Này Cậu, Mình Yêu Nhau Không

Chương 17: Thêm một Tùng Dương?




Mọi người nghĩ ở ký túc xá sẽ khổ, sẽ khó hoà nhập?? No no, không hề luôn nhé.

Phòng tớ thì thôi rồi luôn, mới gặp nhau ngày 1 ngày 2 mà đã như chị em thân thiết rồi cơ. Được cái mọi người đều rất hoà đồng, quan tâm và nhiệt tình giúp đỡ nên tớ không bị bỏ rơi như cái mình đã sợ.

Mà ngoài ra các anh chị bạn bè trong trường cũng dễ thương lắm cơ, tớ không biết cái gì là nhắc nhở và chỉ bảo, á tớ yêu trường tớ quá cơ, đúng là không phụ công sức khi cố gắng thi chuyên mà.

Không chỉ thế mà bạn Dương rich kid còn rất nhiệt tình mời tớ trà sữa, bánh mì,... bla bla ti tỉ các thứ đồ ăn, ừ bạn bè thân thiết nên tớ khách sáo gì đâu, nhưng mà nhận nhiều của người ta cũng ngại. Mà đã thế còn được câu của Trang nó phán "Cứ tự tin thoải mái lên em iêu, nó mà chuyển trường thì còn lâu mới có đồ free cho bọn mình nữa đấy!", đấy, bạn bè như nó có ngày Tùng Dương phá sản mất thôi.

Tạm gác qua phi vụ ăn uống free thì hôm bọn tớ lên ký túc xá là ngày 2 tháng 9, ở luôn trên đấy 3 hôm thì nay là 5/9, là ngày khai giảng đó. Vâng thế là chúng tớ đã chính thức chấm dứt kỳ nghỉ hè đẫm mồ hôi và nước mắt, để rồi bước vào năm học mới, có người vui mừng, có người tiếc nuối. Thế nhưng dòng thời gian đâu dừng lại, mọi thứ vẫn cứ diễn ra mãi và lặp lại, tựa như một lịch trình không hồi kết. Ngày hôm nay, tớ và những người bạn khác đã trở thành những cô cậu học sinh cấp 3, là những đàn anh, đàn chị mới ra trường. Rời khỏi mái nhà cấp 2 đầy thân thương của mình, có chút luyến tiếc, có chút nhớ thương cố níu giữ những kỉ niệm. Và ai cũng vậy, cũng có những ngôi trường mới đang dang rộng vòng tay đón chào, để rồi lại có những kỉ niệm thật mới. Chia tay mái trường đầy mến yêu, tớ có có một chút buồn, một chút tiếc. Tiếc vì có những lúc, mình khiến thầy cô thất vọng, vì chưa cố gắng hết mình, vì chưa có nhiều kỉ niệm với bạn bè, vì chưa nỡ xa thầy cô, xa mái trường thân thương,... Tiếc nhiều lắm!

Thế nhưng, bước ra khỏi vòng che chở ấy, là những trải nghiệm mới đầy thú vị. Tớ được gặp những người bạn mới, được thấy một khung cảnh mới, được tham gia những thử thách mới,... nhiều lắm! Tớ thấy vui vì có cơ hội được làm những điều tuyệt vời như vậy, vui vì công sức cố gắng của mình bỏ ra đã được đền đáp. Thật may mắn cho tớ khi trong những ngày tháng mệt nhọc và cam go của cuộc đời, khi mà đang chiến đấu với một kỳ thi lớn, bên cạnh tớ có cậu. Cậu đem lại cho tớ sự vui vẻ, an tâm trong một mớ những cảm xúc tiêu cực. Cậu đã giúp đỡ tớ rất nhiều, từ trong học tập đến cuộc sống cá nhân.

Thế nhưng, trong những ngày sát vách nhất, những ngày tớ sợ hãi nhất, lại không có cậu. Phải chăng cậu rời xa tớ, là để tớ tập làm quen với việc áp lực từ nhiều phía, là để dễ quên đi cậu? Nếu vậy thì cậu sai rồi, tớ lúc nào cũng có áp lực, từ học tập, kinh tế gia đình, nhà trường,... Thế nên hành động đó của cậu có lẽ là sai lầm rồi. Điều đó chỉ khiến tớ nhớ cậu, muốn gặp cậu nhiều hơn thôi.

Nhưng mà giờ tớ tìm được cậu rồi nhé, lần này tớ sẽ cố giữ cậu cho thật chắc, sẽ không để cậu chạy mất nữa đâu. Trường cấp 3, có thể, sẽ hứa hẹn đem lại nhiều trải nghiệm khó quên trong cuộc đời tớ, khi mà có crush là cậu bên cạnh.

Nhiều lúc tớ cũng chẳng hiểu tại sao lại thích Tùng Dương được nữa, và mỗi lần như vậy đều đổ cho duyên số. Chuyện tớ crush Tùng Dương cũng chẳng có mấy ai biết ngoài Trang cả, vâng đây là bí mật giữa hai đứa bạn thân, chắc cũng là lí do tớ không thể dừng chơi với nó mất, nó đã biết quá nhiều bí mật của tớ rồi. Giờ có thêm là bà tám Linh Chi nữa thì không biết sẽ đến đâu đây, tớ lo ngại cho tương lai của mình quá...

