Dạo gần đây Trà Luân hay đến tìm tôi rồi ngồi ngơ ngẩn, có lần tôi nghe cô ấy vô thức thốt ra rằng:
"Trát Lạt hình như cũng không tệ lắm."
Tôi trợn mắt há mồm:
"Này này, đừng nói với tôi là..."
Trà Luân liền hoảng hồn bừng tỉnh, gò má đỏ ửng.
Lại có ngày Trà Luân đến tìm tôi, nước mắt nước mũi tèm lem. Tôi kinh ngạc không thôi, Trà Luân ngày thường là kẻ ngạo mạn cứng rắn hơn cả nam nhi, việc cô ấy khóc thế này đúng là lần đầu được gặp. Tôi gặng hỏi thì cô ấy nói:
"Phụ hãn hứa gả tôi cho Thiếp Giam Can, phải làm sao đây?"
Tôi gật gù, lại hỏi:
"Thiếp Giam Can này xấu xa lắm à?"
"Không phải!" – Trà Luân quệt nước mắt đáp.
"Vậy anh ta là tên háo sắc mỗi ngày quen một cô?" – Tôi hỏi tiếp.
Trà Luân lớn tiếng nói với tôi:
"Sao lại thế được, anh ta lớn lên bên tôi từ nhỏ, đẹp trai ngời ngời, ngay thẳng chính trực lại giỏi võ nghệ, cũng chưa từng thấy yêu ai."
Tôi trầm ngâm:
"Thế thì có gì mà khóc lóc?"
Trà Luân bỗng nín hẳn, đôi mắt đỏ ửng nhìn tôi:
"Đúng thế thật!"
Tôi giả vờ nhìn trời, thầm nghĩ có lẽ đây là triệu chứng bình thường của một cô gái khi sắp lấy chồng.
Lát sau, Trà Luân lại chậc lưỡi nói:
"Nhưng không biết sao lại cảm thấy không cam tâm. Nếu như là anh ta có lẽ sẽ đỡ hơn chút."
Tôi nhìn theo ánh mắt Trà Luân thì thấy Trát Lạt đang quanh quẩn trong xó bếp lau lau nấu nấu. Tôi cau mày:
"Anh ta là người câm điếc mà?"
"Câm điếc thì sao, anh ta cưỡi ngựa giỏi như thế, lại từng cứu tôi. Này, cô phân biệt đối xử với người tàn tật à?"
Tôi cảm thấy mình đã nắm được mấu chốt của vấn đề rồi.
Nhưng nghĩ kỹ lại khả năng giữa Trà Luân và Trát Lạt gần như bằng không. Trà Luân là một công chúa, Trát Lạt là một tên hầu. Trà Luân xinh đẹp tài giỏi, Trát Lạt là kẻ câm điếc xấu xí. Trà Luân đã được ban hôn, Trát Lạt cũng lạnh nhạt vô cảm. Trà Luân là người Mông Cổ, Trát Lạt lại có thể là một tên nội gián thân thế không rõ ràng. Tóm lại giữa hai người là hai thái cực không thể hòa hợp.
Nhưng tình huống này có lẽ Trà Luân đã thích Trát Lạt khi được anh ta cứu trong buổi đua ngựa hôm đó rồi. Ôi chuyện tình cảm thật làm người ta khổ não.
Ngày Đoan Ngọ Trát Lạt làm cho tôi bát cơm rượu. Tôi vừa nuốt xuống cổ thì nước mắt từ đâu bỗng nhiên chảy ồ ạt, loại hương vị thân quen này đúng là làm người ta xúc động. Tôi nhớ bản thân chưa từng ăn món này trước đây, có vẻ như đây cũng là một thứ thuộc về quá khứ.
Tôi hỏi Trát Lạt:
"Anh biết tôi là ai đúng không?"
Trát Lạt vẫn yên lặng đứng đó, ánh mắt nhìn tôi giống như dù trời đất xoay vần cũng không thay đổi nhưng lại không thốt ra lời. Chắc anh ta cũng không tin tưởng mấy một kẻ mất trí như tôi. Tôi giục:
"Anh nói đi, tôi thề sẽ không hé răng nửa lời cho Thoát Hoan."
