Nạp Thiếp Ký I

Chương 481: Cùng ngủ dưới đêm trăng




Sau khi đổi phòng, trời đã vào canh hai. Dương Đạp Sơn vội vã dẫn Hạnh nhi đi mua vật phẩm thường dùng. Tuy nhiên, những cửa tiệm ở đây trời vừa tối đều đó đóng cửa, không buôn bán gì nữa. Và để an toàn thì cho dù có gọi họ cũng không mở cửa. Hai người không còn cách nào khác, trở về nơi ở. Xem ra thì đêm nay họ đành phải ngủ tạm như vậy, nhưng cũng đã tốt hơn ở miếu thành hoàn nhiều.

Không mua được gì, phòng chỉ có một giường hai ghế, đèn dầu cũng không có. Rất may là đêm nay trăng sáng, xuyên qua khe cửa sổ soi sáng căn phòng, bàng bạc và thanh lạnh, khiến trong đêm hè thế này tăng thêm vài phần mát mẻ.

Nhờ án trăng, trong phòng có thể nhìn lấy lờ mở.

Dương Đạp Sơn nói với Hanh 5nhi: "Đêm nay em ngủ trên giường, ta ngủ dưới đất!"

"Không! Thiếu gia, ngài ngũ trên giường, Hạnh nhi ngủ dưới đất!"

"Bậy bạ! Bảo em ngủ thì em cứ ngủ, nói nhiều gì thế."

Dương Đạp Sơn chọn chỗ sạch ngồ xuống định vận khí luyện công, Hạnh nhi cũng ngồi xếp bằng kế bên: "Làm gì có chuyện thiếu gia ngủ dưới đất, tiểu nha hoàn ngủ trên giường. Hạnh nhi dù bị đánh chết cũn gkhông dám."

Mặc cho Dương Đạp Sơn nói gì, Hạnh nhi cũng không chịu, cuối cùng chẳng nói gì nằm thẳng dưới đất.

Dương Đạp Sơn không làm gì được, thầm nghĩ, tuy là mùa hè, những ngủ dưới đất rất dễ nhiễm lạnh, mà cô nàng thì mới bệnh hết, ngủ dưới đất lỡ bệnh trở nặng thì không xong. Cuối cùng hắn đành nói: "Vậy được, hai chúng ta cùng ngủ trên giường."

A? Hạnh nhi ngồi bật dậy, đỏ mặt kêu lên thẹn thùng.

Dương Đạp Sơn le lên giường, ngồi xếp bằng bảo: "Leo lên đi, tối qua chúng ta không phải cùng ngủ ở miếu thành hoàng hay sao. Có gì đâu mà không được."

Hạnh nhị khẽ cắn môi, cảm thấy mặt đỏ hồng, tai nóng bừng trong đêm tối. Tối hôm qua và đêm nay không giống nhau, vì tối qua ngủ trên sàn nhà, đêm nay lại nằm cùng một giường, sàng và giường cấp cho người ta cảm giác hoàn toàn khác nhau.

Nhưng mà, khi bán thân chôn mẹ đã nói kỹ rồi, nàng không tiếc làm nô làm thiếp, làm gì cũng quyết không hối hận. Chỉ có điều hiện giờ nàng đang có tang để hiếu, phải giữ mình ba năm, lỡ khi thiếu gia muốn cùng nàng làm chuyện đó, thì phải làm sao đây?

Hạnh nhi nhớ tới Dương Đạp Sơn không những xuất tiền mà còn xuất lực tự tay giúp lo liệu tang lễ, thậm chí không sợ hôi thối tẩy rửa thi thể, an táng cho mẹ nàng. Còn nàng đêm khuya sinh bệnh, thiếu gia đã cõng nàng đi gặp lang trung, chiếu cố cho nàng từng chút một. Ân tình của Dương Đạp Sơn dành cho nàng, cho dù có tan xương nát cốt cũng khó có thể báo đáp, cho dù có phạm phải cấm kỵ ba năm cư tang, nàng cũng cam tâm tình nguyện.

