(Xin chào mọi người, Hạnh đã trở lại đây! Tôi vẫn mong nhận được sự ủng hộ từ mọi người trong tác phẩm này nhé! À, có bạn thắc mắc là na9 trong truyện này như thế nào. Vâng, em cũng xin khẳng định là không sạch. Trái ngược hoàn toàn với gia đình nhà Khổng Thành nhé. Mà chắc được cái giống mỗi khúc giàu. Nhưng cũng tự anh trầy trật gầy dựng với gặp thời như diều gặp gió thôi. Có thể 1 số bạn ban đầu sẽ không thích anh này đâu, vì hư với ngông quá. Nhưng thật ra sâu bên trong anh đã chịu quá nhiều tổn thương từ thơ bé, nên mới hình thành ra tính cách như thế này. Còn nữ chính, thôi con này nó khùng lắm. Sau này nó tự vả với đeo chồng nó lắm. Vậy nha! Xin mời mọi người đọc tiếp ạ)
................
Quê chưa? Anh em người ta nhìn nhau, mà cô lại nghĩ anh ta đang dòm mình. Giờ mới hay, ngoài bị loạn thị ra, cô còn bị lé nữa chứ. Cơ mà đây là lần đầu tiên từ trước tới nay, cô nghe thằng bạn thân nói về người anh này của mình. Bấy lâu cứ tưởng nó có 1 mình ên nên mới được phụ huynh cưng chiều quá mức như thế. Vội mở túi bao tử, cô lấy ra cặp mắt kính đeo lên, đặng có thể trông rõ tướng tá anh trai của bạn mình được rõ hơn. Ui chao! Cũng là 2 anh em, nhìn kỹ cũng có nét hao hao giống nhau đó chứ. Nhưng sao thần thái lại trông khác nhau 1 trời 1 vực thế này. Thằng Luân thì vẻ ngoài tuấn tú, trông công tử đào hoa. Đúng chuẩn 'hot boy' gu của các cô nàng tuổi ‘teen' bây giờ. Còn anh của nó, tướng mạo cũng ngon lành cành đào dữ lắm. Nhưng lại mang sắc thái ma đạo chuẩn thành phần tà giáo. Trông rất trải đời cứng cáp và bặm trợn. À quên! Người ta là anh, được sinh trước nên trông dừ hơn là đúng rồi.
Coi kìa coi kìa, quả đầu húi cua của anh ta nổi trội hoàn toàn với kiểu tóc bảy ba của đa số các cựu học sinh nam khác đang ngồi xung quanh. Loạn thì loạn chứ đeo kính vô là trình độ tia trai của cô cũng chẳng kém cạnh ai. Soi kỹ mới thấy, anh thằng Luân có đôi mắt mí lót đuôi phượng trông lừ lừ nhìn hiểm lắm. Cuối góc chân mày trái, anh ta xỏ khuyên có 2 viên bi bạc nhỏ phát ra thứ ánh sáng trắng lạnh lẽo dưới ánh mặt trời. Sóng mũi cao từ trán xuống thẳng tắp, với cánh mũi đầy đặn trông rất khoẻ khoắn. Miệng lăng giác với đường viền môi rõ ràng, khóe miệng hướng lên trên khá góc cạnh, nhân trung trông khá sâu. Khi nhìn nghiêng sẽ thấy đầu mũi, đầu môi và đỉnh cằm cùng nằm trên 1 đường thẳng.
Thoạt qua ngũ quan đủ thấy con người này có khí phách cứng cỏi khẳng khái. Nhưng theo kiểu ngông cuồng nói ít làm nhiều, một là một, hai là hai chẳng ngán một ai. Đã thế, phía dưới cần cổ bên phải là hình xăm 1 con chó sói với ánh mắt vô cùng hung hãn. Nó đang nhe bộ răng nanh sắc bén như muốn cắn xé con mồi. Càng điểm tô cho vẻ ngoài này thêm phần u ám lẫn khắc nghiệt. Điếu thuốc mà anh ta hút dở đang cầm trên tay, đã khiến cho mọi người xung quanh cảm thấy rất khó chịu. Nhưng tuyệt nhiên, lại không 1 ai dám lên tiếng góp ý hay tỏ thái độ với nhân vật này...Dám thề, ngay cả hiệu trưởng còn không dám bật, thì mọi người xung quanh ai cũng phải tắt hết.
