Vương Thiên Ân quay trở về khu phố Y.
Nằm "phịch" xuống giường, hắn gác tay ngang qua khuôn mặt tuấn mỹ, khẽ che đi đôi mắt chứa đựng đầy ánh nhìn thâm sâu, chợt nghĩ đến những sự việc đã xảy ra, hắn cảm thấy, càng lúc mọi việc càng trở nên phức tạp.
Sớm đã đi xa hơn những gì mà hắn đã từng nghĩ đến trước đó.
Nếu còn tiếp tục chống đối, kiên trì không quay trở về, liệu hắn có còn may mắn biết được, sau đó ra mặt bảo vệ cô như ngày hôm nay?
Tự dưng trong lòng cảm thấy bồn chồn lo lắng.
Có lẽ...
Trò chơi này cũng đã đến lúc phải dừng lại rồi, hiện tại, mọi thứ không còn thú vị nữa, biết sao được...
Bọn chúng đã bắt đầu nhắm vào cô, Trịnh An Nhã ra tay, sớm muộn gì người của Vương gia cũng biết.
Chỉ là hôm nay, khi đối diện với nụ cười ngây ngô đó, khuôn mặt vô tư ăn uống không một chút nghĩ ngợi, cô chỉ là không cam tâm, thật khiến hắn cảm thấy áy náy, cổ họng như có một vật gì đó chắn ngang, cư nhiên không thể thốt thành lời.
Sao hắn có thể nói với cô rằng, là bởi vì hắn nên cô mới bị liên luỵ?
Đình Nhu, xin lỗi. Đều là tại vì tôi.
...
"Được được, tôi ngay lập tức sẽ qua đó..."
Thanh âm của Uyển Đình Nhu vì lo sợ mà trở nên run rẩy, cô tắt điện thoại liền muốn bắt xe, nhưng đột nhiên phát hiện, chính mình vẫn còn trong phạm vi của khu phố chật hẹp này, ở đây căn bản không thể bắt taxi.
Trong lòng lo lắng khiến bước chân của cô càng nhanh hơn, bởi vì di chuyển hấp tấp, phía dưới thân truyền đến cảm giác đau đớn.
Cô chạy ra tới đường lớn để bắt taxi đến bệnh viện thành phố, Đình Nhu vội vàng chạy vào phòng làm việc của vị bác sĩ đã nhắn tin cho cô ban nãy.
Nhìn thấy cô, ông ta ôn tồn nói:
"Uyển tiểu thư, mời ngồi."
Đối diện với bác sĩ, Uyển Đình Nhu cũng không cảm nhận được là do điều hoà trong phòng khiến không khí ở đây thêm phần lạnh lẽo, hay do tâm trạng của cô vì quá lo sợ nên mới sinh ra loại cảm giác hồi hộp này?
"Vâng, bác sĩ, khi nãy, bác đã nói cần trao đổi vấn đề..."
Bác sĩ Tần trấn an.
"Cô cứ bình tĩnh, tôi sẽ phổ biến cho cô ngay bây giờ đây."
Bác sĩ Tần đánh máy một hồi, trên màn hình máy tính là hồ sơ bệnh án của bà cô, bác sĩ xem qua, sau đó mới quay lại nói:
"Uyển tiểu thư, tôi xin tự giới thiệu, tôi là Tần Kiến An, là bác sĩ đại diện cho tập đoàn Uông Đại tiếp nhận hỗ trợ điều trị cho bà Uyển Đình Ngọc."
Uyển Đình Nhu chăm chú lắng nghe, cô nhớ đã từng nghe qua tên vị bác sĩ này ở trên TV, ông ấy rất nổi tiếng, là phó giáo sư tiến sĩ bệnh viện đa khoa Quốc tế Universal (bệnh viện được xây ra để khám riêng cho những nhân vật chính trị và tầng lớp thượng lưu), kiêm trưởng khoa tim mạch bệnh viện thành phố Thượng Hải.
Không đợi cô tiếp lời, bác sĩ Tần đã đề cập vào vấn đề chính:
"Uyển tiểu thư, thực ra, bà Uyển đây đã nhập viện từ hai ngày trước rồi."
Hai ngày trước ư?
Chẳng phải bà nói bà cùng các bô lão đi hành hương sao?
Cô thoáng kinh ngạc nhìn bác sĩ, dường như muốn hỏi thêm một điều gì đó?
