Này, Học Sinh Chuyển Trường

Chương 43




Cũng không biết vì sao những người trên bàn ăn lại đồng loạt thay đổi phong cách, toàn bộ đều nói tiếng Anh.

Minh Hi phải chăm chú lắng nghe bọn họ nói chuyện mới có thể hiểu được một chút những gì bọn họ đang nói.

Đừng thấy học sinh lớp quốc tế ngày thường trông như không học vấn không nghề nghiệp, phát âm tiếng Anh thật sự rất tốt, dù gì cũng đã bắt đầu giao tiếp song ngữ hàng ngày từ bé mà.

Bọn họ thật sự rất ồn, một đám người ríu rít, đặc biệt là Phùng Mạn Mạn luôn không khống chế được âm lượng làm những người xung quanh liên tục nhìn qua đây.

Nhưng vẫn có một đám người ngầm nghị luận.

“Là du học sinh hả ta?”

“Chắc là Hoa Kiều……”

Bọn họ cũng không để ý, ăn xong liền cùng nhau đến Oanh Vát quán, vẫn là chỗ đó thoải mái hơn.

Bởi vì siêu thị bên cạnh Oanh Vát quán không có đầy đủ nguyên liệu nấu ăn nên các nam sinh đi mua sắm, các nữ sinh ngồi xe của nhà Ấn Thiếu Thần đi.

Lên xe, Phùng Mạn Mạn không để ý tài xế, tiếp tục dùng tiếng Anh trò chuyện với bọn họ: “Tớ phát hiện Ấn Thiếu Thần thật sự là một người cuồng nhìn chằm chằm vợ mình đó, suốt chuyến đi cậu ấy luôn nhìn chằm chằm Minh Hi, trời ạ, cái ánh mắt đó khiến tớ còn cảm thấy không được tự nhiên, rõ ràng người bị nhìn không phải là tớ.”

“Ôi, các cậu không hiểu đâu, cậu ấy hận tớ.” Minh Hi lắc lắc đầu phủ nhận.

“Thật sự là cậu có chứng hoang tưởng bị hại đó.” Phùng Mạn Mạn cảm thấy Minh Hi thật hết thuốc chữa, đến bây giờ vẫn còn kiên trì với suy nghĩ đó, cũng không biết tại sao lại nghĩ vậy.

Toàn thế giới đều nhìn ra được Ấn Thiếu Thần thích cô ấy, chỉ có cô ấy một mực cho rằng Ấn Thiếu Thần hận mình.

Một cô bé rất thông minh, nhưng sao EQ lại không theo kịp vậy?

Ngồi trên xe, Minh Hi nhận được tin nhắn từ Minh Phạn: Hi Hi, ba và mẹ con vừa bận rộn xong liền trở về, hôm nay là cuối tuần sao không thấy con ở nhà?

Minh Hi lập tức nhắn lại: Con đi dạo trung tâm thương mại với bạn.

Minh Phạn: Ba với mẹ ở nhà chuẩn bị bữa tối, buổi tối về đây ăn, lâu rồi chưa cùng nhau ăn bữa cơm.

Minh Hi: Vâng.

“Chắc là tớ không đi chơi với các cậu được rồi.” Minh Hi ngẩng đầu nói với bọn Phùng Mạn Mạn.

“Sao vậy? Mới hơn hai giờ chiều mà.” Phùng Mạn Mạn nhìn thời gian hỏi.

“Bố mẹ tớ từ Giang Tô quay lại, bảo tớ về, bọn họ rất bận, khó có thời gian trở về một lần, tớ phải về, lần sau đi cùng các cậu nhé?”

“Ừ, vậy cậu về đi.” Bọn Phùng Mạn Mạn cũng không phải kiểu người dây dưa, lập tức thả người.

Sau khi xuống xe, tài xế một mình hộ tống Minh Hi đến cổng biệt thự nhà Minh Nguyệt.

Minh Hi xách theo túi mua hàng đi vào nhà, vừa vào cửa liền thấy Minh Phạn đứng bên cạnh máy thông gió ở cửa hút thuốc.

“Ba!” Minh Hi hưng phấn kêu một tiếng.

