Này, Đừng Có Ăn Cỏ

Chương 9: Ấm Áp




Bữa cơm tối hôm đó, Minh Quang báo với bố mẹ chiều tối mai sẽ về muộn, anh muốn đưa bạn đi mua áo khoác đồng phục.

"Bạn nào thế?" Mẹ anh hỏi, sau đó tự trả lời: "Có phải người bạn thích ăn đồ ngọt không?"

"Vâng."

Minh Quang suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định kể về hoàn cảnh của Minh Đăng cho bố mẹ. Mẹ Minh Quang nghe xong, lập tức tình thương dâng trào, nói ngày nào cũng sẽ làm bánh để Minh Quang mang cho cậu ăn, muốn bao nhiêu ăn bấy nhiêu, hoàn toàn miễn phí.

Minh Quang phì cười, nói không cần tốn sức như thế, anh mua bánh từ siêu thị cho cậu cũng được. Dù sao bé con cũng rất ngoan, anh đưa gì ăn nấy, dễ thỏa mãn vô cùng.

Thật ra anh vẫn muốn cậu có thể tùy hứng một chút, nghịch ngợm một chút, không cần lúc nào cũng cố gắng tỏ ra ngoan ngoãn, e dè sợ anh nổi giận. Anh muốn nói anh có thể bao dung hết mọi mặt dù tốt dù xấu mà cậu thể hiện, sẽ không rời không bỏ cậu, nhưng nói ra chưa chắc cậu đã hiểu, cậu khờ quá mà. Tuy nhiên, Minh Quang tin nước chảy đá mòn, sớm muộn Minh Đăng sẽ hết đề phòng mà hoàn toàn ỷ lại anh. Anh nhất định sẽ chiều hư cậu!

Cái hẹn lấy áo rất nhanh đã tới, Minh Đăng theo sau Minh Quang ra bãi để xe, Minh Quang mở khóa xe rồi leo lên, sau đó ra hiệu cậu leo lên phía sau.

Hôm nay Minh Đăng vẫn mặc áo khoác của Minh Quang, rộng thùng thình, do vướng áo nên cậu leo mãi không lên được xe. Càng cuống càng không trèo được, Minh Đăng len lén nhìn Minh Quang, sợ anh nổi giận.

Minh Quang không hề bực tức, trái lại còn thấy rất mới mẻ, hai tai bé con chẳng biết là do xấu hổ hay gì mà đỏ bừng bừng, trông đáng yêu không chịu nổi. Anh mải mê nhìn mãi, thấy cậu sắp gấp đến khóc lên mới chịu giúp đỡ: "Cởi áo ra rồi leo lên, sau đó lại mặc vào."

Minh Đăng làm theo lời anh, cuối cùng cũng thành công leo lên xe.

Leo lên rồi cậu lại có một phiền não mới, ấy chính là không biết nên đặt tay vào đâu cả. Minh Đăng xoắn xuýt, nếu... nếu ôm eo Minh Quang, liệu cậu ấy có ghét bỏ mình không?

Minh Quang đã nghĩ xong hộ cậu, anh kéo tay bé con vòng qua eo mình, nói: "Ôm chặt vào."

Minh Đăng cầu còn không được, lập tức siết lấy eo anh. Lúc xe đạp bắt đầu chuyển động, cậu theo quán tính mà bị ngửa ra sau, Minh Đăng sợ tái mặt, dán cả nửa thân trên lên lưng Minh Quang.

Cảm nhận được sau lưng ấm áp, khóe môi Minh Quang nhếch lên thành nụ cười nhẹ. Quả nhiên bé con dù vô ý hay cố tình cũng đều có thể khiến anh vui đến trong lòng nở hoa.

Đi khoảng năm phút, hai người tới trước tiệm may, Minh Quang bảo Minh Đăng đưa tiền cậu chuẩn bị cho anh xem. Minh Đăng cẩn thận lôi từ trong cặp ra một xấp tiền lẻ rồi đưa cho Minh Quang: "Hai trăm hai mươi nghìn, có đủ không?"

Minh Quang cầm lấy, nói với cậu: "Chắc là đủ rồi, đưa tôi cầm hộ cho, lát nữa trả cậu."

Minh Đăng nghe vậy, không do dự mà đưa cả cho anh.

Minh Quang dẫn cậu vào trong, lấy một chiếc áo nhỏ hơn chiếc của anh hai cỡ cho Minh Đăng. Cậu khoác vào, vừa như in.

Minh Quang xoay cậu một vòng, sau khi xác nhận áo không bị lỗi ở đâu thì bảo cậu cởi ra để anh đi thanh toán, còn cậu thì cầm chìa khóa ra mở xe trước.

Minh Đăng vừa bước chân ra ngoài, đóng cửa lại, tiếng thu ngân cũng vừa lúc vang lên.

"Của anh hai trăm bảy mươi ạ."

