Edit: Trangsjk.
Vệ Bắc cầm điện thoại di động, tức giận đến nghiến răng.
Lần này anh về nhà đúng thật là quá đen đủi!
Đầu tiên là không mua được vé tàu điện ngầm, đành phải mua vé tàu chợ,gần hai mươi tiếng đồng hồ mới đến nhà ga. Đến nhà ga lại phải đợi nửa giờ mới bắt được xe taxi, trong lòng chỉ nghĩ đến về nhà lại không thể tưởng tượng được bị tắc đường, lại phải mất vài giờ nữa.
Đúng là đứa trẻ tội nghiệp, đến khi về đến nhà thì trời đã tối.
Nhưng sau tất cả mọi chuyện trong lòng anh vẫn vui mừng, đặc biệt nghĩ đến lát nữa có thể cho Diệp Sơ một bất ngờ, anh luôn cảm thấy những thứ kia chẳng thấm vào đâu.
Nhưng!
Người tính không bằng trời tính, ngay khi anh vô cùng đắc ý đứng ở dưới nhà Diệp Sơ, lấy điện thoại di động ra gọi cho cô lại phát hiện ra cô gái chậm chạp này lại tắt máy.
Sớm không tắt, muộn không tắt mà lúc này lại tắt máy, Diệp Siêu Nặng à, có phải em không muốn sống nữa hay không?
Vệ Bắc đứng đó một lát, tiện tay nhặt viên đá lên, ném lên hướng cửa sổ phòng cô.
Chỉ nghe thấy "đụp" một tiếng, Lưu Mỹ Lệ giúp con gái dọn dẹp phòng thò đầu ra mắng: "Trẻ con nhà ai thế nhỉ? Sao lại ném đồ vào cửa sổ nhà người khác thế, thật vô giáo dục !"
Nếu bà mà biết "Trẻ con" ném đá vào nhà bà đã hai mươi tuổi, hơn nữa còn là con rể tương lai nhà mình, chắc rằng cũng ném một hòn đá xuống đập người ta chết mất.
Tiếc là bà không có khả năng biết trước tương lai, sau khi mắng vài câu, bà liền đóng cửa sổ lại rồi đi ra ngoài.
Vệ Bắc núp ở phía sau cây thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ mình may mắn trốn nhanh chứ không để cho mẹ vợ tương lai túm được thì cũng rất khó xử.
Vừa lúc đó có một chiếc BMW màu đen chầm chậm lái vào khu chung cư, cách anh một đoạn ngắn rồi dừng lại.
Vệ Bắc đang muốn đi ra khỏi bóng cây, trong lúc vô tình liếc mắt sang bên kia. Lúc này bước chân của cậu ngừng lại, hai mắt nhìn chằm chằm về phía trước, dường như sắp tóe ra lửa.
Diệp Sơ cảm thấy sống lưng lạnh toát, theo phản xạ có điều kiện mà quay đầu lại nhìn.
"Sao vậy?"Thẩm Nam Thành hỏi.
"Em cảm thấy có người đang tức giận."Diệp Sơ thành thật trả lời.
Thẩm Nam Thành ngẩn ra, thiếu chút nữa thì phì cười: "Không thể tin nổi em lại hài hước như vậy." Anh còn tưởng rằng cô là một cô gái rất nghiêm túc chứ.
Diệp Sơ lắc đầu một cái, nghiêm túc nói: "Em nói thật."
Thẩm Nam Thành càng phát hiện ra cô gái trước mắt này rất đáng yêu, đang muốn mở miệng nói gì đó đột nhiên anh cũng cảm thấy sống lưng mình lạnh toát, anh mỉm cười: "Bị em nói như vậy quả thật giống như là có người tức giận." Lời còn chưa dứt liền thấy trong bóng đêm phía trước có người đang đằng đằng sát khí đi tới chỗ bọn họ.
Diệp Sơ thấy anh đột nhiên nhìn chằm chằm phía sau lưng của mình, hơi khó hiểu liền hỏi: "Anh sao vậy?" Lại quay đầu nhìn.
Lúc này, cô cũng ngây ngẩn cả người.
Sao lại là anh chứ?
Cô thấy khó tin, dụi dụi mắt muốn nhìn cho rõ hơn, khi đó Vệ Bắc đã đi tới bên cạnh cô, đưa tay ra ôm lấy eo cô, sau đó siết chặt khiến Diệp Sơ ngã vào trong lòng anh.