“Ừ, về rồi à? Mua đồ nhiều như vậy? Tiền tiêu vặt của con đủ không, không đủ ba cho thêm.”

“Quá đủ rồi ạ, lúc trước còn mua căn hộ.”

Minh Phạn cảm thấy không ổn lắm, vì thế hỏi: “Mua nhà? Chỉ sợ chuyện này sẽ làm Minh Nguyệt cảm thấy không thoải mái……”

“Ba, Minh Nguyệt không cần nhiều người chăm sóc như ba nghĩ đâu, hơn nữa con mua off-plan, sau đó còn phải trang trí, chắc là hai năm nữa mới có thể ở……”

*Off-plan: là nhà ở đang trong quá trình đầu tư xây dựng và chưa được nghiệm thu đưa vào sử dụng.

“Vậy chẳng phải là đại học sao?”

“Đúng vậy ạ.” Minh Hi sau khi đi vào liền đặt túi mua hàng trên sô pha, sau đó kêu một tiếng “Mẹ ơi.”

Mẹ Minh Hi bà Thẩm Văn là một tiểu thư khuê các, thoạt nhìn rất trầm tĩnh nhưng trong xương cốt lại có sự kiên cường rất lớn.

Cô vô cùng bất mãn đối với chuyện gia đình đột nhiên chuyển nhà này, nên phần lớn thời gian đều ở lại thành phố cũ, lâu như vậy không trở về là muốn chống đối Minh Phạn.

Nhưng mà Minh Phạn còn cứng hơn, đã quyết định thì sẽ không bao giờ đổi ý.

Cho nên chuyện đầu tiên Minh Phạn làm chính là sắp xếp cho Minh Hi chuyển trường, đến bây giờ Thẩm Văn mới vì nhớ con gái mà qua đây.

Sau khi đi vào, Thẩm Văn ngồi trên sô pha nhìn Minh Hi, ánh mắt mang theo đau lòng, nhịn không được hỏi: “Ở trường mới thế nào?”

“Cũng khá tốt ạ, các bạn học đều rất hòa thuận.” Minh Hi trả lời, cũng không có nói mình đã gặp những chuyện gì, không thì Thẩm Văn lại làm ầm ĩ.

“Hi Hi quay lại đây cũng khá tốt, Giang Tô bên kia thi đại học quả thật có hơi khốc liệt, trở lại bên này trình độ tương đương có thể thi đậu đại học càng tốt.” Minh Phạn cũng nói.

Thẩm Văn không muốn nghe: “Hi hi vốn là trạng nguyên của kì thi tuyển sinh trung học, dù con bé có ở Giang Tô thì cũng có thể trở thành thủ khoa kì thi đại học, khác chỗ nào chứ? Hơn nữa trường cũ của Minh Hi rất tốt, năng lực của giáo viên cũng tốt, bọn họ cũng coi trọng Minh Hi.”

“Trường Gia Hoa cũng khá tốt mà, sau này chúng ta cho Minh Hi chuyển đến lớp hỏa tiễn đi, ở đó đều là những học sinh giỏi, trình độ của giáo viên cũng cao. Hơn nữa hộ khẩu của Minh Hi ở đây, lúc thi đại học lại phải xử lí, bây giờ về lại đây bớt việc hơn.” Minh Phạn nói xong, quay đầu hỏi Minh Hi, “Hi Hi, kì thi tháng lần này con làm bài thế nào? Nếu kỳ thi giữa kì làm bài tốt, chúng ta liền có thể xin chuyển lớp.”

Minh Hi ngoan ngoãn ngồi trên sô pha, đột nhiên có chút không biết làm sao.

Lúc trước quả thật là cô cảm thấy học tập trong bầu không khí của lớp quốc tế và tiến độ bài giảng của giáo viên không phù hợp với mình.

Nhưng nghĩ đến có khả năng phải chuyển tới lớp hỏa tiễn, cô lại cảm thấy không muốn đi.

Ấn tượng của học sinh lớp hỏa tiễn đối với cô có thể nói là vô cùng tệ, đều coi cô là đối thủ, bằng mọi cách muốn vượt qua cô.

“Kì thi tháng làm bài cũng tạm được thôi ạ.” Minh Hi trả lời.

