Này, Đừng Có Ăn Cỏ

Chương 21: Không Tiếc




Sáng hôm sau, Minh Quang uể oải tỉnh dậy ở ghế sô pha phòng Thành. Anh ôm cái đầu đau nhức nhìn xung quanh, chậm rãi nhớ lại sự việc hôm qua.

Anh sang phòng Thành tâm sự, hai người vừa nói vừa uống mấy lon bia, sau đó thiếp đi lúc nào chẳng hay. Nghĩ đến đây, Minh Quang vội vàng lôi điện thoại từ túi quần ra nhìn.

Năm rưỡi sáng!

Anh đứng bật dậy, lảo đảo chạy về phòng mình.

Trong phòng, Minh Đăng vẫn đang cuộn tròn trong chăn say ngủ, Minh Quang thở phào, cũng may bé con không có tật xấu đá chăn, nếu không tối qua bị lạnh chết rồi.

Anh thả nhẹ bước chân, vào phòng tắm xối nước gột rửa mùi bia trên người.

Khi Minh Quang tắm xong xuôi thì đồng hồ vừa vặn chỉ sáu giờ đúng. Anh lại gần ban công kéo rèm ra, ánh nắng ấm áp buổi sớm lập tức tràn vào thắp sáng cả căn phòng.

Minh Đăng nằm quay mặt về phía cửa sổ, dường như bị ánh sáng bất chợt này làm cho khó chịu, cậu ôm đèn lồng quay đi, tặng cho Minh Quang một bóng lưng gầy gầy và một cặp mông mẩy mẩy.

Minh Quang bật cười, lại gần gọi người thức dậy: "Đèn nhỏ dậy thôi, sáng rồi."

Đèn nhỏ nào đó hừ một tiếng rồi bẹp miệng ngủ tiếp, ứ dậy đâu, hôm qua cậu đi ngủ lúc mười một giờ hơn nên hiện tại vẫn chưa muốn rời giường.

Minh Quang nhìn dáng vẻ lười biếng của cậu thì cũng không nỡ. Anh vào nhà vệ sinh đổ đầy nước vào cốc, bóp kem đánh răng lên bàn chải, lại thấm ướt sẵn khăn, sau khi ra ngoài thì bày sẵn quần áo cho đối phương, bản thân cũng thay đồ luôn.

Làm xong tất cả mọi việc, Minh Quang tranh thủ được mười lăm phút cho người trên giường. Lần này anh không nương tay nữa mà quả quyết bứt cục nợ nhỏ từ trong chăn ra, mặc cho cậu giãy dụa, thậm chí làm nũng, tất cả đều không có tác dụng!

Minh Đăng đánh răng rửa mặt rồi mặc quần áo, nhân lúc Minh Quang đang bận rộn kiểm tra lại đồ đạc cần mang theo, cậu lại lén trèo lên giường ôm đèn lồng của mình ngủ tiếp.

Cực kì ra dáng cục nợ nhỏ!

Minh Quang đã chuẩn bị xong hết, đang định kéo người đi luôn thì phát hiện đối phương lại đang cuộn tròn trên giường yên bình nhắm mắt.

Minh Quang: "..."

Đối phó với một bé ngái ngủ thật không dễ dàng.

Bảy giờ kém hai mươi, cuối cùng hai người cũng rời khỏi phòng, Minh Quang dẫn Minh Đăng xuống tầng hai - nơi mà hai người sẽ ăn buffet sáng cùng những học sinh khác.

Chi, My, Thành, Hùng đã đến được một lúc, đều đang ngồi ăn. Thấy Minh Quang và Minh Đăng tới, Chi vội vàng bê đĩa đứng dậy rời đi, thái độ lảng tránh rất rõ ràng. My chẳng hiểu gì nhưng cũng đi theo cô bạn.

Minh Quang kéo ghế ra nhưng không ngồi xuống, nhìn Thành bằng ánh mắt mày-có-gì-muốn-nói-không.

