Edit: kentu.
Sau kỳ nghỉ hè năm thứ nhất Đại học kết thúc, Diệp Sơ và Vệ Bắc đều thuận lợi lên năm thứ hai.
Cùng lúc đó, vụ án Vệ Đông Hải cuối cùng cũng sáng tỏ, người viết thư nặc danh đã được tìm ra, không ngờ kẻ đó là một chủ thầu công trình hồi trước muốn hối lộ ông, người này vì đấu thầu thất bại đã ghi hận trong lòng với Vệ Đông Hải nên mới tính kế trả thù một vố. Nào biết rằng thanh giả tự thanh, ngược lại còn chuốc thêm cái tội danh vu khống.
Ở bên này, chân tướng vụ án đã được làm rõ, còn ở bên kia thì tình cảm của Diệp Sơ và Vệ Bắc đã trải qua nhiều năm anh đuổi em tránh, cuối cùng nhớ một câu nói của Diệp Sơ mà xác định quan hệ rồi.
Có thể nói đây là tất cả những việc lớn rất đáng vui mừng nhưng mà hai người trẻ tuổi lần đầu tiên nếm vị ngọt ngào của tình yêu lại phải ở hai nơi xa nhau nên cũng cảm thấy có rất nhiều điều bất tiện.
Thời điểm bọn họ còn chưa ổn định, Diệp Sơ luôn cảm thấy hai người có ở chung một thành phố hay không cũng không có gì khác nhau. Nhưng bây giờ lại khác, từ sau khi phát hiện mình đã yêu Vệ Bắc, cuối cùng cô cũng nếm trải cái cảm giác nhớ thương.
Nhớ anh, nhớ hơi thở của anh, nhớ nhịp đập trái tim khi cô tựa vào ngực anh... Tất cả nỗi nhớ mong này không thể chỉ dựa vào vài cuộc điện thoại, mấy dòng tin nhắn mà có thể thỏa mãn được.
Hóa ra tình yêu cũng chẳng đơn giản như trong tưởng tượng của cô, rất nhiều vấn đề cần từ từ tự mình tìm hiểu và thích ứng.
Ở trong tâm trạng hạnh phúc lẫn nhớ thương, một kỳ học đã nhanh chóng qua đi.
Những ngày tháng mười hai này trở nên rất bận rộn.
Năm ngoái Diệp Sơ thi qua tiếng Anh cấp bốn, đến lượt năm nay thi lên cấp sáu, mặc dù với thành tích của cô cũng không bị trượt nhưng dù sao ai chả muốn điểm số đẹp mắt hơn chứ, cho nên hầu như ngày nào cũng thấy bóng dáng cô đi đến thư viện, đọc sách làm bài thi, bận rộn vô cùng.
Tuy rằng lúc bình thường tên Vệ Bắc kia sẽ không để ý nhưng thấy tình huống như vậy ngược lại cũng quan tâm, không những không trách Diệp Sơ bận rộn học hành mà không quan tâm đến anh mà còn chủ động để cô ôn bài cho tốt, đừng làm mất mặt anh.
Nghe xong lời của anh, Diệp Sơ cười đến nắc nẻ, nếu đúng là thành tích kém sẽ làm mất mặt anh thì có lẽ anh đã vị vứt xuống Tây Thái Bình Dương từ hồi tiểu học lâu rồi.
Tuy nói vậy nhưng khi đối mặt với kỳ thi căng thẳng, không ngờ nhờ một câu nói đùa của anh mà khiến cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Đến cuối tháng mười hai, kỳ thi cũng kết thúc.
Diệp Sơ cảm thấy cơ thể không khỏe, thi xong liền về nhà, vì chuẩn bị cho kì thi nên đã gần một tháng cô chưa về nhà, lần này về nhà cũng giống như là chuẩn bị ăn tết, Lưu Mỹ Lệ chuẩn bị một bàn đồ ăn rất thịnh soạn.
Chẳng qua là Diệp Sơ không nghĩ tới mẹ không những chuẩn bị cơm nước mà còn mang đến một người cho cô.
Khi thấy nụ cười Thẩm Nam Thành, Diệp Sơ cũng biết lúc này mẹ quyết tâm muốn tác hợp cho hai người bọn họ. Chỉ tiếc lòng của cô sớm đã bị tên nhóc Vệ Bắc chiếm giữ, còn người khác cho dù tốt hơn mấy cũng không liên quan gì đến cô.
Ăn một bữa cơm như thế rất chán.
Diệp Sơ để chén đũa xuống, trở về phòng, lúc này bên ngoài trời đã tối rồi, nhìn qua cánh cửa sổ, cô thấy vài đám pháo hoa nho nhỏ đang sáng lên giữa bầu trời đêm.
Tối nay là đêm Giáng sinh, thế hệ trước rất ít người theo lịch dương, chắc chẳng ai chơi cái ngày lễ lãng mạn của nam thanh niên đi lấy lòng bạn gái cả.
Không hiểu sao, trong đầu chợt vang lên bài hát Lonely Christmas của Trần Dịch Tấn
Người cưỡi chiếc xe tuần lộc đang bay
Quên mất món quà đem tặng cho tôi
Ngơ ngẩn nhìn chiếc đèn trang trí
Ánh sáng rực rỡ nhất đêm nay
Nhưng lại chiếu rọi nỗi cô đơn của tôi
"Biến." Vệ Bắc đạp anh ta một cái, nhìn hộp đồ trong tay, đắn đo một lúc, cuối cũng vẫn bỏ vào túi quần.