Này! Mau Buông Cô Ấy Ra

Chương 38




Edit: kentu.

Suốt bốn tháng chiến tranh lạnh, cuối cùng Diệp Sơ cũng nói ra được câu nói kia. đối diện với sự im lặng của đầu bên kia điện thoại, trái tim cô đập mạnh, không biết sẽ xảy ra chuyện gì tiếp theo.

Vừa lúc đó, giọng nói ỉu xìu của Nhị Soái truyền tới: "Chị dâu... Chị gọi có thể alo một tiếng trước được không, em sợ anh Bắc sẽ đánh em..."

Diệp Sơ ngây ra, lúc này mới phát hiện người nghe điện thoại không phải Vệ Bắc, ngay sau đó liền ngượng ngùng, vội vàng cúp điện thoại.

Vừa cúp máy không lâu, điện thoại Vệ Bắc đã gọi đến, điện thoại vừa kết nối liền quát cô: "Diệp Siêu Nặng, em bị bệnh à, hơn nửa đêm rồi mà còn gọi điện thoại!"

Rõ ràng là bị anh mắng nhưng mà nghe thấy giọng nói quen thuộc, khóe miệng Diệp Sơ cứ nhếch lên.

Thấy phía bên kia không đáp lại, Vệ Bắc nhận thấy thái độ của mình có vấn đề, vội vàng dịu giọng xuống, nói: "Không phải anh quát em đây mà là em ngủ muộn quá không tốt."

Chẳng biết tại sao, tâm tình lại rất tốt, ở đầu bên kia điện thoại, Diệp Sơ che miệng len lén cười.

Thấy Diệp Sơ vẫn không đáp lời lại, cuối cùng Vệ Bắc hơi sốt ruột, nói với Nhị Soái đứng bên cạnh: "Mẹ kiếp! có phải mày nói cái gì dọa bà xã tao không hả?"

Nhị Soái uất ức sụt sịt, vẻ mặt cầu xin nói: "Anh Bắc anh đừng đổ oan cho em, em không nói gì cả...."

"Vậy sao bà xã tao lại phớt lờ tao?"

"Em làm sao mà biết được?" Nhị Soái đang giả vờ lau mấy giọt nước mắt chua xót, lẩm bẩm trong miệng: "Rõ ràng vừa nãy chị dâu nói nhớ anh..."

Cái gì cơ? Vệ Bắc giật mình, đưa chân đá văng Nhị Soái ra, cầm điện thoại di động chạy ra ngoài.

Diệp Sơ chỉ nghe thấy đầu bên kia vang đến tiếng bước chân bịch bịch, đến khi không nghe thấy tiếng bước chân nữa thì giọng nói của Vệ Bắc vang lên: "Anh ra hành lang rồi."

"Hả?"Diệp Sơ không biết anh muốn làm gì.

"Bên cạnh không có ai."Vệ Bắc lại nói thêm.

"Vâng."

Vệ Bắc nôn nóng: "Mẹ nó chứ em nói lại lần nữa thì sẽ chết hả?"

Diệp Sơ suýt phì cười, cố nhịn cười giả bộ nghiêm túc nói: "Khuya rồi, mai nói sau."

"Không được!" Vệ Bắc đâu chịu ngừng: "Nếu hôm nay em không nói, anh sẽ không tha cho em."

"Không tha thì làm gì được?"

"Diệp Siêu Nặng, em cho là ở xa như thế anh không có cách dạy dỗ em đúng không?"

Diệp Sơ suy nghĩ một lúc, rất nghiêm túc mà trả lời: "Ừ đấy." Cô nghĩ nếu cô đã nói như vậy thì đầu bên kia cũng tức giận đến giậm chân, thế nhưng đợi một lúc lâu, cũng chưa thấy anh quát lên.

Một lát sau, cô nghe thấy tiếng thở dài, Vệ Bắc nói: "Anh cũng rất nhớ em..."

Ngay lập tức trong lòng như có cái gì chạm vào, Diệp Sơ cảm thấy mũi hơi xót, suốt bốn tháng trời, nói không nhớ thì đúng là nói dối, quả thực cô nhớ anh đến phát điên lên ấy.

Cô chỉ há miệng, muốn nói thật ra em cũng nhớ anh, vừa mới mở miệng, điện thoại đã bị ngắt kết nối.

Gọi lại, thì tắt máy.