Ngồi dưới ánh nắng 36°C cả mấy tiếng cuối cùng cũng xong buổi khai giảng, may mà nay mình có mang mũ! Nay nhìn mấy anh chị múa tớ thấy thích ghê á, có khi sau đăng kí vào CLB nhảy quá, ưng quá rồi mà. Cơ mà chị Châu cũng trong nhóm nhảy hay sao á, nãy tớ có thấy chị biểu diễn, ngầu ghê luôn.

Tức nhà trường ghê á, đáng lẽ mấy ngày lễ như này là phải có ăn bán trú chứ, ai lại nghỉ như thế này, để cho học sinh phải đi ăn ngoài. Mà chúng tớ thì lấy đâu ra tiền, mấy trăm hôm nọ mẹ đưa tớ đăng ký khoá học gần hết tiền rồi còn đâu. Đang suy nghĩ không biết sống qua buổi trưa như nào thì đã có một giọng nói thật thiên thần cất lên:

- Ê bà Hà Anh ăn bánh mì đen này không, tui mới được thằng bạn cho á! _ Tùng Dương từ đâu ló ra, làm tớ giật cả mình.

- Hả, cho tui thật hả?

- Ai đùa gì giờ này nữa hả má, ăn sớm đi không lại đau dạ dày thì khổ tụi tui.



Hic sau vụ tớ đang ngồi học thì bị đau dạ dày suýt xỉu ở trường cũ thì mấy đứa này bị hết hồn rồi, không dám bỏ đói tớ nữa.

- Hí hí có ăn có ăn, ai lại chê đồ ăn của rich boiz cho bao giờ chứ!_ Tớ hí hửng cầm lấy lát bánh.

- Rồi mấy bà nội kia có ăn không còn bảo, nhìn nhìn cái gì.

Nghe thấy mình cái là má Trang với Chi tỉnh lại liền

- Ơ có có, cho xin miếng.

Chị Châu vừa đúng lúc đi qua chêm vào, nhân tiện tay lấy cái bánh:

- Uầy Dương rich thế, nghe nói bánh mì này đắt lắm đúng không, nhập khẩu từ Đức thì phải.

- Thật á chị _ Mấy đứa kia hết hồn luôn, còn tớ thì đang dần quen với độ xa xỉ của Tùng Dương rồi nên thấy bình thường.

Chủ nhân của ổ bánh mì không lên tiếng xác nhận gì cả, nhẹ nhàng kết thúc cuộc trò chuyện nhạt nhẽo của Tùng Dương và mấy chị em quay ra tám chuyện ngày khai trường.

- Ê mấy đứa biết thằng Duy lớp Anh 10 không, duma đẹp trai vượt mức cho phép luôn rồi.

Chị Châu nói làm tớ nổi tính tò mò.

- Ơ Hoàng Tùng Duy á chị? Hình như là đứa giúp em hồi thi đầu vào á.

Linh Chi nó như nhận ra người quen, mà chắc là quen thật:

- Ê sao mày may mắn zị, muốn được Tùng Duy nhắc bài là phúc 3 đời nhà mày luôn đấy.



- Ơ mày biết nó à?

- Đi thi bao nhiêu lại không biết thì chán thật đấy.

- À ừ, tao quên...

Bỗng Tùng Dương từ đâu nhảy vào cuộc tám:

- Ơ Hoàng Tùng Duy á?

- Thằng ngáo này, khối 10 Anh có mấy đứa tên Duy! _ Chị quạo vì cái câu hỏi ngáo ngơ của Dương.

- Nó em trai em mà chị Châu, chị bị lag à.

Một pha phát ngôn để đời của Dương, làm cho một phát cả 3 đứa con gái trẻ người non dạ bọn tớ quay ngoắt sang nhìn ổng với gương mặt kiểu "Cái m* gì đang diễn ra thế này" còn chủ nhân của câu nói thì vẫn rất bình thản.

- À chị quên mất. Mà nó cũng có nói quái gì đến bao giờ đâu mà biết.

- Gì cơ? Nó mà im thế á, sốc thật đấy!

- Bọn tao còn đang sốc hơn đây này, mớ thông tin này thật quá khó để tiêu hoá đi. Tại sao tao chơi với mày lâu thế mà tao còn không biết? _ Trang nhảy cẫng lên.

- Chúng mày có hỏi đâu mà biết!

Vâng, thông tin này quả thực quá sốc đi, ai mà tin được hai con người kinh khủng này lại là anh em ruột cơ chứ.

Cơ mà tên hai người cũng na ná giống nhau mà, sao tớ lại không phát hiện ra nhỉ. Nhưng tại sao Tùng Duy thì nổi tiếng khắp trường, mà Tùng Dương thì không bằng? Dạ chỉ khác ở phạm vi thôi nhé, Duy nổi trong trường thì Dương nổi ngoài trường nhé. Ôi hai cái con người này, profile cũng quá khủng rồi đi!!!