Nạp Thiếp Ký I

Chương 149: Lại bị cướp tiểu thiếp




Trong tửu yến, mọi người nói đến về đại hội mừng cho các cử nhân tiến hành vào vài ngày sau, đó chính là Lộc Minh yến, lúc đó cần phải xướng "Lộc Minh" thi, nhảy múa ca hát, làm thơ tác phú. Mọi người đều nói Dương Thu Trì cần phải sớm chuẩn bị, đến lúc đó ra tay một phen để mọi người có một phen náo nhiệt.

Dương Thu Trì nghe mà muốn xỉu, nhưng miệng vẫn đáp ứng , vì thầm nghĩ ngoài kia thiếu gì tú tài, nhà giàu nhà nghèo gì cũng có, dùng tiền mua vài bài thi từ của họ chẳng phải là ổn hay sao?

Nhưng suy đi nghĩ lại, trước hết phải phí đầu óc mà làm, làm không nổi thì mang mấy bài thơ của Mao chủ tịch (tức Mao Trạch Đông) ra xài là được rồi! Nhưng mà thơ của Mao chủ tịch quá phách khí, không thể dùng bừa, nếu không sẽ xảy ra chuyện. “Xã hội hiện đại chẳng ai làm thơ cổ giỏi hết, làm sao bây giờ đây, phải suy nghĩ kỹ mới được!” Gã nghĩ thầm.

Cổ hàn lâm và Cố phủ doãn lại nói chờ cho Dương Thu Trì thi hội, thi điện được kim bảng đề danh rồi thì cần phải chúc mừng cho thật lớn.

Đề cập đến vấn đề này, Dương Thu Trì thưa: "Các vị đại nhân, càng vị đừng cười tôi nữa. Tại hạ bản lãnh ra sao trong lòng tự biết, kỳ thi hội và thi điện này tôi không thể tham gia nổi đâu. Tôi chuẩn bị nhờ người đến lại bộ đăng ký tham gia tuyển chọn, nếu như may mắn được tuyển làm chức quan nhỏ gì đó là vừa lòng thỏa nguyện lắm rồi."

Thông qua đoạn thời gian tiếp xúc nhau này, Cổ hàn lâm và mọi người đều biết lời Dương Thu Trì nói đây là lời thật, nên không thèm khách sáo làm chi nữa.

Cố phủ doàn tự nói lão có nhiều bằng hữu, nếu như sau này Dương Thu Trì làm quan, nếu có đến địa phương của bằng hữu của lão, thì nhất định có thể chiếu cố. Cổ hàn lâm cũng đề xuất ý sẵn lòng giúp.

Dương Thu Trì động tâm, đúng a, hai lão gia hỏa này có thể coi là lãnh đạo cao tầng ở Minh triều, đặc biệt là phủ doãn của Ứng Thiên phủ, chức vị xem ra tương đương với chức thị trưởng Bắc Kinh thời hiện đại, hay là cục trưởng Cục Chính trị hay bí thư thành ủy gì đó, nhất định là có không ít quan hệ với các địa phương, không thể lãng phí cái lợi này.

Tuy hắn không biết sẽ đi làm quan ở đâu, nhưng có thể lợi dụng mối quan hệ này để chiếu cố mẹ con Bạch phu nhân là quá tốt rồi. Đương nhiên, nếu như chỗ hắn làm quan cùng một địa phương với hai mẹ con họ Bạch thì càng hay biết mấy.

Nghĩ đến điều này, Dương Thu Trì hỏi: "Cố đại nhân, không biết ngài có mối quan hệ tốt nào ở Vân Nam không?" Có việc cầu người, câu nói này bất tri bất giác khách khí hẳn lên.

Cố phủ doãn mỉm cười: "Đề hình án sát sứ ở Vân Nam ở Khang Hoài là đồng môn của ta ngày xưa, lại là tiến sĩ đồng bảng, giao tình xưa nay không tệ."

Dương Thu Trì nghe thế vui mừng ra mặt.

Cố phủ doãn không hiểu, hỏi: "Dương công tử đột nhiên hỏi đến Vân Nam, không biết là nguyên nhân gì?"

Dương Thu Trì cười nhìn Mã Độ.