Tôi không biết Trát Lạt có định nói không, tôi chỉ biết anh ta chưa kịp nói với tôi thì ngay lúc đó anh ta đã bị Thoát Hoan cho người nhốt vào hầm băng vì tội dám có ý đồ với công chúa do trong lúc Trà Luân đề nghị hủy hôn với Thoát Hoan mà lỡ miệng nói ra.
Tôi đến tòa đình trên hồ Uý Trì thì thấy Thoát Hoan đang xem binh thư, vội giật quyển binh thư của anh ta quẳng xuống đất, nhếch môi nói:
"Trát Lạt chỉ là một người tàn tật mà anh cũng không tha, xem ra tôi hiểu sai về con người anh rồi."
Thoát Hoan nhìn xoáy vào tôi, trầm giọng nói:
"Tôi cũng không ngờ thằng khốn đó không những làm Trà Luân điên đảo mà còn làm em phải u mê. Vốn tôi chỉ định nhốt cảnh cáo hắn, nhưng thiết nghĩ hiện giờ có nên giết hắn luôn hay không?"
Tôi nhìn Thoát Hoan cười lớn:
"Tôi hỏi một lần nữa anh có thả người không?"
"Hắn đáng bị như vậy!"
Tôi không nhiều lời với Thoát Hoan liền từ trên đình nhảy xuống hồ, tôi biết tài sản duy nhất của tôi hiện giờ chỉ là cái mạng này. Thứ duy nhất có thể đả động tới Thoát Hoan cũng chỉ có cái mạng này.
Dù Thoát Hoan lao xuống hồ cứu tôi kết quả vẫn bị cảm một trận suốt nửa tháng. Sức khỏe tôi vốn yếu ớt, lần này vì Trát Lạt mà kháng cự như thế thành ra sức khỏe lại càng tệ. Thoát Hoan bất lực đành phải thả Trát Lạt ra để anh ta trở về với tôi, có điều dường như cái nhìn đối với Trát Lạt đã khác hẳn lúc đầu.
Trà Luân thì giống như càng ngày càng lún sâu vào cuộc tình đơn phương không có kết quả. Tôi cũng hết cách, con người ta thường phớt lờ những người yêu mến mình và chú ý hơn đến những người phớt lờ chúng ta. Có lẽ kẻ không toàn vẹn như Trát Lạt đối xử hờ hững với Trà Luân làm cô ấy thấy không cam tâm cho lắm.
Nửa tháng sau phủ hoàng tử lại xuất hiện thích khách, tôi là kẻ vô tội cũng xui xẻo bị dính một dao sau lưng.
Tôi cảm thấy hẳn là trước đây mình sống trên đời cũng oai phong lẫm liệt lắm, cảm giác giống như một gã võ biền chứ chẳng phải một cô gái khuê các như lời Thoát Hoan đã nói. À ngay lúc tỉnh lại dạo đó trên vai cũng đang có một vết thương đang kéo da non.
Ngày hôm đó cũng may là Thoát Hoan không có ở phủ, nếu không vết dao này chẳng đến lượt tôi phải hứng chịu. Bọn thích khách này võ nghệ rất cao làm sao tôi đủ sức địch lại, cũng may có Trát Lạt xả thân tương cứu.
Tôi cảm thấy người tên Trát Lạt này chín phần là vào phủ hoàng tử có mưu đồ bất chính, nếu không chỉ tùy tiện là một kẻ bán bánh đúc ngoài kia cũng có thể có thân thủ tốt nhường này ư? Lại nghĩ nếu như bản thân không chút tổn hại e là Thoát Hoan sẽ sinh nghi, bèn để mình chịu một kiếm sau lưng sau đó giục Trát Lạt mau mau trở về xó bếp giả vờ không biết chuyện, còn tôi sẽ diễn vai đáng thương để lừa gạt anh ta.
Nhưng tôi đâu biết thật ra đây chỉ là một vở kịch của Thoát Hoan, anh ta chỉ đang muốn nhìn thấy Trát Lạt sẽ vì tôi mà không ngần ngại lộ tẩy trước mặt anh ta. Tôi cẩn thận suy nghĩ cảm thấy mình lại thêm một lần ngu ngốc, trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp nhiều lần như vậy, nếu có cũng chỉ do người ta sắp đặt sẵn thôi.
