Đây là người anh trai đối với thằng Luân mà nói chỉ trên danh nghĩa là chung cha thôi, chứ thực ra chẳng có tình cảm máu mủ gì. Thằng Luân biết anh trai mình rất hận mẹ nó cũng như nó. Vì khi xưa, không tại mẹ nó là 'bé ba' mang thai nó trong bụng, khiến cho ba nó phụ tình bạc nghĩa với người vợ cả, đã cùng mình gây dựng sự nghiệp khi còn tay trắng. Thì mẹ của anh ta đã không đau buồn đến nỗi treo cổ tự vẫn, khi anh ta chỉ vừa mới học lớp 6.
Sau đám tang mẹ được lo đâu đó xong xuôi, anh ta đã từ mặt người cha của mình, người chồng bội bạc của mẹ theo ông ngoại - 1 dược sĩ Y Học Cổ Truyền và được ông nuôi dưỡng. Mãi cho đến sau này đến lúc nó học lớp 11. Khi cái tên Trịnh Uy Long được vinh danh là 1 trong những doanh nhân trẻ tuổi có tiềm năng. Ba đã chỉ mặt anh ta trên tivi và giới thiệu với nó:
- Đây chính là người anh trai cùng cha nhưng khác mẹ mà con đã từng hỏi ta khi xưa.
Cuối cùng 1 ngày, quả báo mà ba nó gây ra cũng đã tới. Ông bị nhiễm Covid mém tí phải về với ông bà, nhưng may thay các bác sĩ đã cứu chữa kịp thời. Mặc dù may mắn sống sót nhưng cơ thể ông đã suy yếu trầm trọng. Cộng thêm việc công ty gia đình đang trên đà trượt dốc thảm hại. Vợ thì tối ngày chưng diện nào có biết đến chuyện kinh doanh. Thằng út còn ham chơi nhỏ dại, làm sao tiếp quản cũng như đưa doanh nghiệp của gia đình thoát khỏi đà suy thoái này.
Cuối cùng, ba thằng Luân đành phải hạ mình đi tìm anh nó. Hòng cầu xin anh ta nghĩ đến tình cha con, có thể tiếp quản công ty cứu sản nghiệp nhà họ Trịnh. Cùng với lý do, đây cũng chính là tâm huyết mà khi xưa mẹ anh ta đã cùng ông gây dựng. Lúc ấy không hiểu sao anh ta đã đồng ý không cần suy nghĩ, cũng chẳng chửi bới, thoá mạ hay chỉ trích ba thằng Luân 1 câu nào. Khiến ba nó vui mừng đi tuyên bố với cả giới doanh nhân, cái tên Trịnh Uy Long đang 'hot' rần rần kia, chính là con trai cả của ông cùng với người vợ đã khuất năm xưa. Bây giờ cứ mở miệng là ông cứ 1 tiếng Long, 2 tiếng Long không biết ngượng mồm.
Trông thấy tình cảnh trước mắt, đã khiến mẹ thằng Luân ăn không ngon ngủ không yên. Nên càng thúc đẩy thằng Luân sang Âu học hành tử tế, đặng còn về giành lại quyền điều hành. Lỡ xui xẻo ba nó mà mất sớm 1 cái, xác định: “2 mẹ con mình chỉ có nước ra đường ở thôi con ạ!” Cũng bởi mẹ nó nhìn thấu trong đôi mắt của thằng con vợ trước kia, sự thù hằn đã đúc lên 1 thành luỹ lớn chỉ chờ ngày bùng nổ.
Cô nhớ lần gặp lại anh ta sau mấy năm, từ buổi Tổng Kết ấy, đó chính là tiệc ăn mừng lễ nhậm chức của Tân Tổng Giám Đốc Công Ty Du Lịch HCM Travel. Đó chính là doanh nghiệp mà ba thằng Luân đang nhờ anh nó đứng ra gánh dùm. Nhìn từ xa anh ta cũng chẳng khác gì năm xưa, vẫn quả đầu húi cua ấy, vẫn chiếc khuyên bạc ở đuôi mắt trái và hình xăm con sói dưới cần cổ. Vẫn cái dáng vẻ tự cao tự đại không sợ trời, không ngán đất. Vẫn những điệu cười nhếch miệng trông khinh người thật xấu xa. Và nhất là anh ta vẫn dùng ánh mắt coi thường phụ nữ, như đang dành cho cô nàng Hoa Hậu được chọn là tình nhân mới của mình trong buổi tối hôm đó.