Mã Độ hội ý chen lời: "Cố đại nhân, mấy người trước có vợ và con gái của Bạch thiên hộ thuộc Kinh doanh binh bị liên lụy phải tội chết, rất may là Dương công tử cầu xin, hoàng ân rộng rãi đã miễn cho tội chết, cải phán thành lưu đày ở Vân Nam. Bạch thiên hộ trước khi chết có giao tình với Dương công tử. Dương công tử tâm địa thiện lương, thương xót cho hai mẹ con họ, do đó đã đáp ứng Bạch thiên hộ chiếu cố cho."

Nói đến chuyện này, Cố phủ doãn lập tức biết ngay. Lần mưu phản vừa rồi hoàng thượng tự thân xử đoán, ngoại trừ những người trực tiếp bị xử quyết ra, những hình phạt dành cho người có liên quan không bị xử tử được giao cho nha môn ở Ứng Thiên phủ chấp hành, do đó Cố phủ doãn là người phụ trách trực tiếp.

Cố phủ doãn cảm thán nói: "Hai mẹ con họ có thể gặp người tốt như Dương công tử đây là phúc phận kiếp trước. Dương công tử yên tâm, chuyện áp giải họ đến Vân Nam do Ứng Thiên phủ của ta phụ trách, đến lúc đó ta sẽ có an bài cụ thể, tuyệt không để mẹ con họ chịu khổ đâu."

Dương Thu Trì ôm quyền thi lễ: "Đa tạ Cố đại nhân!" Dừng một chút, hắn lại tiếp, "Chỉ có điều là tôi đã đáp ứng với Bạch thiên tổng tự thân đưa họ đến Vân Nam an bày đâu ra đó rồi mới li khai."

Cố phủ doãn giơ ngón tay cái lên khen: "Dương công tử nghĩa tựa mây trời, thật đúng là khiến người thập phần bội phục. Nếu như là như vậy, đến lúc đó ta sẽ an bài cho công tử cùng đi hộ tống, và gửi kèm một phong thư gửi cho quan đề hình án sát sứ ở Vân Nam là Khang Hoài, bảo y tiếp đãi mọi người thật tốt."

Dương Thu Trì mừng rỡ, cung thân thi lễ: "Tôi thế hai mẹ con họ cảm tạ ân đức của đại nhân."

Cố phủ doãn cười nói: "Dương công tử bất tất khách khí, cậu giúp ta nhiều việc như vậy, chuyện này bất quá chỉ là chuyện động ngón tay, kể mà làm gì."

Sự tình như vậy là định xong, tâm tình của Dương Thu Trì vô cùng khoan khoái. Hắn nguyên nhất mực lo là đến Vân Nam rồi đất lạ quê người, cho dù có bạc cũng không biết dùng ở đâu. Hiện giờ có Cố phủ doãn dân kiến, có Vân Nam đề hình án sát sứ tiếp ứng, mọi chuyện coi như dễ hơn nhiều.

Chức đề hình án sát sứ này không phải tầm thường. Trong chế độ tư pháp ở địa phương ở Minh triều, các tỉnh đều có thiết lập đề hình án sát ty, phụ trách hình luật trong toàn tỉnh, trong khi đó ở châu huyện thì lại do tri phủ và tri huyện kiêm luôn mặt tư pháp. Chức đề hình án sát sứ tương đương chức viện trưởng viện kiểm sát nhân dân cấp cao, vừa kiêm giám đốc sở giám sát của tỉnh, vừa kiêm cục trưởng cục phản gián .... ở thời hiện đại.

Nếu như sau này hắn được phái đến Vân Nam làm quan, có mối quan hệ với cấp bậc cao cấp này làm hậu đài để tra án, xem ra mọi việc thuận lợi hơn nhiều. Chỉ không biết có hay không có chuyện tốt đẹp như thế này không.

Mọi người uống rất cao hứng, nhất mực cho đến nửa đêm mới tan.

Ngày hôm sau, Dương Thu Trì còn chưa tỉnh rượu, đầu óc mông lung, thì Tống Vân Nhi chạy vào vén mền ra gọi rối rít: "Ca, mau dậy đi, không xong rồi!"

Dương Thu Trì nghe vậy giật nãy mình, ngồi dậy hỏi: "Có chuyện gì?"

"Nữ hộ vệ Hạ Bình nhà huynh đến rồi, đang chờ ở ngoài kia kìa, nói là có chuyện gấp, dường như là, là..."

Dương Thu Trì gấp lên: "Là cái gì à? Muội học cái tính rề rà chậm chạp từ khi nào vậy?"