Minh Quang đưa tiền, trong lúc đợi thu ngân trả tiền thừa thì nhìn qua cửa kính trong suốt. Minh Đăng đang trùm áo khoác của anh, thấy anh nhìn qua thì ngốc nghếch vẫy vẫy tay, cười ngơ ngác. Minh Quang cũng cười đáp lại cậu, anh nhận lấy tiền và áo từ tay thu ngân rồi xoay người ra ngoài.

Minh Đăng vừa thấy anh lại gần đã đưa chìa khóa ra, khoe: "Mình đã mở rồi này."

Minh Quang nhận lấy chìa khóa, dúi vào tay cậu túi vải chứa chiếc áo và một tờ tiền trị giá năm mươi nghìn, anh nói: "Hôm qua tôi nhớ nhầm giá, hóa ra cái áo này giá chỉ là một trăm bảy mươi thôi."

Minh Đăng không mảy may nghi ngờ, thậm chí còn cười tươi hơn: "Rẻ vậy sao?"

Minh Quang dịu dàng nhéo gò má mềm mại của cậu, trầm giọng "Ừm" một tiếng.

Minh Đăng muốn Minh Quang chở mình về trường, sau đó cậu sẽ tự đi bộ về, nhưng anh không đồng ý, khăng khăng muốn đưa cậu về tận nhà.

Hai người vòng về con đường quen thuộc đến trường học, sau đó Minh Quang bảo Minh Đăng chỉ đường cho anh. Đường về nhà Minh Đăng đã đi không biết bao nhiêu lần nhưng đều là đi bộ, giờ đổi thành đi xe thì cậu có chút không thích ứng kịp, mỗi lần đến ngã rẽ đều ngây người. Minh Quang chẳng hề nóng nảy, cứ đến ngã rẽ đều dừng lại, kiên nhẫn chờ cậu đưa ra lựa chọn rồi mới đạp tiếp.

Các cụ có câu "Đêm tháng năm chưa nằm đã sáng, Ngày tháng mười chưa cười đã tối" lúc về tới nhà Minh Đăng còn chưa đến sáu giờ mà trời đã tối mịt. Trong lúc Minh Đăng mở cửa nhà, Minh Quang khóa xe lại, để gọn một bên. Khi cậu đi vào, anh cũng rất tự nhiên mà bước theo sau.

Minh Đăng đang định khóa cửa, quay lại thấy anh thì hết hồn, cậu hỏi: "Minh Quang không về nhà sao?"

"Tôi khát nước, định vào xin một ngụm, được không?"

Minh Đăng đương nhiên đồng ý, gật đầu liên tục.

Đèn được bật lên, chiếu sáng toàn bộ căn phòng, căn nhà rất đơn sơ, chỗ Minh Quang đang đứng có lẽ là phòng khách, chỉ có một bộ bàn ghế gỗ và một cái ti vi, nhìn sâu vào trong có lẽ là phòng bếp. Minh Quang đi theo Minh Đăng vào đó, căn bếp cũng khá đơn giản, có một bếp ga, bên cạnh là bồn rửa, phía trong đặt toàn xoong nồi còn bẩn, ngay trên đó là kệ đựng bát đũa.

Minh Đăng đưa cho Minh Quang một cốc nước, Minh Quang cầm lấy, uống xong rồi trả cho cậu, tiếp tục quan sát. Giữa bếp có cái bàn nhỏ bị che bởi lồng bàn, anh tiến lên mở lồng bàn ra.

Canh chua, rau xào, với một đĩa thịt quay, nhưng đều nguội ngắt.

Lúc này, bụng Minh Đăng bỗng kêu lên, Minh Quang quay lại nhìn cậu: "Đói rồi sao?"

Minh Đăng gật gật đầu, nhìn về mâm cơm trên bàn.

Minh Quang hỏi cậu: "Bình thường cậu đều ăn luôn sao?"

Minh Đăng gật đầu, sau đó khó hiểu nhìn Minh Quang: "Đúng vậy, làm sao thế?"

Minh Quang tối sầm mặt, giúp việc kiểu gì thế? Nấu bữa cơm xong đậy cái lồng bàn rồi bỏ đi, xoong nồi để đó cũng không rửa, anh nghĩ bằng đầu gối cũng biết rồi ai sẽ dọn dẹp đống đó, không phải Minh Đăng thì ai? Thức ăn nguội ngắt như vậy chứng tỏ để đã lâu, mùa đông thì không sao, mùa hè làm vậy lỡ bị thiu thì sao?

Chỉ qua chừng đó việc, đủ hiểu người giúp việc này nhận tiền rồi không làm việc đến nơi đến chốn. Minh Quang liếc nhìn gương mặt ngây ngô của Minh Đăng, vừa đau lòng vừa tức anh ách. Nếu mẹ cậu quan tâm cậu một chút, chắc chắn sẽ không xảy ra tình trạng này, nhưng người giúp việc này giống như biết chủ nhà chẳng để ý cậu, cho nên mới làm qua loa cho có.