"Bà ấy đến đây kiểm tra theo lịch trình, sau đó vì tuột huyết áp mà ngất xỉu ngay tại đây, bà Uyển đã xin chúng tôi đừng nói cho cô biết, nếu có gì bất trắc thì hẵn thông báo lại sau, bà ấy nói thời điểm đó, cô vẫn còn đang ở trường, bà ấy không muốn làm phiền cô học tập."
Uyển Đình Nhu nghe từng thanh âm, cả thân thể như rơi vào trạng thái bất động, từng lời nói của bác sĩ thốt ra mà khiến nhịp tim cô như ngừng đập, ấn đường vô thức nhíu lại.
"Cũng đã gần một năm, kể từ khi tập đoàn chỉ thị cho tôi trở thành bác sĩ điều trị chính cho bà Uyển, đã nhiều lần khi bà ấy đến đây khám định kì mỗi tháng, tôi đã khuyên bà ấy phải nhập viện điều trị để thuận tiện cho việc theo dõi, bởi vì tuổi già sức yếu nên tình trạng bệnh diễn biến rất khó đoán, ở đây chúng tôi có đội ngũ y tế, có thể chăm sóc bà ấy dễ dàng hơn, nhưng bà Uyển lại một mực từ chối và nói rằng, bà ấy muốn được cùng cô an nhàn ở quãng thời gian cuối cuộc đời này, bà ấy không muốn phải nhập viện điều trị."
Uyển Đình Nhu nghe đến đây, cô bất giác mím môi, khuôn mặt trắng hồng thoắt cái đã biến sắc, xanh xao theo từng câu nói của bác sĩ, thực sự là cô không thể thể nào tin nổi, cùng một lúc lại phải tiếp nhận nhiều thông tin tiêu cực đến vậy.
Chả trách vài hôm trước cô cứ có cảm giác thấp thỏm, nao nao trong lòng.
Sao bà có thể tự ý quyết định mọi chuyện như vậy chứ? Bà có còn xem cô như con gái bà không? Bà là người thân duy nhất của cô cơ mà?
Cái gì mà cứ để cô yên tâm đi học, khi có bất trắc hẵn thông báo?
Bà không nghĩ đến cảm nhận của cô sao?
Sao có thể tự mình quyết định một cách ích kỷ như vậy chứ?
Hốc mắt cô bỗng chốc đỏ hoe, từng dòng lệ bắt đầu tuôn xuống như những chuỗi hạt châu, lã chã khôn cầm, cô vô thức đưa tay lên che miệng lại.
Đình Nhu bình tĩnh thở, im lặng trong một phút mới định thần nói:
"Bác sĩ...bệnh tình diễn biến khó đoán là như thế nào ạ? Có nghiêm trọng lắm không ạ?"
Bác sĩ không nhanh không chậm, nhìn lướt qua kết quả xét nghiệm trả lời:
"Hiện tại bệnh tim của bà cô đã chuyển biến xấu, phải nói là xấu hơn dự tính ban đầu của tôi rất nhiều."
"Hôm nay Uyển tiểu thư đến đây, sẵn đây tôi trao đổi một thể, thuốc trợ tim mà bà cô thường dùng, tuy biết là có thể kìm hãm, nhưng thuốc vốn không phải là biện pháp tốt để kéo dài sự sống, nó chỉ còn hiệu quả trừ phi bệnh tình không chuyển biến xấu."
"Ngược lại, nếu bệnh tình trở nặng thì dù thuốc đắt như thể nào cũng sẽ không có tác dụng nữa, thuốc vốn chỉ là một hình thức trấn áp tạm thời để giúp cơ thể người bệnh ổn định, chung qui vẫn phải là nhập viện để theo dõi tình hình, nhưng bà Uyển lại..."
Nói tới đây, bác sĩ khẽ lắc đầu thở dài.
"Tôi sẽ khuyên nhủ bà tôi, xin bác sĩ hãy giúp bà ấy, tôi chỉ có một mình bà ấy là người thân duy nhất trên cõi đời này thôi! Xin bác sĩ...làm ơn hãy cứu lấy bà ấy! Tôi xin bác sĩ..."
Đình Nhu vừa nói vừa nắm chặt lấy tay bác sĩ, giọng nói cô như nấc nghẹn trong từng thanh âm, khó khăn lắm mới có thể nói tròn câu.
"Uyển tiểu thư, hiện tại chỉ còn một cách, nếu cô đồng ý, tôi sẽ sắp xếp thời gian gần nhất để tiến hành phẫu thuật cho bà ấy."