- TRÁNH RA TRÁNH RA!!! AAAAA!!!
"Hic, mới sáng sớm mà đã xui xẻo thế này. Có khổ thân tôi không cơ chứ?? "
Trong lúc đó, cậu bạn học sinh bị tông phải, đang yếu ớt ngồi dậy. Tôi chạy ngay ra đỡ bạn học sinh đó và hỏi:
- Cậu có sao không vậy? Có bị thương ở đâu không? Mình xin lỗi nhé.
Tôi luống cuống xin lỗi bạn đó, và không ngừng thầm suýt xoa cho cái bàn toạ của mình "Ôi đau chết mất!"
Bạn đó ngồi dậy, ngẩng mặt lên cuống quýt trả lời:
- Mình không sao cả, cậu có sao không? Chắc cậu bị ngã đau lắm đấy, để mình đỡ cậu vào.
"Ơ,ơ...." Tôi còn chưa hiểu gì cả, rõ ràng cậu ấy là nạn nhân mà sao lại thành mình rồi???
"Thôi thì mình cũng bị đau, đành để cậu ta đỡ vậy. Dù gì cũng là cậu ta có ý trước mà". Dạ vâng đây vẫn là những lời thầm kín của tôi, chứ ngoài mặt thì chỉ dám nhỏ nhẹ:
- Vậy mình xin lỗi, làm phiền cậu rồi.
Tôi nãy giờ mới nhìn lại ngoại hình của cậu ấy, quả nhiên thật là tuấn tú, đẹp trai daman! Đã thế lại còn đeo kính, hự.... giết chết tôi đi!!! Tại sao mình lại gặp được người đúng gu mình thế nhỏ, mà lại còn đột ngột thế này, hic mình còn chưa chuẩn bị gì hết mà! Tôi ngắm cho đã rồi mới nhận ra là người ta đang nhìn mình với ánh mắt "Ủa biến thái hả?" làm tôi thẹn hết mức.
Không chỉ dừng lại ở đó, cái hành động say đắm của tôi đã khiến cậu bạn đó như bị ảo tưởng về bản thân, hỏi:
- Này, làm gì mà nhìn ghê thế. Cậu thích tớ hả?
Lại thêm một pha ngu ngơ không đỡ được của tôi. Ờm thì tôi nghĩ, cũng đẹp trai mà ta, sao não hơi úng, chưa gì đã bị ảo tưởng rồi. Tội nghiệp, còn trẻ thế mà...
Tôi còn đang định trả lời thì...
"Ê màiii, dậy nhanh. Cô vào rồi kìa!"
Thằng bạn cùng bàn lay người tớ dậy. Tớ còn đang lơ mơ trong giấc ngủ ngon lành thì bị gọi, còn có thể không tức sao được. Nhưng phận làm trò đâu dám mạnh miệng, biết thân biết phận tớ đứng dậy chào cô ngay, đâu thể để hình tượng ngoan ngoãn của mình sụp đổ được.
Tớ là Đặng Trúc Hà Anh, đang sắp sửa thi cấp ba. Tớ không quá xinh đẹp gì, nhan sắc chỉ ở mức tạm được, lại còn khá khép kín. Cậu đang nghĩ rằng tớ sẽ học giỏi lắm à. No no, học lực của tớ cũng chẳng quá là cao siêu gì cả đâu. Được cái tớ may mắn vì được nằm trong đội tuyển của trường, nghe khá là oai nhỉ! Gia đình tớ cũng không khá giả mấy, bố tớ là công an còn mẹ tớ làm ở Phòng giáo dục. Tớ khá, không, phải là rất rất tự ti vì mẹ mình dạy Toán còn tớ học Toán lại chỉ ở mức tàm tạm, thật sự là một điều khó hiểu. Mà tớ lại học ở một trường trọng điểm ở trong huyện, nên áp lực là không hề nhỏ đâu. Tớ lại còn khá lười, chỉ thích học mấy thứ mình thích, và đấy cũng là lí do tại sao tớ không bao giờ học tốt Toán được. Đơn giản là vì đam mê đứng đầu của tớ là Tiếng Anh.
Con người tớ thật sự khó hiểu và khó chiều, thế nên là mười mấy nồi bánh chưng rồi vẫn chưa có người yêu. Hơn nữa tớ cũng không quá cần phải có người yêu, ít nhất là hiện tại. Tớ chưa có crush đâu, nên cũng chẳng muốn yêu đương gì cả. Tớ còn muốn học, muốn có tương lai rực rỡ. Thế nhưng tớ nào có thể từ bỏ được cái gọi là đam mê đối với trai đẹp cơ chứ. Cũng từ cái đam mê đó mà tớ không có người yêu đấy, ai bảo suốt ngày ngắm mấy anh đẹp trai trong phim rồi cứ thế tiêu chuẩn chọn người yêu của tớ tăng vọt không ngừng. Khổ không cơ chứ!
Quay lại hiện tại thì tớ đang khá là bực bội và xấu hổ nữa, tại vì cô vào mà tớ bị bỏ lỡ cơ hội ngắm nhìn gu của mình trong mơ. Nhưng mà lại sợ sợ cô nhìn thấy cái dáng vẻ còn ngái ngủ của mình. Hơ hơ, cái đồ mê trai này, tỉnh lại ngay! Tớ còn đang thắc mắc, bạn đó là ai nhỉ, sao lại xuất hiện trong giấc mơ của mình?....
Mải đắm chìm trong vũ trụ cá nhân, tớ chẳng hề để ý đến việc cô đang giảng bài. Hic, ngộ nhỡ cô mà gọi tớ thì chết dở, nãy giờ tớ có nghe gì đâu...
- Hà Anh đang làm gì đấy, lên làm cho cô câu này xem nào.
Vâng, vừa mới nghĩ xong! Thiêng thế không biết. Điều mà tớ không mong nhất đã thành hiện thực rồi. Nãy giờ tớ có nghe gì đâu mà biết. Huých tay thằng bạn ngồi cạnh, nãy giờ nó cũng nghịch nghịch vẽ vẽ, có biết gì đâu. Rồi xong, đồng bọn thế này là chết rồi!
- Dạ, cô nói lại câu hỏi được không ạ?
Đấy, có nhục không cơ chứ! Tớ hiện tại chỉ muốn đào một cái lỗ chui xuống luôn cho rồi. Trước giờ có bao giờ tớ dám lơ là như thế đâu, cả lớp ai cũng nghĩ tớ là đứa ngoan hiền mà, nay chắc chúng nó sốc lắm.
Sau một trận nhục không thể quên được thì tớ không dám hó hé một tí nào nữa. Hôm nay là đã quá nhục rồi! Tất cả là tại cậu bạn đẹp trai kia, ai kêu tự dưng xuất hiện trong giấc mơ của tớ làm gì không biết!