Minh Quang tìm một cái chảo, bắc lên bếp, đổ ít dầu vào, bật bếp lên, bảo Minh Đăng: "Mang đĩa thịt ra đây."

Minh Đăng ngơ ngác: "Cậu làm gì th...?"

Minh Quang đang bực bội, ngắt lời cậu: "Mang ra đây."

Minh Đăng không dám hỏi nữa, vội vàng chạy đi bưng đĩa thịt ra cho anh. Minh Quang rán lại thịt một lần cho nóng, sau đó tới rau. Trong lúc xào lại rau, anh đặt một chiếc nồi nữa lên bếp còn lại, hâm cả canh cho cậu.

Thịt và rau sau khi được làm nóng lại thì tỏa ra mùi hương thơm phức, Minh Đăng đứng một bên nuốt nước bọt liên tục, đồng thời không quên dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Minh Quang.

Đổ lại thức ăn ra bát và đĩa, lần này rốt cuộc Minh Quang cũng để Minh Đăng ăn cơm.

Cậu xới xong bát cơm của mình, khi định xới thêm bát nữa cho Minh Quang thì bị anh cản lại: "Cậu ăn đi, mẹ tôi nấu cơm ở nhà rồi."

Minh Đăng hơi buồn bã vì anh không thể ăn cùng mình, nhưng rất nhanh đã bị đồ ăn trên bàn hấp dẫn, sau khi nói "Mời Minh Quang nha", cậu lập tức chọc đũa vào đĩa thịt, ăn cùng với một ngụm cơm trắng.

Minh Quang chống cằm nhìn cậu nhai nuốt hết miếng cơm đó, đang định hỏi có ngon không, đối phương đã giành nói trước.

Cậu nói: "Minh Quang, đồ ăn nóng ngon quá!"

Anh nghe xong, chỉ thấy trong lòng trào lên một trận chua xót, ngay sau đó khóe mắt đã ửng đỏ.

Không phải đồ ăn ngon, mà là đồ ăn nóng ngon.

Rốt cuộc cậu đã chịu bao nhiêu khổ, đã ăn những bữa cơm nguội này bao nhiêu lần, đã bị đối xử lạnh nhạt thế này... bao lâu?

Rõ ràng đơn thuần như thế, tốt đẹp như thế, vả lại cậu đâu có tội tình gì, tại sao nỡ đối đãi với cậu như vậy? Người xa lạ không nói, nhưng ngay cả người thân còn lại duy nhất là mẹ cũng không muốn quan tâm, tại sao?

Đời này Minh Quang rất ít khi rơi nước mắt, đặc biệt từ lúc trưởng thành thì lại càng chưa từng, vậy mà lần này bỗng muốn khóc, hơn nữa còn không nén lại được. Anh đứng dậy, nhìn quanh một lúc đã thấy nhà vệ sinh, nhanh chóng đi vào.

Minh Đăng nghĩ anh muốn đi vệ sinh nên không hỏi gì, vui vẻ gắp đồ ăn bỏ vào bụng, ăn liên mồm.

Lúc Minh Quang từ nhà vệ sinh đi ra, cậu đã chén sạch mọi thứ trên bàn, đang bận ưỡn bụng nhỏ hơi phình ra mà xoa xoa.

Minh Quang nhìn xong thì phì cười, xắn tay áo đồng phục lên giúp cậu dọn dẹp.

Minh Đăng nào dám để anh làm, hấp tấp đứng dậy muốn dọn cùng, kết quả đứng được nửa đường thì "Ợ" một cái vang dội.

Lần này Minh Quang cười ra tiếng. Minh Đăng thấy anh cười mình, xấu hổ đến nỗi đỏ cả mặt cả tai. Đây là lần thứ hai trong ngày Minh Quang được nhìn thấy cái tai hồng hồng của cậu, lần đầu tiên anh bận giữ xe nên không tài nào chạm được, vẫn còn hơi tiếc nuối, bây giờ hai tay đều rảnh, không chờ được mà vươn ra chạm vào vành tai nho nhỏ. Mềm mềm, nong nóng, giống như đậu phụ mới ra lò, vừa sờ đã nghiện.

Minh Đăng bị anh đùa đến nhột, cười cười uốn người tránh đi.

Minh Quang thu tay về, hai ngón tay vân vê, hồi tưởng lại xúc cảm tuyệt vời ban nãy, trái tim dường như đập có chút nhanh.

Tiếng bát đũa cọ vào nhau lách ca lách cách, Minh Quang giật mình hồi hồn, anh nhíu mày, không tài nào lí giải cảm xúc kì lạ mình vừa có.

Thấy Minh Đăng đã xả nước ở bồn, Minh Quang không kịp nghĩ nhiều, tiến lên giành lấy một nửa bồn rửa, giúp cậu tráng bát.

Tối hôm ấy, căn nhà nhỏ hai tầng dường như đã ấm áp trở lại.

______

Lục: hậu quả sự lười biếng là 1 ngày chạy 2 chương ? btw chương này vừa cưng vừa thương Đèn nhỏ xĩu ?