"Là búp bê bùn không thấy đâu nữa rồi!"

"A...!" Dương Thu Trì cả kinh kêu lên, "Muội nói cái gì? Búp bê bùn mất tích rồi? Làm sao mất tích?"

"Muội làm sao biết được, huynh đi hỏi nữ hộ vệ nhà huynh đi, đang chờ ở phòng khách ngoài kia kìa."

Dương Thu Trì phốc xuống giường mặc vội quần áo, chạy vụt khỏi phòng lao đến phòng khách.

Tống Vân Nhi và Nam Cung Hùng hộ vệ của Dương Thu Trì cũng chạy theo vào đại sảnh.

Hạ Bình vừa thấy Dương Thu Trì đã quỳ xuống thưa: "Thuộc hạ vô năng, thỉnh thiếu gia trách phạt!"

Tay phải của Hạ Bình lúc này quấn băng treo lê cổ, cánh tay thấm máu đỏ cả một vệt lớn, hiển nhiên thụ thương không nhẹ.

"Có chuyện gì? Nói mau!" Dương Thu Trì vội hỏi.

"Rạng sáng ngay hôm trước có một nữ tặc che mặt trung niên cướp tam thiếu phu nhân Tống Tình đi, chúc hạ và ba hộ vệ còn lại phát hiện ngăn lại. Nữ tặc này còn tam thiếu phu nhân đấu cùng chúng tôi. Ả có thân thủ thập phần cao cường, còn chúng tôi sợ làm bị thương tam thiếu phu nhân nên xuất thủ có phần cố kỵ. Sau khi nữ tặc làm bị thương ba người chúng tôi đã ung dung bỏ đi. Chúng tôi vô dụng không cứu lại được tam thiếu phu nhân, thỉnh thiếu gia trách phạt."

Dương Thu Trì nghe vậy trợn mắt ngớ người. Lần trước Tần Chỉ Tuệ cũng bị bắt cóc như thế, chẳng lẽ cũng là người này sao? Nếu là như thế, nhất định ả sẽ lưu lại một mảnh giấy gì đó. Nghĩ đến đó, Dương Thu Trì hỏi dồn: "Nữ tặc này lưu lại mảnh giấy nói gì ?"

Hạ Bình ngạc nhiên, thầm nghĩ sao tôi chưa nói thiếu gia đã biết rồi, bèn gật đầu móc từ trong người ra một mảnh giấy trình lên, nói: "Dây là thứ nữ tặc trước khi đào tẩu quẳng nói cho chúng thuộc hạ, nói cứ chuyển giao cho thiếu gia người."

Dương Thu Trì tiếp lấy mảnh giấy mở ra xem, quả nhiên trên đó có nét chữ quen thuộc: "Cô tiểu thiếp này của tôn giá lão thân cũng mang đi luôn. Không bị gì, tự lo cho bản thân đi." Nét chữ tròn trịa, nét mựa rõ ràng, hiển nhiên là mới viết không lâu.

Lại là nữ võ lâm tiền bối đó nữa! Lần trước bắt cóc tiểu thiếp Tần Chỉ Tuệ ngay bênh cạnh hắn, giờ là bắt cóc Búp bê bùn Tống Tình, hơn nữa còn bắt đi trước mắt ba cẩm y vệ cao thủ.

Tuy hắn không biết Hạ Bình có võ công thế nào, nhưng Lý công công nói những người này là do Cẩm y vệ chỉ huy sứ Kỷ cương tự thân chọn lựa, võ công không dám nói là nhất lưu nhưng cũng không tệ. Ba người thế mà giữ không được một người, hơn nữa người ta còn cõng trên lưng một người, vậy võ công người đó cao thâm như thế nào khỏi nghĩ cũng biết. Hơn nữa, vị nữ tiền bối này rất có khả năng là đã hạ thủ lưu tình, nếu không muốn lấy tính mạng ba người không phải là chuyện khó.

Vị nữ tiền bối này vì sao lại cướp đi hai tiểu thiếp của hắn? Chẳng lẽ bà ta nhìn trúng hắn, ghen, muốn gả cho hắn? Ta mà chịu bà già khọm nhà ngươi à! Dương Thu Trì tức anh ách nghĩ.

Tuy không biết nữ tiền bối vì cớ gì mà cướp hai tiểu thiếp của hắn đi, nhưng hiển nhiên bà ta không làm hại hắn hay tiểu thiếp của hắn, vì nói cho cùng chuyện đó dễ như trở bàn tay.