Hạnh nhi quyết định chủ ý, từ từ ngồi lên giường, nhân lúc trời tối, đỏ mặt cởi nhanh váy, chỉ mặc áo lót sát người. Nàng là nô tì, không dám quay lưng lại phía thiếu gia mà ngủ, do đó nằm nghiên người đối diện với Dương Đạp Sơn, nhắm tịt hai mắt, cảm thấy tim đập thình thịch, trong đêm hè nóng thế này mà người lại run bần bật, đương nhiên không phải vì lạnh, mà là vì khẩn trương.

Dương Đạp Sơn đang nhắm mắt vận công, không chú ý đến động tác của Hạnh nhi. Hắn nhập định một lần mất khoảng một thời thần.

Hạnh nhi mới đầu còn khẩn trương, nhưng sau đó thấy Dương Đạp Sơn bất động nhập định, nửa thời thần đã qua rồi mà không động đậy gì, chỉ nghe tiếng hô hấp thật dài của hắn, từ từ không còn khẩn trương nữa, chợp mắt thiếp đi, rồi mơ mơ hồ hồ ngủ say từ khi nào.

Dương Đạp Sơn nhập định được một canh giờ thì từ từ tỉnh lại, cảm thấy toàn thân thứ thái. Lúc này, ánh trăng đã chui vào tầng mây, trong phòng tối đen, không thấy gì, chỉ lờ mờ cảm thấy Hạnh nhi nằm nghiêng bên cạnh.

Phòng này rất nóng, không giống như ở miếu thành hoàng thoáng gió mát mẻ, mặc y phục không thể nào ngủ được. Dương Đạp Sơn hơi do dự, cởi áo ở trần nằm xuống giường.

Giường này lót rơm nhưng không có vải trải, trực tiếp nằm lên đó rất xót người, hơn nửa trở mình thì lập tức gây lên những tiếng sột soạt.

Hắn quay nhìn Hạnh nhi, phòng rất tối, chỉ lờ mờ thấy được đường nét, nhưng nhờ giường lại nhỏ, hắn nhìn thấy thân thể ốm o của Hạnh nhi nằm co rúc bên mép giường, gần như là rơi xuống đất.

Dương Đạp Sơn hơi xót dạ, đưa tay qua định ẳm kéo nàng vào trong. Nhưng tay vừa đặt lên eo, cảm giác trơn nhảy bóng mịn, bấy giờ mới phát giác nàng không mặc quần áo, lòng cả kinh, vội thu tay lại. Trong lúc hắn thu tay, rõ ràng cảm thấy thân hình Hạnh nhi hơi run, nhưng vẫn bảo trì tư thế cũ không động đậy gì.

Chờ một chút, thấy Hạnh nhi vẫn bất động ngủ cạnh mép giường, Dương Đạp Sơn sợ nàng trở mình sẽ té xuống đất, nên ngẫm nghĩ một chút cắn răng, đưa tay qua ôm eo thon của nàng, kéo vào trong. Hạnh nhi khẽ ư hư một chút, thuận thế lăn tiến vào lòng hắn.

Dương Đạp Sơn cảm thấy thân hình người ngọc nằm trọn trong lòng, hơi bất ngờ và cả kinh, chưa kịp suy nghĩ đã đẩy nàng ra, nhưng trong hắc ám không lưu ý đặt tay lên ngực của nàng.

Hạnh nhi tuy tuổi nhỏ sống đời cực khổ, thân thể ốm o, nhưng dù sao cũng ở tuổi dậy thì, sinh hoạt cực khổ không thể ngăn trở được sự phát dục của tuổi thanh xuân, gò ngực đã sổ lồng nẩy nở, tuy không lớn nhưng cũng mềm mại đầy tính đàn hồi.

Thân thể xử nữ của Hạnh nhi bị nam nhi sờ soạng, tức thời toàn thân bủn rũn, ú ớ gọi: "Thiếu gia!"

