi dậy...

Thật hận không thể nhét mày lại vào trong! Cái thằng trời đánh này!!

Bàn tay vươn tới chụp lấy ly nước, uống "ừng ực", siết chặt như muốn bóp nát, chưa đầy mười giây sau đã nốc cạn. Không cần nghĩ cũng biết, hiện tại cả thân thể ông ta đã bốc hoả đến thế nào?

Vương Sâm thở hồng hộc, tưởng chừng sắp lên cơn tăng xông.

Còn phải nói chuyện với cái thằng nghịch tử này thêm một phút giây nào nữa chắc mình sẽ chết vì tức mất.

Phải nhanh chóng nói đến chuyện đó thôi...

Ông ta hít một hơi sâu, cố thở ra thật bình tĩnh mới tiếp lời:

"Anh không để tôi được an dưỡng tuổi già thì thôi đi! Bây giờ lại còn muốn tung hoành ngao du thiên hạ? Anh năm nay đã 25 tuổi rồi, anh nghĩ mình còn nhỏ lắm sao? Đường đường là người thừa kế tập đoàn Vương Thịnh trong tương lai, một chút sự tín nhiệm anh cũng không có! Anh nhìn lại mình xem? Thái độ chống đối lẫn trì hoãn này của anh là gì hả? Không có một chút phép tắc nào cả!"

Thấy Vương Thiên Ân không nói gì, cảm giác giống như những lần cãi nhau khi trước, bản thân như kẻ tự kỷ nói chuyện một mình, ông ta chịu hết nổi, đập mạnh lên bàn một cái, đứng phắt dậy quát lớn...

"Vương Thiên Ân!! Đừng tưởng tôi không biết anh đã gây ra những chuyện gì?"

"Cũng may chủ tịch Trịnh vẫn còn chưa biết! Tôi thật lấy làm xấu hổ với con dâu tương lai. Anh làm tổn thương con bé dù biết mình là người đã có hôn ước? Ngang nhiên để mắt tới đứa con gái khác? Hiện tại vì muốn trốn tránh trách nhiệm gia tộc mà mắt nhìn người của anh đã kém đến vậy sao? Những đứa con gái không phải xuất thân từ hào môn thế gia đã mang đến cho anh kết cục gì? Tôi mong anh nhớ rõ! Đừng bắt tôi phải nhắc lại cái quá khứ "tươi đẹp" kia của anh!"

"..."

"Chưa kể đến...Tôi còn nghe bảo anh đã đích thân ra mặt bảo vệ cho cái con nhỏ mồ côi đó?

"Vương đại thiếu gia! Anh nhọc công quá nhỉ?"

Cuối cùng cũng biết...