“Tạm được là thế nào, sa sút sao?” Thẩm Văn lập tức khẩn trương hỏi.

“Thật ra cũng không phải, chỉ là các lớp quốc tế do giáo viên nước ngoài dạy, giáo trình là sách giáo khoa của Anh. Lần đầu tiên đến con cũng hơi bối rối, nghe không hiểu từ vựng chuyên môn của môn toán, môn hóa cho nên không theo kịp.”

Thẩm Văn nhất thời không vui lắm: “Thời gian của cấp ba vốn ngắn ngủi, bây giờ đột nhiên phải tập thích ứng lại, lỡ như học tập sa sút thì làm sao đây?”

“Không đúng, con cũng đã học ở Gia Hoa từ nhỏ mà.” Minh Phạn nhận ra có gì đó không ổn, lập tức hỏi.

“Có thể là do ba năm không quay lại nên quên mất đó ạ.” Minh Hi hàm hồ trả lời.

Thẩm Văn có chút buồn bực, nhưng không tiện phát cáu với Minh Phạn trước mặt Minh Hi, chỉ dò hỏi: “Trước tiên có thể chuyển Minh Hi đến lớp hỏa tiễn được không?”



Minh Hi lập tức lắc đầu: “Con nghĩ có lẽ con nên chuyển đến lớp thường trước……”

Minh Hi tuy rằng luyến tiếc bầu không khí của lớp quốc tế, nhưng cũng không muốn lấy tương lai của mình ra đùa.

Lớp quốc tế không hợp với cô, lớp hỏa tiễn có Đường Tử và Hà Nhiên cô cũng không muốn chuyển qua, chuyển đến lớp thường mới là lựa chọn tốt nhất.

Chỉ cần còn học chung một trường, cô và bọn Phùng Mạn Mạn vẫn có thể gặp mặt.

“Vẫn nên quay lại Giang Tô.” Thẩm Văn mở miệng, “Đột nhiên đổi sang một môi trường khác lại phải thích nghi một khoảng thời gian, như vậy không ổn, không bằng trực tiếp quay lại.”

“Không được!” Minh Phạn lập tức cự tuyệt, “Chúng ta phải định cư ở đây!”

“Nhưng tôi không muốn lấy tương lai của con ra đùa với anh!”

Minh Hi ngồi trên sô pha nhìn cha mẹ cãi nhau, biết đây là chuyện thường xuyên xảy ra trong sách.

Người cha hời hợt này của cô cũng đúng là cực phẩm, nhất quyết hành động theo ý mình, không thèm để ý đến cảm nhận của vợ con mình, tự mình xúc động rồi bắt mọi người ở lại khiến mọi người rất muốn phàn nàn.

Trong nguyên tác Minh Hi học hành không tốt nên cũng không có nhiều lo lắng lắm, Minh Hi bây giờ học tập tốt nên nội dung bọn họ cãi nhau cũng đã thay đổi.

“Minh Hi, con muốn đi đâu?” Thẩm Văn vứt vấn đề cho Minh Hi.

Minh Hi chần chờ một hồi, trả lời: “Con muốn về Giang Tô.”

Đây là đáp án trong lòng cô.

Bỏ trốn.

Thoát khỏi phạm vi hoạt động của đám nhân vật chính này.

Trước khi xuyên sách cơ thể của cô không tốt, nói không chừng một ngày nào đó liền đột ngột qua đời, cô muốn ở bên mẹ ruột của mình nhiều năm hơn nên vô cùng trân trọng sinh mệnh.

Dù là hiện tại cô cũng hi vọng mình có thể sống lâu hơn mấy năm.

Sau khi xuyên sách, cô biết toàn bộ cốt truyện, cô không muốn đi trêu chọc hai nhân vật chính, chỉ muốn sống yên bình ở một góc, tránh xa sự tranh chấp như vậy có phải sẽ tốt hơn không?

Minh Phạn im lặng.

Thẩm Văn lại chất vấn Minh Phạn: “Anh nghe thấy chưa?”