Haiza! Kể cũng lạ lắm, người như thế này tại sao bữa nay lại được mời về trường nhỉ. Bộ nhà trường không sợ sẽ làm gương xấu cho tụi học sinh các cô sao? Cơ mà, ai sợ thì sợ, cô tuy có sợ, nhưng chẳng hiểu sao lại rất thấy rất cuốn mắt với cái hình tượng ngầu căng đét như thế này của anh thằng Luân mới ác chứ. Công nhân gu của cô khét thiệt.
Tháo mắt kính cất lại vào trong giỏ, cô quay xuống thì thầm với thằng bạn:
- Ê, anh mày trông oách vãi....Cho hỏi...ổng tên gì dợ?
Trông thấy đôi mắt long lanh phát rõ tín hiệu vừa tia trúng 'crsuh' của nhỏ bạn. Thằng Luân thu hồi ánh mắt đăm đăm đang nhìn anh mình, nó liền đưa tay vỗ cái bốp lên nón của cô sau đó bặm môi cảnh báo:
- Tém lại dùm tao đi. 'Crush' ai thì 'crush', chừa ngay cái ông đấy ra dùm. Hơn mày cả hơn chục tuổi, lại là tay ăn chơi gái gú có tiếng trong thành phố đấy.
Bĩu môi với nó, cô đưa mắt lườm nguýt rồi bắt đầu táp lại:
- Gớm, cái mặt mày chắc kém người ta. Mày cũng đếm dùm tao coi trước nay mày đã quen bao nhiêu con trong và ngoài trường rồi. Bớt đóng vai nhà hiền triết dùm con đi cha ơi!
Bị cô móc mỉa, thằng Luân tức muốn nổ đom đóm mắt. Tay siết chặt, môi dưới nó đưa ra lộ rõ sự tức tối, nhưng thằng nhỏ phải ráng kiềm chế để không tống hết những bực bội trong lòng mình biết bao lâu nay. Đưa tay xoay mặt cô lên hướng sân khấu, nó hậm hực nói nhỏ nhưng đủ để cô nghe thấy:
- Tất cả chẳng phải tại mày sao?
- Gì tại tao?
“Xin mời các em học sinh cũng như các thầy cô và các vị khách mời, chúng ta cởi mũ nón ổn định vị trí đứng lên làm lễ chào cờ”. Cũng may, lúc này thầy Bí Thư 1 lần nữa lên tiếng nhắc nhở, mới cắt đứt cuộc trò chuyện mập mờ của 2 đứa ranh này.
Vừa đưa tay tháo cái nón lưỡi trai xuống, bên tay trái cô, thằng em lớp trưởng 11B6 xếp hàng kề cạnh liền xoè tay ra nhanh nhạy nói:
- Bữa nay là lần cuối được đứng cạnh chị chào cờ rồi, chị đưa em cầm dùm cho.
Nhoẻn miệng cười với thằng nhỏ đeo mắt kính cận với da mặt trắng bóc búng ra sữa, mà cả năm nay, thứ 2 chào cờ nào cô cũng đứng cạnh. Chẳng chút ngại ngần, cô đưa hẳn cái nón cho em nó cầm dùm còn không khách khí:
- Cám ơn bé Phú nhé!
Nụ cười ngọt ngào tươi rói với đôi mắt cười, kèm theo 2 núm đồng điếu sâu hoắm bên 2 khoé miệng của cô, đã khiến chàng trai muốn làm 'phi công' đôi mắt chợt lấp lánh, hoa nở ngập xung quanh. Than ôi! Cũng chính cái nụ cười đẹp chết tiệt này đã gây thương nhớ cho biết bao cậu trai trẻ rồi. Có thể vẻ ngoài, hay nói đúng hơn cách ăn mặc của cô trông không dịu dàng như bao nữ sinh khác, nhưng lại rất có sức hút đối với người khác phái. Vì khi đối diện với cô, bản lĩnh háo thắng muốn chinh phục của những chàng trai liền bị khơi dậy. Nhưng nào dễ gì mấy trai ơi! Cô hoà đồng thì thiệt đấy, cơ mà không dễ bị đốn hạ đâu à.