Thành bình tĩnh cầm khăn ướt trên bàn lau miệng, nói với anh: "Hôm qua Chi mất bình tĩnh nên mới nói những lời như vậy với mày, bây giờ chắc không còn mặt mũi nào đối diện với mày nữa."

Minh Quang thở dài, con gái đúng là khó hiểu. Chuyện hôm qua anh vốn đã quên gần hết rồi, bây giờ Chi như vậy chỉ khiến cả hai khó xử hơn thôi. Vả lại, có lẽ anh còn nợ cô một lời cảm ơn, nếu không có những lời thẳng thắn tối qua, chẳng biết tới bao giờ anh mới nhận ra tình cảm khác biệt của mình dành cho bé con nữa.

"Nếu Chi nói chuyện với mày thì bảo nó hộ tao, tao không để ý đâu." Minh Quang nhờ Thành.

Một đêm tâm sự đã biến hai người họ thành bạn tốt chung chí hướng. Thành thoải mái gật đầu đồng ý với anh.

Minh Quang nhìn sang Tiến Hùng đang ăn như sấm rền gió cuốn bên cạnh Thành, anh định nói gì đó, nhưng nghĩ tới việc bé con đứng sau còn đang đói meo, lời nói tới miệng lại thôi.

Bỏ đi, lúc khác vậy.

Anh lấy hai cái đĩa trống, đặt vào tay Minh Đăng một cái: "Cầm chắc vào"

Minh Đăng nhận lấy đĩa từ tay anh nhưng chẳng may may để tâm lời anh nói, cậu đang mải quan sát thật nhiều đồ ăn được bày xung quanh, nhìn qua cái gì cũng ngon hết...

Minh Quang thấy cậu không để ý tới mình thì nhíu mày hừ một tiếng.

"Đèn nhỏ, có nghe không? Em mà làm rơi vỡ đĩa thì phải ở đây rửa bát suốt đời đấy."

Minh Đăng bị anh dọa sợ tái mặt, cẩn thận cầm đĩa bằng hai tay. Cậu muốn về nhà cùng Minh Quang, không muốn ở lại rửa bát suốt đời đâu...

Minh Quang bắt nạt người ta xong, chẳng thấy tội lỗi tí nào mà chỉ thấy chơi vui quá chừng.

Hai người đi một vòng, suốt cả quá trình Minh Đăng không phải động tay, chỉ cần ánh mắt cậu dừng ở món nào quá mười giây, sẽ có người nhận ra và gắp vào đĩa hộ.

"Minh Quang, nhiều quá rồi, mình ăn không hết."

Người đối diện vẫn đang chăm chú gắp spaghetti vào đĩa cậu, anh không ngẩng mặt lên mà hỏi: "Ai ăn không hết?"

"Mình?"

Minh Quang hung dữ lườm qua.

Minh Đăng chậm chạp hiểu ra, vội vàng sửa lời: "Em, em, em."

Người đối diện hài lòng, quyết định gắp bớt một nửa mì từ đĩa cậu sang đĩa bản thân.

Bữa này Minh Đăng ăn vô cùng vui vẻ và thỏa mãn, tới tận lúc lên xe đi tới địa điểm tham quan vẫn còn thấy no.

Hành trình sáng nay của THPT X là ghé vào một số bảo tàng tiêu biểu ở Hội An. Minh Đăng xem chẳng hiểu gì nên suốt đường đi cứ ngáp ngắn ngáp dài, nhăn nhó nói với Minh Quang muốn tìm chỗ ngủ. Minh Quang bật cười nhéo cái mũi của cậu rồi tìm một chỗ ngồi để bé con dựa lên vai mình chợp mắt.

Gần trưa, xe khách chở cả trường tới chợ Hội An – địa điểm dừng chân cuối cùng trong chuyến tham quan này.

Chợ Hội An là một nơi mua bán rất nhộn nhịp và tấp nập, dù cho thời gian trôi đi, nơi đây vẫn còn lưu lại nhiều nét truyền thống xưa cũ của người miền Trung. Chính vì vậy, chợ đã được UNESCO công nhận là di sản văn hóa thế giới.