Chẳng lẽ hết pin? Diệp Sơ 囧囧 nghĩ, vừa lúc đó, điện thoại nhận được tin nhắn từ một số điện thoại lạ: "Báo cáo chị dâu, anh Bắc nói điện thoại của anh đã bi sĩ quan chỉ huy tịch thu rồi."

Diệp Sơ: "...."

Nửa đêm chạy ban công gọi điện thoại, kết quả là Diệp Sơ vinh quang mà ngã bệnh. Đầu tiên chỉ là ho khan vài cái qua loa thôi, đến khi thấy nghiêm trọng, người đã không dậy nổi.

"Gọi điện bảo cha mẹ em đến đón đi." Trác Húc cất ống nghe đi, quả quyết nói.

"Nghiêm trọng thế à?" Diệp Sơ uể oải hỏi.

Trác Húc cười rộ lên: "Em nói thử xem? Vậy thì em tính nằm ở phòng này vài ngày à, dù sao Tiểu Giai ở chỗ anh, cũng không ảnh hưởng đến em ấy."

Trương Tiểu Giai ở bên cạnh trừng mắt nhìn anh một cái.

Diệp Sơ không biết phải làm thế nào, tháng sau là thi cuối kỳ, bây giờ tất cả mọi người đều vội vàng ôn tập, nhìn cô ho khan mỗi tối, quả thật rất ảnh hưởng đến mọi người.

Vả lại, kể từ sau khi biết lần trước Tưởng Phương Phi cố ý gài bẫy mình, cô hết sức duy trì khoảng cách với cô ta, chỉ có người kia vẫn không nhận ra mà thôi, mỗi ngày quấn lấy cô đi học cùng, ăn cơm cùng.

Cô cũng không phải là người sẽ đem chuyện này ra vạch mặt người khác, nhưng không có nghĩa là cô không quan tâm, ít nhất không phải bây giờ.

Diệp Sơ vừa nghĩ như vậy thì gật đầu: "Em về nhà ạ."

"Mấy ngày này cần bổ sung thêm nhiều chất dinh dưỡng, chú ý nghỉ ngơi, ngoài ra đừng quên uống thuốc." Trác Húc vừa cầm giấy chuẩn bệnh vừa dặn dò.

"Chỉ nói lời thừa." Trương Tiểu Giai lẩm bẩm một tiếng.

Trác Húc nghe xong cũng không tức giận, cười híp mắt lại dặn dò Diệp Sơ vài câu, vô cùng kiên nhẫn.

Từ phòng cứu thương đi ra, Diệp Sơ không nhịn được nói: "Thật ra tớ thấy Trác Húc đối với cậu rất tốt..."

"Tốt cái rắm!" Trương Tiểu Giai mắng: "Cậu không biết từ nhỏ đến lớn anh ta bắt nạt tớ thế nào đâu!"

"Các cậu biết nhau từ bé?"

"Tớ biết anh ấy từ hồi tiểu học."

"Sao hai cậu lại quen nhau?"

Trương Tiểu Giai yên lặng liếc nhìn Diệp Sơ, nói: "Mẹ anh ấy lấy cha tớ, nên bọn tớ biết nhau." Nói xong, Diệp Sơ còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì người đã đi xa rồi.

Lưu Mỹ Lệ nhận điện thoại của con gái, bà vội vội vàng vàng chạy ngay tới trường học, thấy bộ dạng ốm yếu của Diệp Sơ thì vô cùng đau lòng, suốt dọc đường cằn nhằn không ngừng.

Bệnh của Diệp Sơ vốn dĩ cũng không nhẹ, vì vậy cơn nhức đầu càng ngày càng khó chịu hơn.Về đến nhà cô mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh lại đã là buổi tối, trong phòng tối đen như mực, điện thoại di động cô để bên cạnh cái gối chợt lóe sáng.

"Alo?"Diệp Sơ mệt mỏi nhận điện thoại.

"Em về nhà à?" Vệ Bắc hỏi.

"Vâng, vừa mới ngủ dậy, nhức đầu..."

"Vậy em nghỉ cho khỏe đi, mấy hôm nữa có lẽ anh sẽ về."

"Vâng." Diệp Sơ chậm chạp đáp lại một câu, một lúc sau mới ngợ ra, hỏi: "Anh về làm gì?"

"Không sao, trong nhà có tí việc." Anh trả lời rất bình tĩnh.