Lúc ấy thằng Luân có dẫn cô theo, vì họ hàng 2 bên đều biết cô và nó là 1 cặp đã lâu. Nhưng 2 đứa cô chỉ ngồi 1 góc gọi là cho có mặt. Một vài lần khi đứng trên sân khấu phát biểu, anh thằng Luân có vô ý quét mắt trông thấy cô và nó trên bàn tiệc. Hai đứa vui vẻ ở bên nhau chẳng coi thế giới ra gì. Nhưng đôi mắt phượng ấy chẳng buồn quan tâm đến nên cũng liền đảo đi nơi khác.
Ba thằng Luân có mấy lần thúc nó đi tìm anh trai tài giỏi của mình để trò chuyện. Trong bụng muốn gắn kết tình cảm anh em sau bao nhiêu năm không biết mặt mũi nhau. Còn mẹ thằng Luân trong lòng mặc dù rất cay cú, nhưng bề ngoài vẫn phải tỏ ra vui vẻ. Bà cố thảo mai làm cầu nối cho 2 anh em có cơ hội chào hỏi nhau. Thật ra từ bữa giờ, từ lúc ba thằng Luân và anh nó qua lại với nhau. Cả gia đình chưa có 1 bữa cơm nào chung mâm vì lý do anh ta rất bận.
Mẹ thằng Luân biết chẳng phải khi không anh nó tự dưng chịu về đây chèo lái khơi khơi như thế. Bà đủ hiểu động cơ của anh ta là cướp lại tất cả những gì đã mất vốn dĩ thuộc về mình. Và nhất là tìm cớ trả thù bà mối hận năm xưa. Nhưng với tình thế trước mắt, bà vẫn phải phối hợp với chồng lấy lòng nhằm lợi dụng tiền đồ của anh ta, giúp công ty vượt qua cái hố sắp phá sản này. Đợi thằng Luân con bà thành danh trở về, khi ấy chồng bà đã hứa sẽ tìm cách đá anh ta ra khỏi cái ghế ấy ngay. Vì ông nói vẫn thương thằng Luân nhất. Mọi của cải sau này sẽ đều là của nó.
Bị gượng ép, thằng Luân cố cầm ly rượu cụng với người anh trai bỗng dưng ở đâu lù lù xuất hiện trong cuộc đời mình. Nó hỏi thăm anh ta vài ba câu cho có lệ, sau đó trở về vị trí bên cạnh cô. Ngồi được 1 lúc, 2 đứa len lén chuồn về để đi hẹn hò riêng mà chẳng 1 ai hay. Thằng người yêu cô coi vậy tính khí vẫn còn trẻ con ham chơi lắm. Chưa nhìn xa trông rộng nghĩ tới chuyện làm ăn đâu. Tối ngày chỉ thích đu đu theo cô nên nhiều khi mẹ nó rầu là phải. Khổ nỗi nó chơi là vì cô mà chịu học cũng là vì cô. Nên cô được mẹ nó coi như con dâu tương lai, nhằm thay bà khuyên nhủ nó theo ý bà muốn.
Tối nay ở cạnh nhau, cô đưa tay vuốt tóc thằng Luân, khẽ hôn lên trán nó vài cái rồi an ủi cũng như động viên cho nó bớt buồn:
- Thôi đừng rầu nữa mà, nói chứ 3 năm trôi qua nhanh lắm. Nên ráng đừng phụ sự kỳ vọng của mẹ anh mất công mẹ buồn. Nuôi con trai cho lớn chỉ mong nó thành tài là điều dễ hiểu mà. Mẹ cũng chỉ vì muốn tốt và lo cho tương lai của anh thôi. Có dịp em sẽ sắp xếp qua bên đó thăm anh, vả lại kì nghỉ đông hàng năm anh còn được về mà.
Thằng Luân vẫn khoả thân ôm chặt lấy cô, hai thân thể vừa mới vận động mạnh nên đổ mồ hôi càng dính khít nhau hơn. Tìm nắm lấy tay cô, nó khẽ thì thào vào tai đề nghị cô 1 chuyện kinh thiên động địa:
- Em có bầu với anh đi, để anh chắc bụng mới yên tâm đi được.