“Không thể nào chuyển về Giang Tô được, hồ sơ bên kia không có bảo lưu, bây giờ chỉ có thể ở lại đây thôi. Hi hi có thực lực, ở đâu cũng có thể thi rất tốt, chúng ta cũng không kì vọng con bé thi đại học được thủ khoa, chỉ cần thi vào được trường nó thích là được.”

Thẩm Văn tức giận đến cả người phát run, muốn mắng chửi nhưng cuối cùng lại nhịn xuống.

Loại cãi vã vô ích này là hoàn toàn không cần thiết.

“Bây giờ chuyện quan trọng là chuyển lớp cho Hi Hi, trình độ của giáo viên lớp thường còn không bằng giáo viên lớp quốc tế, không cần phải chuyển, nếu muốn chuyển thì phải chuyển sang lớp hỏa tiễn.” Minh Phạn lại mở miệng lần nữa.

Thẩm Văn trực tiếp đứng dậy bỏ đi, cực kì tức giận nhưng vẫn muốn duy trì hình tượng nên không cãi nhau trước mặt Minh Hi.

Minh Phạn đứng dậy đuổi theo, chắc là muốn tiếp tục khuyên bảo Thẩm Văn.

Minh nguyệt ở trên cầu thang nghe được toàn bộ, cô ấy lấy di động ra tìm kiếm bạn tốt trên WeChat, tìm thấy Ấn Thiếu Thần.

Lúc trước thấy Ấn Thiếu Thần đăng lên vòng bạn bè Minh Nguyệt đã trầm mặc thật lâu, trong lòng rất khó chịu, cuối cùng cũng đã chấp nhận.

Tuy rằng trong lòng không thoải mái, nhưng cô ấy vẫn thừa nhận Minh Hi khá tốt, Ấn Thiếu Thần thích Minh Hi cũng không gọi là mắt mù.

Cô ấy gõ chữ qua hỏi: Ấn Thiếu Thần, rốt cuộc anh có ý gì với chị Minh Hi?

Ấn Thiếu Thần một lát sau mới nhắn lại: Có việc gì à?

Minh nguyệt: Gia đình chị ấy đang bàn bạc phải chuyển chị ấy sang lớp hỏa tiễn.

Ấn Thiếu Thần: Đã quyết định rồi à?

Minh Nguyệt: Còn ở tranh cãi, nhưng mà chuyện chuyển tới lớp hỏa tiễn có khả năng rất lớn.

Sau đó Ấn Thiếu Thần bên kia cũng không nhắn lại nữa.

Minh Nguyệt nhìn màn hình di động cho đến khi màn hình tối đen mới đặt xuống.

Cô ấy làm những việc này có tác dụng gì không?

*

Kì thi giữa kì ngày càng đến gần.

Minh Hi nhận được bài thi mà Hải Tinh gửi tới, thậm chí còn có bản photo ghi chép của ba bạn học khá tốt trong lớp, cùng với bản photo giáo án của giáo viên.

Cô cầm bài thi làm một hồi, sau đó tìm Hải Tinh xem đáp án chính thức, rồi hỏi điểm của bọn họ.

Hải Tinh cũng hiểu cô, căn bản sẽ không nói số điểm trung bình, chỉ nói bọn họ thi được điểm cao nhất trường.

Thành tích lần này của Hải Tinh giảm xuống, chỉ xếp hạng ba, phía trước còn có hai người.

Lúc Minh Hi ở Giang Tô, thường là Minh Hi hạng nhất, hạng nhì là Hải Tinh.

Lúc ấy còn có một câu vè là “Minh Hi Hải Tinh”, nghe thì có vẻ rất khiêm tốn nhưng thực chất cả hai đều là vai quần chúng.

Minh Hi chỉ so sánh thành tích các môn khoa học tự nhiên của mình, thấy mình không bị tụt nhiều thì mới yên tâm.

Lúc trước cô quả thực có chút lo lắng, nhưng lại nhận ra rằng sau khi học và áp dụng kiến ​​thức thì điểm của cô vẫn ở mức chấp nhận được.

Cô tương đối quen thuộc với phương pháp học lúc trước nên theo bản năng cảm thấy trình độ dạy học ở bên kia mới là cao.