Như cậu em Phú đây tối nào chẳng nhắn tin nói chuyện với cô vài ba câu. Thỉnh thoảng còn qua tận lớp đưa mấy món ăn vặt mà nghe nói là cô khoái ngâm nghi, kiếm cớ để gặp mặt cô suốt ấy chứ. Ai nhìn vào cũng biết đã có ý với cô rồi, nhưng chẳng hiểu sao vẫn chưa đi tới đâu với cô được. Bởi cái nết cô kì khôi lắm, khoái gieo tương tư cho người ta nhưng lại chẳng cho người ta kết quả gì. Mang tiếng đào hoa nhưng rốt cuộc trước giờ chẳng có 1 người bạn trai chính thức nào cả.
Thằng Luân đứng dưới trông thấy cảnh này, cặp chân mày liền cau lại thể hiện sự khó chịu trong đáy mắt. Thêm vụ thằng Phú quay xuống nhìn nó tỏ rõ ý muốn cạnh tranh, càng khiến nó thêm phần cay cú.
Qua quá trình làm lễ, cô mới hay anh thằng Luân tên Trịnh Uy Long, nghe oách kinh nhỉ? Anh ta được vinh danh là cựu học sinh ưu tú xuất sắc nhất trong khoá tốt nghiệp cách đây 11 năm. Nghe có vẻ thầy hiệu trưởng dành cho anh ta rất nhiều lời ưu ái cũng như xem trọng thì phải. Đang tự hỏi, không biết thời còn là học sinh anh ta có trông như thế này không nhỉ? Nếu cũng với vẻ ngông cuồng dữ dằn giống vầy. Vậy thì cho hỏi? Đây là loại học sinh gì không biết? Bên trong trình độ học vấn cao nhưng vẻ ngoài lại quá báo hả? Đã thế, thầy hiệu trưởng còn tuyên dương anh ta hiện đang nắm giữ chức vụ CEO, của 1 trong những doanh nghiệp về dược phẩm lớn và uy tín cả nước. Nghe cứ thấy sai sai với không khớp nhau rồi đấy. Này mà thầy giới thiệu là đàn em Năm Can may ra cô còn tin hơn.
Suốt quá trình tham gia buổi lễ, anh ta vẫn giữ nguyên sự lạnh tanh ấy của mình và cũng chẳng buồn trò chuyện với bất kì ai xung quanh. Khi được gọi đích danh để giới thiệu với toàn thể học sinh và các khách mời, anh ta chỉ đứng dậy gật đầu 1 cái rồi lại ngồi xuống, đến nét mặt cũng chẳng hề thay đổi. Khiến nhiều đứa nữ sinh ngồi bên dưới liên tưởng đến mấy ông trùm hắc đạo mà tụi nó hay cày ngôn tình. Vừa cảm thán vì độ ngầu, nhưng cũng rét run vì vẻ ngoài bá đạo kia.
Còn cô, ừ thì, tại đúng thị hiếu của mình mà, nên suốt buổi cũng chống cằm ngắm anh ta suốt nhưng ráng làm cho nó không quá lộ liễu. Khiến con Sương phải che tay ghẹo nhỏ:
- Ể! Tao cảm giác anh thằng Luân đúng gu mày ha. Hèn gì ngồi dòm người ta nãy giờ muốn rớt 2 con mắt ra rồi kìa.
Đúng là hảo tỉ muội, chỉ có nó mới hiểu được mẫu người yêu mà cô mong muốn trông ra sao thôi. Nhưng nghe thằng Luân giới thiệu sơ qua kêu gã này cũng 'play' với 'bad' dữ lắm. Nên thôi, đành dòm từ xa ngắm chơi chơi chứ không nên ôm tương tư chi cho thất vọng với hụt hẫng. Vì cứ nghe gái gú là thấy muốn né với 'uncrush' liền rồi. Mặc dù trong đầu cô hướng tới hình tượng bạn trai của mình phải trông hổ báo ngầu ngầu 1 tí như ông anh đây. Nhưng ít ra đừng vài ba bữa thay gái như thằng Luân là được. Giờ anh nó cũng có gen xem phụ nữ là trò đùa như thế, nên thôi cũng đành bái bai.