Vậy bà ta cướp tiểu thiếp của hắn rốt cuộc gì mục đích gì? Chẳng lẽ muốn dạy họ võ công để họ trở vệ bảo hộ hắn? Dương Thu Trì cảm thấy ý nghĩ này rất tức cười. Hai tiểu thiếp của hắn tuy mới mười lăm mười sáu tuổi, nhưng đối với người học võ mà nói thì vẫn còn quá sớm. Hơn nữa, nếu bà ta muốn cho người bảo hộ hắn, tại sao không tự đến bảo hộ? Làm chuyện thừa này để làm gì?

Khẳng định là không muốn bắt chẹt tống tiền hắn, vì nếu như thế sau khi cướp Tần Chỉ Tuệ đi xong, ứng ra là phải liên hệ vòi tiền rồi.

Bà ta lại càng không phải là người của Kiến Văn đế. Bọn chúng muốn báo thù hắn, chém một đao chết là được, không thể nào dùng cái chiêu cướp tới cướp lui hết sạch tiểu thiếp của hắn. Chẳng lẽ chúng hy vọng làm thế sẽ khiến hắn tuyệt tử tuyệt tôn? Nếu thế thì quá trẻ con rồi, hơn nữa, nếu bọn chúng thật muốn làm như vậy, trực tiếp giết hay thiến hắn là xong, chẳng phải làm vậy triệt để và sạch sẽ hơn sao?

Dương Thu Trì nghĩ không ra lẽ, ngồi đó ngơ ngẩn đến phát ngốc.

Hạ Bình biết Dương Thu Trì là cẩm y vệ chỉ huy sứ đặc sứ, có quyền tiền trảm hậu tấu, chức trách của nàng là bao vệ cho sự an toàn của hắn và gia đình, nhưng hiện giờ nàng đã để cho thiếu phu nhân bị người bắt đi, Dương Thu Trì nếu như hiện giờ chém trước nàng rồi tâu sau cũng chẳng có ai nói hai lời. Cho dù Dương Thu Trì không chém đầu nàng, kỷ luật của cẩm y vệ nghiêm minh, sự sai lầm này trăm phần trăm là bị xử phạt.

Hạ Bình thấy Dương Thu Trì không nói gì ngồi thừ ở đó, nghĩ là hắn đang nghĩ coi làm cách nào để đày đọa nàng giải hận, lòng không khỏi run sợ, mồ hôi lạnh ứa ra khắp người.

Nam Cung Hùng nhất mực theo sau Dương Thu Trì, thấy tình cảnh này bước lên ôm quyền thưa: "Thiếu gia, Hạ Bình đã thất trách, tội có thể chém, xử phạt thế nào thỉnh thiếu gia định đoạt." Nam Cung Hùng tuy có giao tình không tệ với Hạ Bình, nhưng Hạ Bình phạm phải tội lớn thế này, hắn không dám lên tiếng cầu xin. Tay hắn để lên cán đao, chỉ cần Dương Thu Trì ra ý động thủ, nói không chừng sẽ lập tức xử tử Hạ Bình ngay.

Dương Thu Trì nhất mực ngẫm nghĩ lý do vì sao võ lâm nữ tiền bối bắt tiểu thiếp của mình, căn bản không hề nghĩ xử phạt tội bảo hộ bất lực của ba người bọn Hạ Bình như thế nào, giờ nghe Nam Cung Hùng lên tiếng mới phản ứng, nhìn Hạ Bình chầm chầm mà không nói gì.

Hạ Bình cười thảm: "Thuộc hạ biết tội, cam nguyện chịu chết, cầu đại nhân có thể tha cho người nhà của thuộc hạ. Thuộc hạ tự vẫn ta tội." Nói xong dập đầu liền ba cái, do tay phải đã thụ thương, nên dùng tay trái ngoặc lại định rút trường kiếm ở eo lưng ra.

"Ngươi điên rồi!" Tống Vân Nhi quát lên cả kinh, bước lại giữ chặt tay Hạ Bình, quay đầu nhìn Dương Thu Trì, gương mặt vô cùng bất nhẫn.