Ngay lập tức xung quanh cô tràn ngập hơi thở quen thuộc kia, Diệp Sơ biết mình không phải đang nằm mơ: "Anh... Sao lại về?"Cô hỏi.
"Sao nào, anh không nên về à?"Mặt Vệ Bắc đen xì hỏi vặn lại.
Diệp Sơ ngẩn ra, không biết trả lời như thế nào.
Vệ Bắc cười lạnh một cái: "Hay là anh đến không đúng lúc?" Anh nói xong, khuôn mặt vênh lên,ánh mắt tỏ ra khiêu khích kẻ đang đứng đối diện bọn họ chính là Thẩm Nam Thành.
Thẩm Nam Thành giật mình bừng tỉnh, suy nghĩ lại nguyên nhân gây lạnh sống lưng đó, trong lòng cũng hiểu được mấy phần, anh ung dung thản nhiên mỉm cười, đưa tay ra rồi nói: "Chào anh, tôi tên là Thẩm Nam Thành, là bạn của Diệp Tử."
Diệp Tử là để cho anh gọi à? Vệ Bắc hừm một tiếng: "Tôi không hỏi anh, anh chen miệng vào làm gì?"
Tay của Thẩm Nam Thành đang giơ ra giữa khoảng không, liền cứng đờ.
"Vệ Bắc, anh ăn nhầm thuốc súng à? Sao nói chuyện như muốn đánh nhau với người khác thế hả!"Diệp Sơ không nhịn được nói một câu.
Vệ Bắc giận đến nỗi sắc mặt biến thành màu đen: Ông ăn phải thuốc súng à? Rõ ràng là nổi máu ghen, con mẹ nó đúng là một hũ dấm chua lâu năm đấy! Tôi đi hai mươi mấy tiếng đồng hồ một đường về nhà, cô còn không biết ý mà đón tôi?
Tuy anh không nói ra nhưng với vẻ mặt này thì người không nhanh nhạy như Diệp Sơ cũng có thể hiểu được ít nhiều. Nhưng mà tên nhóc này có cần phải lo lắng không đâu như vậy không? Diệp Sơ cười cười xin lỗi với Thẩm Nam Thành: "Thật ngại quá, anh ấy không biết ăn nói."
" Diệp Siêu Nặng, có phải em điếc không sợ súng không hả?" Vệ Bắc ngay lập tức nổi giận, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Anh mà còn như vậy nữa thì mau về nhà cho em!" Diệp Sơ cũng không cam chịu, không biết tại sao khi ở cùng người con trai xấu xa này càng lâu, thì khả năng phản kháng của cô càng trở lên mạnh hơn.
"Em!" Vệ Bắc giận đến bóp chặt nắm tay,nhưng cũng không nỡ đánh người ngay trước mắt cô gái này. Vì vậy anh đành phải nhẫn nhịn không nói gì nữa, dùng ánh mắt chờ đợi nhìn cô.
Diệp Sơ không sợ hãi chút nào, đưa mắt nhìn thẳng vào anh.
Hai người cứ em trừng anh, anh trừng em như vậy, không ai nhường ai.
Một lúc lâu sau, Thẩm Nam Thành đứng ở một bên nhìn không được khẽ ho nhẹ một tiếng nhắc nhở: "Diệp Tử, mẹ em vẫn còn chờ em về nhà đấy."
Vệ Bắc mới vừa nguôi cơn giận thì lại nổi lên, siết chặt nắm đấm.
Diệp Sơ nhìn thấy tình hình không ổn vội vàng đè tay anh xuống: "Dạ vâng, em đi lên đây, anh đi đường cũng phải cẩn thận nhé." Cô cười nói với Thẩm Nam Thành.
Chân mày Thẩm Nam Thành cau lại: "Một mình em lên à, không có vấn đề gì chứ?" Anh nói, hơi có ý mà liếc nhìn người bên cạnh cô.
Diệp Sơ cũng sắp khóc đến nơi rồi, cô quen biết Vệ Bắc nhiều năm như vậy chẳng lẽ lại không hiểu, nếu Thẩm Nam Thành lại nói một câu nữa, e rằng sẽ có đánh nhau ở dưới nhà của cô.
Để không gây phiền toái, Diệp Sơ vội gật đầu: "Không có chuyện gì cả, anh cứ về trước đi."