Diệp Sơ cũng không muốn nghĩ nhiều, hai người lại tiếp tục trò chuyện mấy câu, bệnh của Diệp Sơ lại tái phát, lúc nói chuyện chỉ đáp được vài câu rời rạc, Vệ Bắc cũng không trách cô, nhắc cô chú ý giữ sức khỏe liền cúp máy.

Sau khi cúp điện thoại, Diệp Sơ nằm trên giường, ngẩn ngơ một lúc lâu, cứ cảm thấy cuộc điện thoại vừa rồi có gì đó là lạ. Nhưng vẫn không thể nói ra nó lạ ở chỗ nào? Cô cố gắng suy nghĩ thêm lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, còn về những gì Vệ Bắc nói trong điện thoại, đều bị cô vứt khỏi đầu rồi.

Dù sao cũng có cha mẹ chăm sóc, Ở trường Diệp Sơ bị phát bệnh mấy ngày, mới ở nhà có một hôm mà đã đỡ hơn nhiều.

Lưu Mỹ Lệ thấy con gái bình phục nhanh, trong lòng cũng vui vẻ lên, bữa cơm tối còn làm mấy món ăn đặc biệt, vừa ăn cơm vừa nói những chuyện đâu đâu.

Nói chuyện được một lúc thì Diệp Kiến Quốc đột nhiên hỏi bà xã: "Bà có nghe nói về chuyện ông Vệ không?"

Ông Vệ được nhắc đúng là chỉ cha của Vệ Bắc- Vệ Đông Hải, mặc dù biết con gái và con trai nhà ông Vệ cũng không có quan hệ gì, nhưng Lưu Mỹ Lệ vẫn cẩn thận một chút, nháy mắt với chồng: "Cái gì mà ông Vệ mới chẳng cháu Vệ, ăn cơm đi." Sau đó vội vàng đổi chủ đề.

Diệp Sơ không biết hai người đang nói về cha của Vệ Bắc, cơm nước xong liền về phòng.

Cơ bản ở nhà cô không có hoạt động gì để giải trí, chỉ có lên mạng xem phim, nhưng chuyện này chỉ nhằm đốt thời gian mà thôi, thoáng cái đã đến chín giờ tối.

Chín giờ, theo thói quen, Diệp Sơ lấy điện thoại di động ra xem.

Mấy hôm nay tên Vệ Bắc kia bị sĩ quan chỉ huy cấm liên lạc, khi đó hai người rất ít khi liên lạc cho nhau, toàn dựa vào anh cướp điện thoại di động của Nhị Soái nên thỉnh thoảng hai người mới có thể gọi vài cuộc điện thoại. Nhưng từ sau khi cô xin phép nghỉ học về nhà, dường như cuộc nói chuyện điện thoại với anh cũng ít đi, cả ngày hôm nay cũng không có lấy một tin nhắn.

Diệp Sơ chỉ nghĩ là anh không có điện thoại nên khó liên lạc, cũng không để ý, đứng dậy đi ra ngoài rót nước.

Lúc đi ngang qua phòng của cha mẹ, bỗng nhiên nghe thấy hai người nhỏ giọng nói chuyện, cô không cố ý nghe lén nhưng mà lại có một cái tên bay vào lỗ tai mình, liền cố gắng nghe được hai câu, vừa nghe xong mặt cô bắt đầu trắng bệch.

Lưu Mỹ Lệ trách móc chồng: "Ông nói chuyện sao không suy nghĩ một chút hả? Tôi đã bảo ông trước mặt con gái thì đừng có nhắc đến thằng ranh nhà họ Vệ kia, ông lại còn nói."

"Có gì liên quan? Đây đều là những chuyện hồi xưa rồi, dù sao con gái cũng lớn rồi, nó mà thực sự thích ai thì bà cũng đừng xen vào."

"Sao tôi lại không xen vào? Tôi chính là mẹ của nó đấy! Hơn nữa bây giờ Vệ Đông Hải xảy ra chuyện đó, ai muốn có liên quan đến xui xẻo của nhà họ."

"Sao lại nói như vậy, đều do người ta đồn đại, nói không chừng ông Vệ đúng là trong sạch đấy."

"Trong sạch ấy à, bây giờ cái chức vị ấy không có mấy người là không ăn hối lộ, hôm nay tôi còn nhìn thấy con trai ông ấy về đấy..."

Những câu nói tiếp theo Diệp Sơ cũng không nghe vào, cô lùi về sau một bước, rồi mới đứng vững được, nhẹ nhàng bỏ cái cốc đang cầm trên tay lên bàn, nghiến chặt răng.