Ngưu thiên hộ và Mã Độ lúc này cũng vừa đến, do họ đã biết thân phận của Dương Thu Trì nên không dám can dự loạn vào. Hơn nữa, bọn họ biết kỷ luật của cẩm y vệ, Hạ Bình có tội không làm tròn bổn phận, tội chết có thừa. Trong tình huống này có thể linh hoạt xử phạt, và xử phạt như thế nào tùy thuộc vào quyết định của Dương Thu Trì.

Dương Thu Trì thật tình rất bực tức với việc không làm hết chức trách của Hạ Bình, nhưng hắn đã tính tới việc nữ tiền bối không muốn giết hắn và tiểu thiếp của hắn, Tần Chỉ Tuệ và Tống Tình xem ra không có gì nguy hiểm, do đó không nhất định vì tội thất chức mà xử tử Hạ Bình.

Nhưng Dương Thu Trì cũng biết, kỷ luật của cẩm y vệ rất nghiêm minh, nếu như lòng hắn quá mềm, sau này chỉ sợ không trấn áp được ai.

Dương Thu Trì hừ lạnh: "Ngươi cho là ngươi chết xong là hết sao?"

Chồng của Hạ Bình chiến tử trong chiến dịch Tĩnh Nạn, còn để lại hai hài tử và song thân. Hiện giờ nghe Dương Thu Trì nói thế, biến hẳn sắc mặt, toàn thân run bần bật, cho rằng Dương Thu Trì không những muốn giết nàng, mà còn muốn giết toàn gia của nàng. Trong lúc kinh khủng, nàng sụp xuống đất, khóc nấc lên: "Thuộc hạ đáng chết vạn lần, cầu xin ngài tha cho người nhà của tôi, kiếp sau thuộc hạ nguyện là trâu làm ngựa báo đáp đại ân của thiếu gia."

Nam Cung Hùng có giao tình không tệ với Hạ Bình, thấy Dương Thu Trì muốn trị tội liên lụy luôn người thân của Hạ Bình, cố lấy hết can đảm quỳ xuống ôm quyền xin: "Thiếu gia, Hạ Bình tuy có tội thất chức, dẫn đến việc tam thiếu phu nhân bị nữ tặc bắt đi, sinh tử bất minh, tội đáng xử tử. Nhưng cầu thiếu gia niệm tình nàng ta liều mạng bảo hộ chủ thụ thương, tội thất chức này chỉ là do lực bất tòng tâm, xin tha cho người thân của nàng."

Dương Thu Trì làm mặt lạnh như tiền: "Lực bất tòng tâm? Võ công của nữ tặc đó cao vậy sao?"

Hạ Bình dập đầu thưa: "Nữ tặc đó võ công rất cao, trước giờ thuộc hạ mới gặp lần đầu. Nếu như không phải thuộc hạ tận mắt chứng kiến, tuyệt không dám tin trên thế gian này còn có cao thủ như vậy. Thuộc hạ tuyệt không có ý đổ thừa, cam nguyện lãnh cái chết, chỉ bẩm báo như thật để thiếu gia có sự chuẩn bị."

Dương Thu Trì có chút hiếu kỳ, hỏi: "Nếu như ngươi và hai người kia toàn lực ngăn chặn, ngươi cảm thấy ngăn được ả mấy chiêu?"

"Không thể quá mười chiêu." Hạ Bình dập đầu thưa.

Dương Thu Trì chưa bao giờ thấy võ công của Hạ Bình, nhưng vào đêm phục kích truy binh của Kiến Văn, hắn có chút hiểu biết đối với võ công của Nam Cung Hùng, nên quay đầu lại hỏi y: "Võ công của ngươi so với Hạ Bình thế nào?"

Nam Cung Hùng biết Dương Thu Trì đang tìm hiểu võ công của nữ tặc, không dám che giấu, ôm quyền thưa: "Trong vòng một trăm chiêu, thuộc hạ có thể thắng Hạ Bình."

Chỉ bằng con số mà xét, thì nữ tặc này ít nhất hơn gấp mười Nam Cung Hùng, như vậy có thể nói cho dù Nam Cung Hùng cùng toàn bộ hộ vệ có mặt, chỉ sợ rất khó ngăn được sự tiến công của nữ tặc, do đó hắn không khỏi ủ rũ: "Nếu Kiến Văn dư đảng có nhân vật như vậy, e rằng chúng ta không thể...."