Chợ được chia làm nhiều khu, buôn bán những loại mặt hàng khác nhau, nhưng có lẽ nơi để lại ấn tượng sâu đậm với mọi khách tham quan nhất chính là khu ẩm thực.

Trước tiên Minh Quang định tới khu ẩm thực đút no cục nợ nhỏ, sau đó mới sang khu bày bán đồ lưu niệm cho Minh Đăng chơi thỏa thích.

Lần này Minh Đăng được thưởng thức những món ăn dân dã như bánh vạc, bánh bao, cả chè nữa, mỗi thứ Minh Quang đều mua cho cậu thử một ít. Hai người ăn nhiều vô cùng vậy mà chẳng hết bao nhiêu tiền, phải nói giá cả ở đây thực sự rất bình dân.

Minh Quang chăm bé con chẳng khác gì chăm heo, suốt cả ngày chỉ lo cậu ngủ có ngon không, ăn có no không. Anh dắt cậu tạt vào gần hết mấy hàng ăn vặt trong khu ẩm thực, mãi tới khi cách giờ tập trung còn nửa tiếng mới hốt hoảng dừng việc chăm heo lại, dắt người đi mua đồ lưu niệm.

Những quầy hàng san sát nhau, đủ loại đồ vật thú vị nhiều màu sắc được bày bán. Minh Đăng chạy qua chạy lại như con én nhỏ, nhìn thứ gì cũng thấy mới mẻ, nhìn thứ gì cũng thấy thích thú.

"Minh Quang, anh đeo cái này chắc là đẹp lắm!"

"Minh Quang, cái áo này hợp với anh ghê..."

Minh Quang theo sát phía sau nhìn cậu chọn đồ cho mình, khóe miệng treo nụ cười nhẹ nhàng. Thấy gì tốt bé con cũng đều nghĩ đến anh đầu tiên, dường như trong lòng cậu, anh chiếm một vị trí vô cùng quan trọng, thậm chí có lẽ còn quan trọng hơn chính bản thân cậu. Nghĩ tới đây, trái tim Minh Quang nhói lên.

"Em không muốn mua gì cho mình sao?" Anh hỏi.

"Em có đèn lồng rồi mà." Minh Đăng trả lời, với cậu, chỉ như thế là đủ. Cậu không tham lam, cũng chẳng biết đòi hỏi là gì, một chiếc đèn lồng nhỏ đã khiến cậu thỏa mãn rồi.

"Tôi mua thêm cho em, không muốn sao?"

Minh Đăng nhìn anh bằng đôi mắt tròn xoe, ngoan ngoãn thì thầm nói nhỏ cho anh biết: "Em không muốn gì đâu, sẽ tốn tiền của anh."

Dù Minh Đăng ngốc nhưng có vài chuyện cậu vẫn hiểu. Ví dụ như tiền đi tham quan của cậu là Minh Đăng đóng giúp, cả xiên nướng, đèn lồng nhỏ, đèn hoa đăng cũng đều do anh mua. Cậu biết Minh Quang đã tốn rất nhiều tiền cho mình, chỉ là không biết cụ thể là bao nhiêu. Cậu không dám chủ động hỏi anh mua bất cứ thứ gì vì sợ anh mất thêm tiền.

Minh Quang yêu chiều xoa đầu Minh Đăng, lúc này anh rất muốn hôn bé con hiểu chuyện này mấy cái, nhưng biết sao được đây, chỗ này quá nhiều người, không tiện hành động. Minh Quang chỉ đành cầm bàn tay của người bên cạnh lên, dịu dàng đặt một nụ hôn nhẹ lên mu bàn tay cậu.

Anh nói: "Tiền tiêu vào người em, một đồng tôi cũng không tiếc."

Cho nên em có thể đòi hỏi, có thể vòi vĩnh, đừng làm một bé con quá hiểu chuyện như vậy, tôi sẽ đau lòng.