Dương Đạp Sơn cũng là người chưa trải qua chuyện trai gái, đang ở tuổi đầy sự huyễn tưởng đối với nữ tính, bây giờ đột nhiên sờ đến nhũ phòng của nữ nhân, tuy là cách làn áo lót, nhưng đã khiến tâm thần hắn xao động khó có thể khống chế. Một tiếng e ấp gọi mời của thiếu nữ như vậy, lập tức khiến lửa dục của hắn bừng cháy, chiến kỳ dưới khố lập tức phất cao tung bay phần phật.

Trong cơn bốc cháy bừng bừng của lửa dục, hắn thô lỗ nằm đè lên người Hạnh nhi, run rẫy đưa tay định lột áo lót của nàng. Hạnh nhi đưa hay tay ôm thân trên trần trụi và mạnh khỏe của Dương Đạp Sơn, đầu óc như trong mấy mù.

Chính trong lúc này, ánh trăng chợt chui ra khỏi tầng mây chiếu vào phòng. Mượn ánh trăng sáng lạnh đó, Dương Đạp Sơn nhìn thấy một giọt lệ trong veo trên khóe mặt Hạnh nhi, đột nhiên nhớ tới chuyện nàng phải để tang ba năm. Hắn nếu chiếm hữu thân thể của nàng như vậy, nàng trong lúc cảm ân đức tuy không cực tuyệt, nhưng dù sao thì trong lòng cũng đã cảm thấy làm ngược lại lòng hiếu đạo bán thân chôn mẹ rồi. Hắn giúp cho nàng tận chữ hiếu, thế mà bây giờ lại bức nàng bỏ chữ hiếu đó đi, rõ ràng có điểm nhân lúc người ta nguy mà làm càn, không phải là hành vi của kẻ quân tử.

Ý nghĩ này khiến lửa dục của Dương Đạp Sơn bị dập hết phần lớn. Hắn lật người nằm xuống, nằm ngữa trên giường, mặt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, vận công lực cho chạy khắp mấy chu thiên, dục hỏa trong nội thể dần bị diệt, cây cờ tung bay phất phới dưới khố ngoan ngoãn chịu phép, bị xếp cất sang một bên.

Dương Đạp Sơn ngầm cảm thấy may mắn, may mắn vì ánh trăng xuất hiện kịp thời khiến hắn nhìn được giọt lệ của Hạnh nhi, nếu không thì đã đối không phải với một phen hiếu đạo của nàng rồi.

Kinh qua chuyện này, hắn cũng phát hiện bản thân còn một bản lĩnh khác, là có thể vận công khống chế dễ dàng cậu em trai dưới khố của mình. Đây là cớ làm sao? Học từ đâu thế này? Thật là kỳ quái!

Hạnh nhi vốn nhắm mắt chờ thiếu gia tiến nhập, tuy nàng đã chuẩn bị tốt về tâm lý, muốn dùng thân thể để báo đáp ân đức của thiếu giá, nhưng khi nghĩ tới mẫu thân vừa khứ thế, bản thân còn mang tang mà đã vui vầy cá nước với thiếu gia, lòng không khỏi dậy lên sự đau khổ, nên mới không tự chủ ứa lệ.

Nhưng chính vào lúc thiếu gia nhiệt tình như lửa, thì đột nhiên nhỏm người nằm xuống, rồi không động tĩnh gì nữa.

Chẳng lẽ nhân vì nàng khóc mà thiếu gia mất hứng? Hạnh nhi hơi áy náy, nhân hắc ám cố gắng che giấu sự thẹn thùng, lấy hết sức hỏi nhỏ: "Thiếu gia... giận Hạnh nhi hả?"

Dương Đạp Sơn đã bình tĩnh trở lại, đáp: "Không có đâu..."

"Xin... xin lỗi...., là Hạnh nhi không phải..."