Cô đã nói như vậy dĩ nhiên là Thẩm Nam Thành hiểu, anh tháo chiếc kính xuống, khôi phục lại nụ cười trên mặt: "Được rồi, vậy em cẩn thận một chút, có chuyện gì xảy ra thì gọi điện cho anh."
"Vâng." Diệp Sơ nở nụ cười cứng nhắc, lòng bàn tay nắm lấy tay của Vệ Bắc cũng đã ướt đẫm mồ hôi.
Cuối cùng cũng đi!
Nhìn xe của anh chầm chậm lái ra khỏi tầm mắt, Diệp Sơ thở phào một cái, vừa muốn buông tay của Vệ Bắc đang nắm chặt kia ra liền bị anh bắt lại.
"Còn làm gì nữa?Vẫn không nỡ xa rời hả!" Giọng điệu của anh rất hung hăng.
"Anh không thể nói lý lẽ một chút được à?"
"Anh nói cái gì vô lý à?Anh ngồi tàu hỏa hai mươi tiếng mới về đến nhà, ở dưới nhà chờ em lâu như vậy, ai là người không biết lý lẽ hả?"
"Tại anh không nói cho em biết!"
"Mẹ nó chứ, không phải là anh muốn cho em một bất ngờ à!"
Bất ngờ cái đầu anh ấy! Diệp Sơ thực sự rất muốn cãi nhau với anh nhưng nghe xong những lời này không biết làm thế nào, cuối cùng cũng không quan tâm đến nữa. Cô thở dài: "Đi thôi."
"Đi chỗ nào?"Giọng điệu của anh vẫn rất khó nghe.
"Đi đến bờ sông một lúc."
"Trời lạnh như thế này mà đi đến bờ sông, em có bị bệnh không hả?"
"Anh mới có bệnh đấy!" Diệp Sơ rốt cục cũng nhẫn nại nữa: "Anh cãi nhau với em ở đây là lo người khác không biết quan hệ của chúng ta hay sao?"
"Biết thì đã sao...." Vệ Bắc chợt dừng lại, mới vừa rồi còn nổi giận đùng đùng mà giờ trên mặt đã hiện lên vài phần ngạc nhiên vui mừng, hỏi đến cùng: "Quan hệ của anh với em là thế nào?"
Diệp Sơ hất tay của anh ra không trả lời: "Bớt nói nhảm đi, có đi hay không?"
"Đi!" Vệ Bắc tươi cười rạng rỡ, đừng nói tới đi ra bờ sông, dù có lên núi đao xuống biển lửa cũng phải đi theo nha!
Ban đêm vào mùa đông thành phố A thực sự rất lạnh, Diệp Sơ mới đi dọc theo con đê một lát thì không ngừng hà hơi chà xát bàn tay. Chợt có một cái áo khoác trùm lên người cô, mang theo hơi ấm còn lưu lại bao người cô trong ấm áp.
Cô dừng bước lại, xoay người nhìn mặt Vệ Bắc.
Đây là lần đầu sau nhiều năm cô nghiêm túc nhìn anh, anh đã đen đi nhiều, tóc cắt ngắn tủn, đôi mắt giương giương mở to giống như vài chục năm trước khi hai người lần đầu tiên gặp nhau.
Mặt trời mọc rồi lặn, xuân đi thu đến, thành phố này liên tục phát triển, tất cả mọi thứ xung quanh cũng đổi thay, những người bạn học đến rồi lại đi, chỉ còn lại người này. Mặc dù cậu ta hơi đáng ghét, ăn nói thô lỗ một chút, hành động cũng cục cằn một chút, nhưng vẫn luôn yên lặng đứng đó, chỉ cần cô quay đầu lại là có thể nhìn thấy.
"Vệ Bắc."Diệp Sơ nhẹ nhàng gọi anh.
"Gì vậy?" Anh bày ra vẻ mặt coi nhẹ nhưng tim đang đập thình thịch lên.
"Em đang suy nghĩ..." Cô rũ mắt xuống, lo lắng đảo đảo ngón tay: "Chúng ta có nên thử ở cùng một chỗ xem ..."
"Mẹ kiếp!" Vệ Bắc chửi một câu: "Chúng ta có lúc nào không ở chung một chỗ hả?" Anh nói xong, không chút do dự nâng khuôn mặt cô lên rồi hôn xuống.