Nam Cung Hùng thưa: "Thỉnh thiếu gia yên tâm, theo thiển ý của thuộc hạ, trên đời này sợ khó có kẻ thứ hai có võ công như nữ tặc này, hơn nữa tuyệt không thể nào phục vụ cho Kiến văn, nếu không ả sẽ không chỉ bắt thiếu phu nhân đi thôi."

Lời này ngầm có ý là cậu đừng có sợ, trên đời này chỉ sợ chẳng có ai lợi hại như nữ tặc kia đâu, còn mấy cẩm y vệ hộ vệ chúng tôi đây chẳng phải là nuôi ăn tốn cơm không thôi, trừ nữ tặc kia, nhưng tên khác có đến thì không đến nổi bất lực thế này đâu.

Dương Thu Trì đương nhiên biết nữ tạc không có thể là người của Kiến Văn đế. Hơn nữa, hiện giờ có sợ cũng chẳng có ích gì, và hắn lại còn có cây súng không người, nếu hiện tại hết cách thì lấy ra nói chuyện với ả, võ công ả dù có cao cường, nhưng cao cường sao bằng súng đạn được?

Dương Thu Trì lạnh lùng nói: "Được thôi, nếu đã như vậy, ta không tìm người nhà của ngươi làm phiền chi nữa." Dừng lại một chút, hắn vẫn lạnh lùng nhìn Hạ Bình: "Ngày ấy Lý công công nói gì ngươi cũng nghe rồi, ngươi biết nên làm thế nào rồi chứ?"

Ngày ấy Lý công công có nói, nếu như bọn họ bất lực trong việc hộ vệ cho Dương Thu Trì và gia đình hắn, thì tự chém đầu tạ tội.

Hạ Bình biết lời này của Dương Thu Trì là có ý để nàng tự sát, và không truy cứu đến người trong nhà, liền cảm kích dập đầu mấy cái nói với Tống Vân Nhi: "Tống cô nương, cảm ta cô, tội của tội đáng phải trừng phạt, phiền cô bỏ tay ra, để tôi tự sát tạ tội."

Tống Vân Nhi vẫn còn giữ chặt Hạ Bình, vội hỏi: "Tự sát? Mạng của ngươi không đáng tiền hả? Ngươi chết rồi có ích gì cho chuyện này? Hơn nữa, nữ tặc đó hiển nhiên không muốn giết búp bê bùn. Búp bê bùng sẽ không có chuyện gì, tội của ngươi không đáng chết." Nói xong chuyển sang Dương Thu Trì: "Ca, muội cầu xin cho nàng ấy, huynh tha cho nàng ấy trước, để nàng ấy lập công chuộc tội có được không? Coi như Vân nhi cầu xin huynh vậy!"

Dương Thu Trì đương nhiên không thật tâm muốn Hạ Bình tự sát, chỉ muốn lợi dụng chuyện này tự lập uy tín cho mình, và thầm đoán Tống Vân Nhi sẽ xin tội, hiện giờ chính là lúc mượn thềm xuống lừa, nên nói: "Được thôi, nếu như Nam Cung Hùng và Vân nhi đều cầu xin cho ngươi, ta tạm thời giữ cái đầu trên cổ ngươi lại, để ngươi đái tội lập công, nếu như còn có lần sau, hoặc cứng minh nữ tặc đã giết chết thiếu phu nhân, hừ! Ngươi biết nên làm thế nào rồi đó!"

Hắn nói lời này thật ra là lời tâm lý, bản thân hiện đang đấu với Kiến Văn dư đảng, đối phương đã từng tổ chức đại đội nhân mã tiến hành đánh lén ám sát hắn, nếu như sau này những hộ vệ không liều mạng bảo hộ, đâu của bản thân và người trong nhà dù có mọc thêm chín cái nữa cũng không giữ được. Do đó cần phải để cho bọn họ có cảm giác khẩn bách, nếu như sau này bọn họ bảo hộ không hiệu quả, dẫn đến bản thân hay người trong nhà thụ thương hay xảy ra chuyện, Dương Thu Trì đành phải ngoan tâm giết vài người để lập uy.

Hạ Bình thoát chết không khỏi cảm kích vô cùng, dập đầu mấy cái: "Thuộc hạ minh bạch, nếu như sau này phạm phải tội này nữa, hay sau này chứng minh tam thiếu phu nhân đã bị hại, thuộc hạ lập tức tự vẫn tạ tội!"

"Ừ...! Đứng lên đi. Cùng ta trở về Ninh quốc phủ!"