Trong phòng học còn đang chiếu phim, là bộ phim bản gốc tiếng Anh.

Tiết học của bọn họ thường sẽ được xem phim, đôi khi sẽ dừng lại để hỏi bọn họ một số câu hỏi. Lớp quốc tế học theo phong cách tương đối giống phương Tây nên bầu không khí nhẹ nhàng, điều này làm cho Minh Hi đã quen với sự gò bó có chút không thích ứng kịp.

Minh Hi lắng nghe lời thoại trong phim, phim kể về câu chuyện của một luật sư người Anh, cô không hứng thú lắm với nội dung phim nên chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy được một cảnh tượng khá bất ngờ.

Hẳn là sân thể dục của lớp hỏa tiễn, cô thấy Đường Tử Kì đang ngồi trên lang cang đọc sách.

Gần đây Đường Tử Kì thật sự rất nỗ lực, ngay cả lúc học thể dục cũng đem sách theo.



Ngay sau đó, Hà Nhiên bước đến hàng rào vịn lang cang nói chuyện với cô ấy.

*

Bụng của Đường Tử Kì rất đau.

Đau bụng đến tháng của cô ấy rất dữ dội, vừa nãy phải cố hết sức để đi đường, giờ thể dục phải đi xuống học, đây là quy định của trường học.

Cô xin nghỉ với giáo viên thể dục, sau đó đi ra mép sân thể dục đọc sách.

Đã là tuần cuối của tháng mười, thời tiết lạnh hơn một ít.

Trong trường học sinh bắt đầu mặc áo lông bên ngoài bên trong là áo sơ mi đồng phục, lúc này cô ấy cũng đang mặc như vậy.

Thu tay vào trong áo lông, nghiêm túc nhìn sách vở.

Dưới ánh mặt trời, sách vở có hơi chói, cô ấy phải che lại một chút mới có thể nhìn rõ.

Một mình cô ấy ngồi ở chỗ này có chút đơn độc, vẻ ngoài vốn đã yếu đuối mong manh, nhỏ bé, dáng người gầy ốm, ngồi xổm ở chỗ này có vẻ đáng thương vô cùng.

Lần trước sau khi cô ấy báo cáo lớp quốc tế xong, tuy rằng những người trong lớp hỏa tiễn không nói gì, nhưng lại lặng lẽ trở nên lạnh nhạt, có rất ít người muốn lại gần cô ấy.

Mặc kệ cô ấy làm đúng hay sai, có rất nhiều người không thích chuyện mách lẻo này, cũng không muốn qua lại với cô ấy.

Hà Nhiên không thích đá bóng, đến bên lang cang nhìn cô ấy hỏi: “Nghiêm túc vậy à?”

Đường Tử Kì ngẩng đầu nhìn Hà Nhiên một cái, sau đó tiếp tục cúi đầu đọc sách, không để ý tới anh ta.

“Kì thi tiếp theo tôi cũng sẽ cố gắng, tôi muốn thử xem mình có thể vượt qua Minh Hi được không.” Hà Nhiên cũng không thèm để ý đến thái độ của Đường Tử Kì, tiếp tục nói.

“Không thành vấn đề.” Đường Tử Kì cất giọng ngọt ngào đáp lại, trong lời nói có chút cố chấp.

“Tôi sẽ không gian lận.”

“Cậu không cần dùng câu đó để kích thích tôi, tôi sẽ không để cậu thành công đâu.”

“Thành công cái gì?”

“Không phải cậu muốn thấy bộ dạng tức giận của tôi à?” Đường Tử Kì ngẩng đầu nhìn về phía Hà Nhiên, nhíu mày ghét bỏ, “Tôi không mắc mưu đâu.”

Hà Nhiên bị bộ dạng nghiêm túc của Đường Tử Kì chọc cười, cười tủm tỉm hỏi: “Có phải cậu thích Ấn Thiếu Thần không?”

Đường Tử Kì không trả lời, ngược lại hỏi Hà Nhiên: “Cậu thì sao, thích Minh Hi sao? Muốn quay đầu lại sao?”

“Tôi thật sự không có, chỉ là cảm thấy Minh Hi rất thú vị nên cảm thấy khá hứng thú với cô ấy thôi, thật sự không có thích gì hết.” Hà Nhiên lắc đầu, trả lời rất thẳng thắn.