Vừa nghe xong, cô liền nhảy dựng đẩy người nó ra rồi ngồi dậy mắng mỏ:
- Mày điên hả Luân? Bà mày ăn còn phải có người đút, tự nhiên bắt làm mẹ đơn thân bên đây chờ mày. Đợi được mày về chắc con tao nó học mẫu giáo luôn rồi.
Thằng Luân mắt trông buồn nhưng miệng thì cười, nó nằm gối đầu lên đùi cô giải thích:
- Em nói đợi vậy chứ, lỡ anh đi bên đây em cô đơn tìm thằng khác giải quyết cái chết anh không? Thà cho em ôm bụng bầu nằm 1 chỗ anh mới tập trung học được. Đóng cọc 1 thằng nhóc trước cho chắc ăn.
Vỗ cái bốp lên tay nó 1 cái, cô tiếp tục phồng mang trợn má với nó:
- Thôi cho xin, mày làm như tao ham hố chuyện đó lắm vậy. Chỉ có đưa vào rồi rút ra, nhiêu đó làm hoài chán ngắt. Tao không sợ mày qua bên đó có gái thì thôi, ở đó mà lo lắng ba cái chuyện tào lao. Có mình mày muốn chứ làm như bà mày thèm lắm vậy.
Nghe con ghệ nói thế, thằng luân bặm mội đầy bất phục. Một lần nữa lại đè cô ra hành hình. Quyết lấy cung buộc cô phải trả lời câu:
- Có thèm anh không?
- Khôngggg....áaaaaa....thèm..
- Dám có thằng khác khi anh đi không?
- Không dám....hức....không dám được chưa?
...............
Thời điểm thằng Luân ra sân bay là vào ngày hè nóng bức. Cha mẹ nó không lưu luyến mà lại chỉ chú ý đến mình cô. Hai đứa cứ thủ thỉ suốt cho tới lúc nó phải vào cổng an ninh soát vé. Trước khi quay mặt kéo vali bước đi, thằng Luân đã cúi xuống hôn cô 1 cái thật sâu trước mặt người nhà, cũng như mấy đứa bạn chơi thân từ đó đến giờ. Làm ai nấy cũng phải rưng rưng vì tình cảm đậm sâu của cả hai. Đến khi bị nhắc nhở, thằng Luân mới chịu buông cô ra thở hổn hển nói vào tai cô dặn dò:
- Chờ anh nghe không? Phải chung thuỷ với mình anh nghe không? Việc đầu tiên anh làm sau khi trở về sẽ là cưới em.
Khoảnh khắc không còn thấy được bóng lưng của thằng Luân, lúc này cô mới gục lên vai con Sương khóc thiệt to, sau nãy giờ kìm nén tưởng muốn nhịn không nổi vài lần. Vì cô không muốn để thằng Luân trông thấy nước mắt buồn tủi lưu luyến của bản thân. Sợ nó lại bỏ cuộc, không đành lòng lên máy bay khiến cho ba mẹ nó sầu. Trong lòng cô cứ thế tự trấn an bản thân, 3 năm sẽ trôi qua nhanh lắm. Rồi thằng Luân cũng sẽ trở về với cô thôi.
Nhưng cả hai còn quá trẻ tuổi, đâu hay biết ông trời vốn rất thích trêu đùa số phận của con người. Ông đã định đêm hôm qua sẽ mãi là đêm cuối của hai đứa, cũng như đây sẽ là nụ hôn sau cùng. Khi mà trong tương lai, cô gái thằng Luân yêu nhất sẽ trở thành cô dâu của kẻ khác, trớ trêu thay chú rể lại không phải nó.
Bởi, đường đời này luôn có những khúc cua và ngã rẽ bất ngờ. Mối duyên nợ này đến lúc tận, sợi chỉ đỏ ông Tơ bà Nguyệt đã quyết phải cắt, thì sao còn có thể được ở bên nhau mãi đây. Đến 1 ngày lại:
...“Áo anh khô không phải mưa sao ướt...
Bởi anh chậm bước nên thầy mẹ gả em đi”