Nếu như Thoát Hoan dễ dàng buông tha cho Trát Lạt thì đó chẳng phải con người của anh ta rồi, tôi đã từng nhiều lần nghe Trà Luân bâng quơ kể về những người Chân Kim thái tử cử đi hãm hại anh ta đều bị anh ta xử chết bằng rất nhiều cách tàn nhẫn. Chưa từng có kẻ nào động chạm đến quyền uy của Thoát Hoan mà còn sống trở ra, huống hồ là Trát Lạt trong mắt anh ta lại là kẻ vừa khiến em gái anh ta si mê, vừa có ý đồ với vợ chưa cưới của anh ta chứ?
Tôi nằm sấp trên giường cảm nhận vết thương rỉ máu, cũng cảm nhận được Trát Lạt bị giam trong ngục thất chắc phải chịu không ít khổ sở. Thoát Hoan tự tay thay thuốc cho tôi, mỗi cử động đều hết mực ân cần dịu nhẹ, như sợ chạm mạnh một chút tôi sẽ như bóng nước tan đi. Tôi thấy vết thương của mình lành lạnh không còn đau nhức nữa, nhưng khối óc và trái tim lại buốt lên từng cơn.
Thoát Hoan thở dài bên giường tôi, bất chợt nói:
"Em đừng nghĩ tới Trát Lạt nữa, hắn ta chắc chắn là gian tế. Tôi cứ nghĩ hắn có mưu đồ với Trà Luân thôi, không ngờ lại ra tay với cả em nữa."
Tôi mơ màng nhìn về bức mành treo ở đầu giường, bâng quơ hỏi:
"Vậy anh định làm gì người đó?"
Thoát Hoan vuốt tóc tôi, trìu mến nói:
"Em chỉ cần lo cho sức khỏe của mình thôi, những việc đó hãy giao cho tôi được không? Những kẻ đã tổn thương em tôi đều xử lý hết chúng rồi."
"Đó chẳng phải là thuộc hạ của anh sao?" – Tôi giật mình hỏi.
Thoát Hoan rít khẽ:
"Bất kể kẻ nào động tới một sợi tóc của em đều đáng chết. Tôi cũng không dặn chúng làm hại em."
Tôi thấy rét lạnh trong lòng, liệu tôi có nên nói ra là do bản thân mình cố ý để bị thương vì Trát Lạt hay không, e là Thoát Hoan sẽ phanh thây xẻ thịt anh ta mất. Ôi tôi đã hại thêm biết bao nhiêu mạng người chết vì mình, bây giờ lại thêm một Trát Lạt vô tội chỉ vì muốn cứu tôi. Không cần nghĩ cũng biết Thoát Hoan sẽ ra tay với Trát Lạt như thế nào.
Tôi nhìn Thoát Hoan vẫn bày ra vẻ mặt cưng chiều với mình bỗng dưng trong lòng thấy sợ hãi, run rẩy hỏi:
"Thoát Hoan, tôi có điểm nào tốt để anh yêu đến mức mất cả lý trí như vậy?"
Thoát Hoan hôn lên trán tôi, lại thốt ra những lời chân thành:
"Từ khi gặp em tôi đã mất đi lý trí rồi. Chính em là người mang đến cho tôi ánh sáng để ta vượt qua những tháng ngày tối tăm đó, tôi quyết không cho kẻ nào cướp đi nguồn sáng của cuộc đời tôi."
Tôi không nghĩ một kẻ như Thoát Hoan lại có thể thốt ra được những lời chạm đến đáy lòng kẻ khác như vậy. Nếu như là một cô gái mới lớn hẳn sẽ bị những lời này quay như chong chóng mà thôi. Còn tôi, tôi là một kẻ chằng chịt những vết thương trên người, với quá khứ bí ẩn mà mãi chẳng thể nào mở lòng với anh ta được.
"Thoát Hoan, tôi có thể bàn điều kiện với anh không?"
Thoát Hoan như nghe phải chuyện buồn cười nhất trên đời, anh ta bảo với tôi:
"Chúng ta sắp thành vợ chồng, vợ chồng sao lại nói tới chuyện điều kiện chứ?"