“Ồ.”

“Này, cậu có muốn liên minh thế lực ác độc gì đó với tôi không, cậu theo đuổi Ấn Thiếu Thần, tôi theo đuổi Minh Hi, làm cho hai người họ không được yên ổn hay sao đó……” Hà Nhiên đột nhiên đưa ra một các ý tưởng vô cùng ôi thiu.

Minh Hi cướp mục tiêu tấn công của cô ấy nên cô ấy cướp ánh trăng sáng của Minh Hi sao?

Cái ý nghĩ này có chút kì quái, Đường Tử Kì khịt mũi coi thường.

“Hình như cậu có vẻ rất muốn thấy Ấn Thiếu Thần gặp rắc rối, có chuyện gì giữa cậu và cậu ấy sao?” Đường Tử Kì hỏi, cô ấy từ dấu vết để lại nhận ra được điều này.

“Có vẻ như cậu rất quan tâm đến cậu ta, luôn lần lượt làm ra những chuyện không thể hiểu được, cậu là muốn tấn công cậu ấy sao?” Hà Nhiên hỏi ngược lại Đường Tử Kì.

Hà Nhiên cũng không hiền lành.

Hai người nhìn nhau một lúc, đều từ mắt đối phương thấy được một tia cảnh giác.

Đường Tử Kì thở dài: “Tôi không muốn làm loạn những cái chuyện kì quái đó.”

Sau đó lấy trong túi ra một cây bút, bắt đầu giải đề toán.

Hà Nhiên không đi, nhìn cô ấy tính một hồi nhịn không được nhắc nhở: “Cậu đừng có suy nghĩ nữa, đổi cách nghĩ đi là có thể giải được.”

Nói xong duỗi tay chỉ cách làm cho Đường Tử Kì, chỉ một chút, Đường Tử Kì lập tức đã hiểu, sửa lại phép tính một chút.

“Cũng không ngu ngốc lắm.” Hà Nhiên nói.

“Cảm ơn.” Đường Tử Kì nhẹ giọng cảm ơn, âm thanh ngọt ngào.

“Sắp tan học rồi, cậu không về à?” Hà Nhiên hỏi cô ấy.

“Tôi đau bụng, không đứng dậy nổi.”

“Ồ…… Chính là mấy ngày mỗi tháng trong truyền thuyết hả?” Hà Nhiên hỏi rất thản nhiên, phương diện này anh ta giỏi hơn Ấn Thiếu Thần nhiều, Ấn Thiếu Thần một chút khái niệm cũng không có, các tiết giáo dục tổng hợp đều lặn mất.

Đường Tử Kì có chút không trả lời được, chỉ có thể vịn lan can chuẩn bị đứng dậy, Hà Nhiên dứt khoát nhảy vào duỗi tay kéo cô ấy lên.

“Cảm ơn.” Đường Tử Kì lại lần nữa gian nan mở miệng.

“Không khách khí.” Gì nhiên cười cười sau triều phòng học đi.

“Hà Nhiên!” Đường Tử Kỳ đột nhiên gọi anh ta lại, anh ta quay đầu lại nhìn về phía Đường Tử Kì, “Sao vậy?”

“Muốn học chung không?” Đường Tử Kì lại chủ động hỏi cái này.

Để kì thi giữa kì có thể có tiến bộ, Đường Tử Kì coi như trả bất cứ giá nào.

Hà Nhiên lập tức bật cười, ngũ quan xinh đẹp khi cười có chút nét trẻ con: "Được."

*

Minh Hi nhìn hai người bọn họ cùng nhau rời đi, không biết hai người bọn họ nói gì, chỉ cảm thấy một màn này thật... kinh hoàng.

Cô quay đầu lại nhìn về phía Ấn Thiếu Thần đang chơi di động, trong ánh mắt mang theo sự đồng tình.

Em trai à, đầu em hơi xanh....

Ấn Thiếu Thần quay đầu nhìn về phía Minh Hi, nhìn thấy ánh mắt kỳ lạ của Minh Hi thì khó hiểu: “???”