- Ngắm cho bổ mắt thôi chứ ăn không vô đâu mày. Cũng già rồi. Thôi dẹp đi!
Chép miệng lắc đầu trả lời với con Sương, cô tiếp tục mơ mộng tới việc có 1 anh người yêu tựa tựa như anh Long kia, nhưng bonus thêm quả chung tình nữa thì ngon biết mấy. Ra đường sẽ éo sợ đứa nào bem mình.
Khi buổi lễ diễn ra trôi chảy và kết thúc tốt đẹp, nhà trường đặc cách cho học sinh khối 12 mượn dàn âm thanh tổ chức buổi giao lưu âm nhạc để tạm biệt nhau, cũng như các em khoá dưới trước khi ra trường. Trong lúc cả đám đang nhao nhao kháo nhau đi thay đồng phục lớp để quẩy cho dễ với cho có đội hình. Thì đúng lúc này, cô lại đau bụng vì bị bác Tào rượt thế mới xui. Cay ở chỗ, hiện giờ tất cả các nhà vệ sinh đang kẹt cứng thì chỗ đâu mà cho cô 'bắn pháo bông' được chứ.
Đứng vặn vẹo ôm 'nỗi đau khổ' trong bụng, hên sao con Sương bạn thân nhắc cô mau chạy tít xuống dãy nhà E ở cuối trường giải quyết cho kịp. Đó chính là khu thư viện và phòng máy cũ, do khá xa nên chẳng có học sinh nào lội xuống tới tận đó. Vừa nghe con Sương cho ý kiến, không nói chẳng rằng, cô lao đầu phi thẳng xuống nơi cứu tinh không kịp để con Sương thấy bóng. Đúng năm xui tháng hạn, sắp ra tới nơi rồi mà nhà vệ sinh tầng dưới lại đang sửa chữa đã khoá cửa, nên cô đành tiếp tục kìm nén nỗi khổ của bản thân lao vội lên nhà vệ sinh ở lầu 1.
Kể ra cô cũng gan, tại vía nặng dữ lắm đi mở hàng toàn bị chúng chửi thôi nên ba cái vụ ma cỏ cô nào có sợ gì. Nên dù có 1 mình ên cô đóng cửa ngồi tụng trong đây, cũng chẳng khiến cô cảm thấy sợ sệt có con ma mặt trắng tóc đen, mặc áo dài trắng thò đầu xuống hù cô lúc này. Ta nói, trút được mọi gánh nặng công nhận thấy nhẹ lòng dễ sợ. Xả nước rửa tay sạch sẽ xong xuôi, tiện thể cô thay ra chiếc áo đồng phục của lớp size rộng thùng thình với chiếc quần đùi theo 'style' giấu quần.
Vừa kéo khoá lên, con Iphone trong túi bao tử liền rung lên bần bật báo có người gọi đến. Là con Sương, nó hối cô mau giải quyết cho nhanh còn ra nhập bọn vì đã mở màn rồi.
- Tới liền tới liền!!!
Vừa nãy cong đít chạy đi giờ lại phải xoắn giò chạy về. Thu dọn bộ áo dài nhét lại vào giỏ cho gọn. Cô đội chiếc nón lên đầu, tiếp tục ba chân bốn cẳng phóng ra khỏi toilet lao xuống cầu thang, sau đó bang qua khu D. Nhưng khi chạy đến khúc cua bên hông phòng văn thư, thuộc khu vực dành cho nhân viên của trường thì 'kítttt'. Thắng chân nhanh hơn não phanh lại, mém tí hại cô dúi mặt hôn đất rồi.
Thánh thần thiên địa ơi! Cô Oanh - giáo viên chủ nhiệm của cô cùng với 1 người đàn ông nào đó, họ đang quấn lấy nhau ở ngay đây cách cô chỉ vài bước chân mà thôi. Bị học trò của mình bắt gặp ngay tình huống không tốt đẹp này, cô Oanh cũng giống cô, cũng trợn mắt nhìn đối phương với đầy vẻ thảng thốt. Đến khi cô định thần nhận ra khuôn mặt người vừa mới dây dưa với giáo viên chủ nhiệm của mình, cái mỏ cô muốn há chữ O cứng đơ luôn.
Ôi trời! Anh thằng Luân và cô Oanh...gì thế này?