Tôi chống cằm nhìn anh ta, thản nhiên nói:
"Đừng nghĩ nếu như ngày ngày anh kìm kẹp tôi thì mãi mãi tôi cũng không chết được."
Thoát Hoan nhìn tôi trân trân, tôi vốn đợi một cơn thịnh nộ của anh ta nhưng đổi lại anh ta chỉ buồn bã nói:
"Lần đầu tiên tôi thấy hối hận vì đã dạy võ nghệ cho em."
Tôi bật cười:
"Dạy thì cũng đã dạy rồi, anh muốn đòi lại sao? Gân tay gân chân này, nhiều lắm, anh cắt hết đi!"
Giống như kiểu tự chỉ lên trán sau đó thách thức "chỗ này nhiều máu này, anh đánh đi!"
Tôi cảm giác gân xanh trên trán của Thoát Hoan đều đã nổi lên hết, đưa anh ta từ vui sướng đến tức giận trên đời này chắc chỉ có mình tôi làm được. Nắm giữ trái tim của Thoát Hoan tuy nghe cũng rất gì và này nọ, nhưng với tôi nó như nỗi bất hạnh mà tôi muốn thoát ra cũng không tài nào có thể làm.
Thoát Hoan lần này thật sự đã chịu xuống nước, anh ta trầm giọng hỏi tôi:
"Em muốn gì?"
Tôi ra dấu cho Thoát Hoan đỡ mình ngồi dậy, Thoát Hoan ngồi lên giường để tôi ngồi tựa vào lòng anh ta. Tôi đưa tay chạm vào mặt Thoát Hoan, đưa mắt nhìn anh thở dài:
"Không phải điều kiện, xem như... tôi cầu xin anh đi. Anh trả tự do cho Trát Lạt, tôi và anh ngay lập tức làm vợ chồng. Tôi cũng chẳng cần địa vị gì cả, ngay khi vết thương lành lại hai chúng ta lạy trời đất xem như tôi đã gả cho anh. Từ nay nguyện không hai lòng, tôi dùng tính mạng mình để đảm bảo."
Thoát Hoan lớn tiếng cười, nhưng tôi nhận ra giọng cười của anh ta chua chát làm sao. Tôi nghĩ mình đã làm tổn thương anh ta rồi, nhưng biết làm sao hơn, ngay lúc này tôi chẳng tìm ra được cách nào để cứu Trát Lạt.
Thoát Hoan ôm tôi trong vòng tay, ánh mắt ánh lên vẻ si mê trước giờ chưa từng thay đổi, lại tự mỉa mai:
"Nếu không có hai từ Trát Lạt thì tôi đã bị những lời thâm tình của em làm cho cảm động."
"Anh thấy sao?" – Tôi hỏi.
"Tôi còn làm gì được ư?" - Thoát Hoan thở hắt ra, bất đắc dĩ nói – "Nhưng em nên nhớ rằng, dù thế nào tôi cũng sẽ bất chấp tất cả để có được em, thậm chí là một thể xác không hồn."
Tôi phì cười, chấp niệm của anh ta sâu thật đấy, nhưng hiện tại tôi có khác gì một con rối không có linh hồn đâu.
"Với tôi Trát Lạt chỉ là một người bạn, anh ta đi rồi theo năm tháng tôi cũng sẽ dần quên. Nhưng nếu như tôi biết anh ta chết hay gặp tổn hại gì thì chỉ e cả đời này tôi cũng sẽ không quên được người đó đã vì mình mà gặp chuyện, cũng sẽ không bao giờ tha thứ được cho anh. Việc nặng việc nhẹ chắc là anh cũng hiểu được. Đương nhiên đó chỉ là tôi tự tưởng tượng, còn vị trí của tôi trong lòng anh thế nào thì chỉ mình anh hiểu thôi."
Thoát Hoan đúng là kẻ giữ lời hứa nhưng tôi lại chẳng thể hoàn toàn tin tưởng anh ta, tôi muốn chính tay mình trả tự do cho Trát Lạt, cũng như ngày xưa chính tôi đưa anh ta vào chỗ hung hiểm này.