"Nha đầu ngốc! Người xin lỗi phải là ta, ta không nên ở trong lúc em thế này... xin lỗi a!"

Hạnh nhi ấm lòng, nước mắt lại ứa ra, từ từ đưa tay qua ôm chặt Dương Đạp Sơn, khẽ khàng: "Thiếu gia.... người thật tốt..."

Dương Đạp Sơn đưa tay vỗ vỗ trên vai nàng: "Hà hà, em là tiểu nha hoàn của ta, ta không đối tốt với em thì đối với ai a?"

"Đa tạ thiếu gia!" Hạnh nhi ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng lấy hết dũng khí, nằm nép vào lòng Dương Đạp Sơn, run giọng đề nghị: "Thiếu gia... thiếu gia nếu muốn... thì ấy đi... thiếu gia là người tốt... mẹ em sẽ không... sẽ không trách em đâu..."

Dương Đạp Sơn cảm giác mùi thơm da thịt của nàng cứ kéo đến, không khỏi rạo rực trong lòng, lập tức im lặng vận công, phút chốc diệt lửa dục, sau đó mới nói: "Hạnh nhi, em là nha hoàn của ta, không phải là thê thiếp, ta không thể đối với em như vậy. Hơn nữa, em đang thủ hiếu cho mẹ em, ta càng không nên làm vậy. Ngoan! Ngủ ngon đi nào!"

Hạnh nhi vừa bất ngờ vừa áy náy lại vừa cảm kích, khẽ dạ một tiếng, định tránh thoát khỏi lòng Dương Đạp Sơn, nhưng cứ bị hắn ôm chặt. Hạnh nhi biết hắn muốn dùng phương thức này an ủi nàng, lòng ấm áp vô cùng, nên cứ dựa vào bờ ngực rộng chắc của Dương Đạp Sơn, từ từ ngủ thiếp đi.

Sáng sớm ngày hôm sau, khi trời còn mông lung, Dương Đạp Sơn đã tỉnh lại. Hắn đã quen dậy sớm để luyện công, tuy không biết tập quán này từ đâu mà có.

Hạnh nhi đang ngủ say, hai đầu vú trắng hồng chui ra khỏi áo ngủ nghênh mặt hiếu kỳ nhìn theo Dương Đạp Sơn.

Dương Đạp Sơn nhịn không được sự xốn xang trong lòng, vội vã tránh mắt đi, không dám nhìn nữa. Hắn xoay người bước xuống giường, động tác hơi mạnh nên Hạnh nhi tỉnh giấc. Vừa hé mắt, thấy Dương Đạp Sơn đã dậy đang mặc áo, nàng vội chồm dậy dụi mắt, cười e thẹn nói: "Thiếu gia... em... em ngủ quá mức rồi."

Dương Đạp Sơn cười nói: "Nhà chúng ta chẳng có gì hết, em hiện giờ dậy sớm cũng không có ích gì, ngủ một chút nữa đi."

"Làm gì có chuyện thiếu gia đã dậy mà tiểu nha hoàn còn ngủ say như chết chứ!" Hạnh nhi lầu bầu, vội vã bước xuống giường, trong ánh sáng mông lung cúi đầu thấy mình mặc áo lót, hết nửa thân người lỏa lồ, nhịn không được đỏ bừng cả mặt, vội vã mặc y phục. Khi quay đầu nhìn lại Dương Đạp Sơn, thì thấy hắn đã ăn mặc chỉnh tề, đang mỉm cười nhìn nàng.

Dương Đạp Sơn nói: "Hiện giờ trời còn tờ mờ sáng, ta muốn ra ngoài luyện công, chút nữa ta về chúng ta cùng ra đường mua đồ đạc." Nói xong hắn mở cửa ra ngoài.

Hạnh nhi ngơ ngẩn từ từ ngồi xuống giường, đưa mắt nhìn xung quanh. Trong phòng không có cái gì cả, muốn thu dọn cũng không có gì mà thu.